Chương 278
Trong lòng Mặc Tây Quyết vốn dĩ rất phẫn nộ và bức bối, vốn cho rằng cô sẽ lại giải thích và thuyết phục anh, nhưng không ngờ cô lại ra những lời này.
Sự hồi âm mà bản thân ngày nhớ đêm mong, không ngờ lại đến vào lúc này.
Mặc Tây Quyết cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ Mặc Tây Quyết lại có nhiều tâm tư như vậy, cô tiến lên trước hai bước, trong đôi mắt đầy hoài nghi: “Mặc Tây Quyết, anh nghe thấy những lời em nói chưa?”
Mặc Tây Quyết đưa tay ra, đặt trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt nhìn, không hiểu gì nhìn Mặc Tây Quyết, thế này là thế nào?
“Cắn anh, ngay bây giờ”. Giọng nói từ tính của Mặc Tây Quyết vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc há hóc mồm cứng lưỡi, hỏi lại: “Cắn anh?”
“Ừ”. Mặc Tây Quyết lại đưa tay đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.
Được thôi, đây là anh ấy yêu cầu, Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy bàn tay Mặc Tây Quyết cắn một cái thật mạnh.
“A!” Mặc Tây Quyết đau kêu lên thành tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc vội nhả ra.
Mặc Tây Quyết thu tay lại, cau mày nhìn vào vết răng sâu hoắm trên mu bàn tay, chìm vào trầm tư.
Trên đầu Ngôn Tiểu Nặc như có bầy quạ đen bay qua, không biết nên khóc hay cười, sao cô lại đen đủi thế chứ, lần đầu tiên tỏ tình trong cuộc đời, không có không khí lãng mạn thì thôi đi, không có loại cảm giác hai người nồng nàn cũng thôi đi, nhưng Mặc Tây Quyết lại bảo cô cắn anh, rồi ôm lấy vết răng nhìn cả nửa ngày như thế là có ý gì chứ?
Trong lòng bực bội, váy ướt mồ hôi dính sát vào người lại càng thêm khó chịu, cô quay người đi vào nhà tắm chuẩn bị đi tắm. Mặc Tây Quyết vẫn đứng đó nhìn bàn tay bị cô cắn của anh.
Nhìn nhìn nhìn, có cái gì đáng nhìn chứ, đợi lúc nữa cô cắn thêm mấy nhát lên người anh, cho anh nhìn một lần no thì thôi!
Người đàn ông không thú vị chút nào, hẳn nào người ta không thích.
Cô ném việc bản thân cô thích Mặc Tây Quyết lên chín tầng mây.
Xả nước vào bồn tắm, Ngôn Tiểu Nặc cởi chiếc váy trắng đầy mồ hôi trên người xuống, nhìn bụng mình trong gương.
Mang thai một tháng rưỡi rồi, nhưng eo cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng ngực thì lại vì mang thai mà lớn hơn rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc tháo sợi dây chuyền ngọc thạch xanh trên đầu xuống đặt lên bồn rửa mặt, sau đó búi tóc cao lên, tùy tiện cuộn lại, rồi từ từ ngồi xuống bồn tắm.
Từ khi sinh ra cô đã có cảm giác sợ nước, mặc dù là bồn tắm massage có thể nằm xuống được, nhưng cô cũng chỉ dám ngồi.
Phòng tắm vô cùng yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc chu môi lắng nghe cả nửa ngày. Không ngờ Mặc Tây Quyết lại chưa phát hiện ra cô không còn ở trong phòng ngủ!
Cô mạnh mẽ tắm rửa sạch sẽ bản thân, còn cố ý ở trong phòng tắm chà xát một hồi.
Nhưng trong phòng ngủ vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, thôi đi, cô đi ngủ sớm đi thì hơn, buổi sáng ngày mai còn phải thiết kế nhẫn nữa.
Cô bước ra khỏi bồn tắm, lau sạch người, nhưng lại phát hiện ra bản thân không mang quần áo để thay vào phòng tắm.
Cô đau khổ vỗ vỗ trán mình, trước mắt cô là hai sự lựa chọn, một là dùng khăn tắm, hai là chiếc váy ướt mồ hôi kia.
Cô chỉ còn cách lấy khăn tắm bọc lấy người, cùng lắm là ra ngoài lấy quần áo vào thay.
