Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 288

Mặc Tây Quyết vì sốt ruột nên giọng điệu có chút hung hăng, khuôn mặt tuấn tú có hơi bất mãn.

Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy rất đau lòng, bước lên trước nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Mặc Tây Quyết dần thả lỏng ra, đưa tay ôm lấy cô.

Cánh tay bị thương của anh vốn dĩ không giơ lên được, ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc sượt qua cánh tay đó, trong lòng càng thêm đau đớn.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói: “Mặc Tây Quyết, những lời nói trước đây anh còn nhớ không?”

“Nhớ.” Mặc Tây Quyết đặt cằm lên đầu cô: “Đồng ý với anh, em cũng phải ghi nhớ.”

Cô nhắm mắt lại hỏi: “Vậy còn chuyện đồng ý với Vị Vị thì sao?”

Cô cảm nhận rõ cơ thể Mặc Tây Quyết cứng đờ.

“Vi Vi nói cho em biết à?” Giọng Mặc Tây Quyết cực kì lạnh lùng.

Ngôn Tiểu Nặc buông eo anh ra, khẽ hỏi: “Nói như vậy, là thật đúng không?”

Mặc Tây Quyết mím chặt môi, sự trầm mặc đã thể hiện đáp án của anh.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy lòng mình lạnh như một lớp bằng bao phủ, cô đứng yên một lúc, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Vậy anh định làm thế nào?”

Mặc Tây Quyết vẫn như cũ không nói gì, đôi mắt đen chỉ nhìn cô, ánh mắt lưu luyến vương trên khuôn mặt cô, nhưng cũng khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, lòng lạnh đi nhiều, cô quay đi thấp giọng nói: “Em biết rồi.”

Nói xong, cô đi vào phòng, cảm giác thật lạnh lẽo.

“Em biết cái gì?” Mặc Tây Quyết đi tới túm lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng. Trong mắt Ngôn Tiểu Nặc phủ lên một tầng sương mỏng, một lúc sau cô mới nói:

“Nếu anh đã đồng ý cưới Vi Vi, vậy anh…” Nửa sau của câu nói đã bị anh dùng nụ hôn chặn lại.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rất tủi thân, cô nắm chặt tay anh, cảm giác như nếu buông ra anh sẽ biến mất.

Mặc Tây Quyết thả cô ra, thấp giọng nói bên tại cô: “Anh không cưới cô ta, anh chỉ cưới em.”

Nước mắt Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa rơi xuống: “Nhưng anh đồng ý với Vi Vi rồi.”

“Anh sẽ bồi thường cho cô ta, nhưng sẽ không lấy hạnh phúc của chúng ta để bồi thường.” Mặc Tây Quyết nói: “Em không tin anh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc vô cùng cảm động, nhưng vẫn còn một chút lí trí, nói: “Em tin anh, nhưng Vi Vi cô ấy… Cô ấy đã vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy.” Mặc Tây Quyết đặt bàn tay nhỏ của cô lên trái tim mình: “Người anh cần chỉ có em thôi.”

Cô cụp mắt xuống, nước mắt khiến lông mi cô càng thêm đen, mặc dù bất an trong lòng rất rõ ràng, nhưng lúc này cô cũng không muốn nói những lời khiến anh không vui nữa.

“Sau này không được không nói tiếng nào mà đã chạy đi nghe chưa.” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, nói: “Anh sẽ rất lo lång.”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sống mũi cay cay, một lúc sau mới có thể lên tiếng: “Em biết rồi, sẽ không như vậy nữa.”

Mặc Tây Quyết ừm một tiếng: “Chỉ mong là vậy.”

Ngôn Tiểu Nặc theo anh quay về, dì Lữ tự mình ra tiễn cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc, cố gắng ở bên Tổng giám đốc Mặc nhé, đừng cãi nhau nữa.”

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, mím môi nói: “Cháu biết rồi ạ.”

Dì Lữ khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Mặc là thật lòng tốt với cháu, có được tình yêu chân thành không dễ dàng đầu. Nhưng đàn ông cũng có lòng tự tôn và sự kiêu ngạo, nghe lời dì, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tùy hứng nữa.”

Đây chính là những lời xuất phát từ tâm can.

Từ khi bà ngoại mất, không còn ai nói những điều này với cô với dáng vẻ quan tâm của một người bề trên.

Ngôn Tiểu Nặc cảm động nói: “Cháu sẽ không tùy hứng nữa đâu.”

Nếu Mặc Tây Quyết không nói tiếng nào mà rời đi thì cô chắc chắn sẽ tức điên mất.

Nhưng cuối cùng vẫn là Mặc Tây Quyết tìm thấy cô, dỗ cô quay về, nếu đổi lại là mình cô có thể bảo đảm mình sẽ tìm được anh hay không?

Ngôn Tiểu Nặc nói với dì Lữ: “Dì Lữ, giữ gìn sức khỏe nhé, lần sau cháu lại đến thăm dì.”

“Lần sau cùng tới với Tổng giám đốc Mặc nhé, ở lại vài hôm.” Dì Lữ cười nói, sau đó xoa xoa bụng cô: “Cháu cũng càng phải cẩn thận hơn, giữ gìn sức khỏe.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu rồi lên xe.

Việc Mặc Tây Quyết tự mình đi đón Ngôn Tiểu Nặc bị Vi Vi biết được.

Vi Vi đứng trên ban công nhìn anh dìu Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, gió đêm thổi bay mái tóc vàng của cô ta, lộ ra vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt.