Ngôn Tiểu Nặc quần cẩn thận rồi mở cửa phòng tắm, không ngờ cô lại thấy Mặc Tây Quyết quay lưng về phía cô nằm trên giường!
Tâm trạng không còn có thể dùng hai từ bực bội để hình dung nữa.
Ngôn Tiểu Nặc khua khua nắm đấm về phía bóng lưng anh tuấn ấy, Mặc Tây Quyết khốn khiếp, đẹp trai như thế mà không thú vị gì cả!
Cô nhìn vào bóng lưng anh mắng thầm một hồi lâu, lại trợn mắt nhìn anh một cái, đang định mở tủ quần áo lấy váy ngủ và đồ lót.
Vừa quay người thì cơ thể bị kéo về phía sau, Ngôn Tiểu Nặc kinh sợ kêu lên một tiếng, theo bản năng cô ôm lấy bụng mình.
Cô bị kéo ngã xuống giường, đệm giường thực sự mềm mại, cô không hề bị thương.
Chỉ có điều…chiếc khăn tắm đáng thương ấy bị tuột ra, Ngôn Tiểu Nặc nằm bên trên, thân thể phơi bày không có bất cứ thứ gì che chắn.
Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt rực lửa nóng bỏng của Mặc Tây Quyết, muốn quấn lại chiếc khăn tắm.
Mặc Tây Quyết dường như đã nhìn thấu được ý đồ của cô, nhẹ tay kéo một cái, chiếc khăn trên người cô bị kéo xuống, sau đó hất một cái chiếc khăn tắm đã bị quẳng ra xa xa.
Mặc dù giữa hai người đến con cũng có rồi, nhưng bị anh nhìn như vậy, cô vẫn cảm thấy rất ngại.
Không biết Mặc Tây Quyết đã tắm từ lúc nào, anh đã thay lên chiếc áo choàng ngủ lụa đen quen thuộc, cả người anh vô cùng gợi cảm.
Anh từ từ áp người xuống, ngón tay trỏ đặt xuống môi cô.
Ngôn Tiểu Nặc hơi run lên, anh vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn cô, dường như đang ngắm nhìn món bảo bối tuyệt thế quý giá của anh.
Gương mặt ngũ quan rõ nét, lông mày lưỡi mác đen nháy anh tuấn, đôi mắt đen lấy hẹp dài mà thâm sâu, chiếc mũi cao thẳng tắp, còn đôi môi mỏng màu hoa hồng ấy, đều đang tôn lên dung mạo hoàn mĩ của Mặc Tây Quyết.
Bức thiết nhất là, sự cao quý và bá đạo trên người anh kết hợp lại với nhau, mang theo mùi hoocmon nồng đậm quấn lấy người cô.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mồm miệng đều khô khốc, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng nhìn em như thế được không?”
Mặc Tây Quyết không trả lời cô, ngón tay kéo xuống, dường như vô ý điểm lên người cô, Ngôn Tiểu Nặc càng run rẩy hơn, cô cảm thấy toàn thân như đang nóng rực.
Đôi mắt hoa đào bị nhuộm lên bởi một lớp mơ màng, cô kêu khẽ một tiếng, ánh mắt rơi xuống cổ áo mở ra của Mặc Tây Quyết.
Xương quai xanh của anh như khiến người ta hôn bay phách lạc, dụ dỗ Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà đi chạm vào.
Mặc Tây Quyết hơi liếc mắt, chiếc áo choàng lụa đen bị cô kéo xuống, để lộ ra bờ vai rộng và dày, cùng cơ bắp sáng loáng như ngọc.
Nhiệt độ trong đôi mắt đen láy nâng lên một mức độ mới.
Ngôn Tiểu Nặc nghiến răng, bằng bất cứ giá nào hôm nay cô cũng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Cô đột nhiên ngồi dậy, bàn tay còn cũng dùng lực, cởi chiếc áo choàng của Mặc Tây Quyết xuống, sau đó vò thành một nắm, ném vào góc tường như ném một quả bóng da.
Mặc Tây Quyết kinh ngạc nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cũng chấn động nhìn Mặc Tây Quyết, cô chỉ vào Mặc Tây Quyết quát lên: “Mặc Tây Quyết, không ngờ anh đi ngủ không mặc quần lót”.
Mặc Tây Quyết nhếch mày, nói: “Anh đã mặc áo choàng rồi còn mặc cái đó làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc ấn vai Mặc Tây Quyết xuống, gương mặt nhỏ nhắn nóng đến mức có thể đen đi rèn sắt, giọng nói của cô vô cùng khí phách: “Hôm nay anh phải nói rõ ràng với em!”
“Nói cái gì?” Mặc Tây Quyết nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
“Em đã tỏ tình với anh rồi, mà anh thì không nói gì cả?” Ngôn Tiểu Nặc thẳng thắn nhìn thẳng vào anh.
Mặc Tây Quyết nói: “ồ”
“ồ!” Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt nhìn, cảm thấy bản thân chắc chắn đã nghe nhầm rồi, “Anh chỉ nói ồ ?”
Mặc Tây Quyết lắc lắc tay, ra điều rất vô tội: “Không nhẽ anh phải nói gì?”
Nói xong, anh lật chăn ra, áp đến, thuận tiện lôi cả Ngôn Tiểu Nặc vào.
“Không được đắp chăn!” Cơn tức giận của Mặc Tây Quyết ập đến, trực tiếp ngồi lên người Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết khẽ rên một tiếng, toàn thân truyền đến một trận đau đớn, gương mặt anh tuấn đen xì: “Ngôn Tiểu Nặc, em đang hãm hại chồng em à?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ cô lại ngồi lên…của anh.
Chẳng trách lại thấy cộm như vậy, cô lập tức nhấc người lên, mặt đỏ bừng lên.
“Không phải anh nên nói là sẽ chăm sóc em cả đời, đối tốt với em cả đời sao?” Ngôn Tiểu Nặc tủi thân nói.
Mặc Tây Quyết đem chăn quấn lấy người cô, gương mặt nghiêm túc nói: “Những lời này anh nói rất nhiều lần rồi”.
“Vậy thì em muốn anh nói lại lần nữa!”
“Không nói”.
Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc lập tức nhăn lại, tức giận nằm vật xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp cuốn lấy chăn trên người Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nhìn “con tằm” đang tức giận, ánh mắt anh lóe lên ý cười.
Anh ôm “con tằm” ấy vào trong lòng, tay đưa từ dưới lên.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc kêu lên một tiếng, giơ chân lên định đá anh.
Kết quả là chiếc chăn mà bản thân dựng lên làm hệ thống phòng ngự cũng bị anh lột mất.
“Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết ngậm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng ma sát tại cô: “Qua đây…
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, kiềm chế cảm giác như bị điện giật trong cơ thể, ôm chặt lấy chăn nhất quyết không thả ra.
Mặc Tây Quyết bắt đầu hôn cổ cô, rồi đến vai, anh cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của cô dần dần mềm xuống.
Đôi môi mỏng càng ngày càng càn rỡ, không khí càng ngày càng cuồng nhiệt.
Ngôn Tiểu Nặc bị sự dịu dàng của anh giày vò đến mức muốn khóc: “Mặc Tây Quyết, anh là đồ khốn nạn”.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng kéo, cô liền áp vào trong lòng anh, ngữ khí mang theo trêu chọc: “Em cũng thế”.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy vai, mặt cô dán vào ngực anh, mắt hơi nhắm lại, nói: “Mặc Tây Quyết, em yêu anh”.
Lòng Mặc Tây Quyết trào lên từng đợt từng đợt vui sướng, càng thêm cuồng dại hôn lên từng nơi trên cơ thể cô.
Ngôn Tiểu Nặc run lẩy bẩy đón nhận sự cuồng nhiệt của anh, cô nhẹ giọng nói: “Mặc Tây Quyết, em đã giao bản thân cho anh rồi, anh nhất định phải đối xử thật tốt với em đớ”.
“Đồ ngốc”. Giọng nói Mặc Tây Quyết dịu dàng đến mức nhỏ cả ra nước, mang theo sự kiên định và bá đạo: “Em là của anh, anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với em”.
Trái tim như rớt ngay tại chỗ, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, bàn tay cô vuốt ve vết sẹo đang dần hồi phục trên cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em vẫn còn một chuyện phải nói với anh”.
Mặc Tây Quyết liền hỏi: “Chuyện gì?”
Mặc Tây Quyết kéo lấy tay anh, đặt lên trên bụng cô, mắt long lanh nói, “Đây là….đây là của anh”.