Gasley đứng bên cạnh cô ta, nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt lạnh lẽo.

“Cô ta lại được A Quyết đưa về.” Vi Vi khẽ lên tiếng, khóe miệng vẽ một nụ cười đau khổ: “Ngôn Tiểu Nặc tốt như vậy sao? Tôi vậy mà không bằng cô ta sao?”

Gasley lập tức nói: “Cô chủ, cô tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, Ngôn Tiểu Nặc làm sao có thể sánh với cô.”

Vi Vi trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.

Cô ta vừa quay đi thì cửa bị mở ra, Mặc Tây Quyết đứng trước cửa, sắc mặt lạnh tới mức dọa người.

Quản gia Gasley thấy tình hình không ổn liền bước lên trước hai bước chắn trước mặt Vi Vi, vội vàng nói: “Cậu hai, cô chủ cô ấy”.

Bước chân Mặc Tây Quyết lướt qua như gió, lạnh lùng lườm Gasley, nói: “Cô ra ngoài.”

Gasley bị ánh mắt của anh dọa sợ, không dám nói thêm, nhìn Vi Vi một cái rồi chỉ có thể đi ra.

Vi Vi đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh ung dung hỏi: “Anh tìm em có việc gì?”

Ánh mắt Mặc Tây Quyết lạnh như băng nhìn cô ta, hỏi: “Tại sao cô lại nói chuyện đó cho Tiểu Nặc?”

Vi Vi vênh cằm lên, nói: “Tại sao ư? Lẽ nào em không thể nói?”

“Cô rõ ràng biết rằng nếu cô ấy biết chuyện đó sẽ không vui, cô nói như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Mặc Tây Quyết càng trở nên lạnh lẽo: “Vị Vi, tôi nói cho cô biết, ngoài cưới cô thì cô muốn gì tôi cũng đều đồng ý, nhưng không cho phép cô làm tổn thương cô ấy, nếu không đừng trách tôi vô tình.”

Vi Vi vừa nghe, nước mặt không kìm được mà rơi xuống, cô ta không nhịn được lớn tiếng nói: “Vô tình? Mặc Tây Quyết, anh đối với em có tình nghĩa lắm sao?”

Mặc Tây Quyết nắm chặt tay, nói: “Vi Vi, cô rời khỏi đây đi.”

Vi Vi cười lạnh: “Bây giờ còn trực tiếp đuổi em đi?”

Mặc Tây Quyết nói: “Cô nói vậy cũng vô ích, tôi sẽ không để cô làm tổn thương Tiểu Nặc đâu.”

Nói xong, anh xoay người đi, để lại cho Vi Vi một bóng lưng hờ hững tuyệt tình.

Vi Vi bước lên kéo áo của anh, khẩn cầu: “A Quyết, anh thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”

Áo sơ mi của anh tuột khỏi tay cô ta, anh không nói gì, bước thẳng ra khỏi phòng Vi Vi.

Vi Vi muốn kéo anh lại lần nữa nhưng không cẩn thận vấp ngã xuống sàn nhà.

Chân và đầu gối bị đập rất đau, nhưng làm sao so được với nỗi đau trong lòng.

Tại sao, tại sao cô ta đánh đổi nhiều như vậy, vậy mà từ trước đến giờ một chút tình cảm của anh cũng không giành được?

Cô ta thực sự vô dụng như vậy ư?

Quản gia Gasley bước vào, thấy Vi Vi đang ngồi dưới sàn nhà, trong lòng vô cùng buồn bã, cô ta bước tới ôm Vi Vi, khẽ an ủi: “Cô chủ, đừng quá đau lòng.”

Vi Vi không nhịn được, ôm mặt khóc nức nở, giọng nói vô cùng uất ức: “Tại sao, tại sao anh ấy lại nhẫn tâm như vậy, lẽ nào mọi thứ tôi làm anh ấy đều không nhìn thấy sao?”

Gasley thở dài một tiếng, nói: “Trong lòng cậu hai bây giờ chỉ có Ngôn Tiểu Nặc thôi, tất nhiên sẽ không nhìn tới cô.”

“Ngôn Tiểu Nặc…” Vi Vi nghiến răng nói ra cái tên này, hai mắt tràn đầy thù hận cay nghiệt.

Trong phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.

Mặc Tây Quyết cau mày, quan tâm hỏi cô: “Em sao vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Chỉ là hơi lạnh thôi.”

Mặc Tây Quyết nhanh chóng lấy áo choàng cho cô, thúc giục: “Mau lên giường đi ngủ đi.”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc ửng đỏ, trả lời: “Ừm.”

Mặc Tây Quyết nhướn mày, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm: “Em đỏ mặt cái gì?”

“Em đỏ mặt bao giờ.” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu không dám nhìn anh.

Khóe môi Mặc Tây Quyết lộ ra một nụ cười, ngồi bên cạnh cô, nói: “Giờ anh có thể làm gì em được chứ, em có thể chịu được à?”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc càng đỏ hơn, tức giận nói: “Ai nói muốn làm gì chứ?”

“Hử?” Mặc Tây Quyết càng tiến đến gần cô: “Có thật là không phải không?”

“Đương nhiên là không phải.”

Khuôn mặt cô như cánh hoa đào, cặp mắt to tròn lấp lánh, cái miệng nhỏ xinh xắn, tất cả đều thu hút ánh mắt của Mặc Tây Quyết.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement