Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 293

Bãi biển ở thành phố S, những con sóng dưới ánh mặt trời từng đợt từng đợt trắng như tuyết, nước biển chầm chậm đập vào bãi cát, lấp lánh óng ánh như pha lê.

Làn gió xuân ấm áp mang theo sự mát lạnh của nước biển, lướt qua những bông hoa tulip đỏ trên bờ, đưa tới một mùi hương ngào ngạt.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng xuống xe, cô ngạc nhiên nhìn bãi biển này, hỏi: “Không phải nói là đến buổi họp báo sao? Sao lại đến đây vậy?”

Mặc Tây Quyết đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đây chính là nơi diễn ra buổi họp báo.

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười của Mặc Tây Quyết, lẩm bẩm nói: “Anh nói đây là nơi sẽ diễn ra buổi họp báo sao?”

Đôi mắt Mặc Tây Quyết lấp lánh, giống như ánh mặt trời vàng óng trên bờ biển, anh nói: “Chẳng lẽ buổi họp báo cứ nhất thiết phải ở trong nhà sao?”

Ngôn Tiểu Nặc thấy cũng có lý, thấp giọng nói: “Đương nhiên không phải, em chỉ là không ngờ tới mà thôi.”

Mặc Tây Quyết đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Các khách mời đang ở bên đó chờ, qua đó chào hỏi họ một tiếng đi.”

Khách mời?

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong thấy có gì đó không hợp lý, sao những người đến tham gia buổi họp báo lại gọi là khách mời chứ?

Cô đang định hỏi Mặc Tây Quyết thì anh đã bắt đầu bước về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn tay mình đang bị anh kéo đi, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng.

Được người mình yêu dắt đi dạo trên bãi biển, những tia nắng vàng và làn gió thanh mát khẽ lướt qua người, tâm trạng càng trở nên yên tĩnh và bình yên hơn. Những năm tháng bình yên mà mọi người thường nói, có lẽ chính là cảm giác này.

Mặt đất phủ một tấm thảm đỏ, nhưng Ngôn Tiểu Nặc không muốn đi trên đó, cô đi trên bãi cát, cảm nhận sự mềm mại tự nhiên.

Mặc Tây Quyết nói với đám vệ sĩ đứng cạnh anh: “Mang tấm thảm này đi.”

Các vệ sĩ lập tức tuân lệnh.

Ngôn Tiểu Nặc đi được một đoạn, cô thấy các khách tham dự không nhiều, nhưng đều là những người cô quen.

“Con bé tới rồi.” Phó viện sĩ thấy Ngôn Tiểu Nặc, nụ cười không che giấu được tràn ra từ khóe mắt: “Mau qua đây cho ông nội xem.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó viện sĩ liền có một cảm giác vô cùng thân thiết, nhanh chóng bước tới, giọng nói có chút kích động: “Ông nội Phó.”

Phó viện sĩ mỉm cười vỗ nhẹ tay cô, nói: “Lần trước nghe Mạt Ưu nói mới biết con phải chịu đựng khổ cực nhiều như vậy, không ngờ hôm nay gặp lại thấy khí sắc của con cũng không tồi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thấy có chút áy náy trong lòng, hàng mi dài khẽ run lên, cô nhẹ nhàng nói: “Gần đây nhiều việc quá, không đến thăm ông được, ông nội Phó đừng giận con nhé.”

“Sao lại giận được chứ.” Phó viện sĩ nở nụ cười hòa nhã hiền từ, nói: “Con bé ngốc này, dù sao thì cũng sắp đến mùa hè rồi, khu vườn ở biệt thự nhà họ Phó mới tạo một hồ nước, cây đa còn tỏa bóng râm mát, hôm nào đó con nhất định phải đến câu cá với ông nội mới được.”

Giọng nói mang theo sự cưng chiều khoan dung khiến Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy áy náy hơn: “Lời này ông nội Phó đã nói qua rồi, là do con không chú ý, ông yên tâm, con nhất định sẽ đến.”

Phó viện sĩ nhẹ nhàng xoa đầu Ngôn Tiểu Nặc, nụ cười càng trở nên vui vẻ hơn.

Toàn Cơ và Mặc Tây Thần đang vội vàng đi đến, cùng xuống xe với họ, còn có cả Giản Minh lâu ngày không gặp.

Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy trong lòng vô cùng vui sướng, lập tức vẫy tay với bọn họ.

Toàn Cơ nhanh chóng bước đến, Mặc Tây Thần và Giản Minh cùng đi ngay sau cô ấy, khuôn mặt đều rất vui vẻ, xem ra tâm trạng có vẻ không tồi.

“Tiểu Nặc, dạo này thế nào rồi?” Giản Minh nhanh chóng kéo tay Ngôn Tiểu Nặc hỏi han, trong đôi mắt long lanh có sự nhẹ nhõm yên tâm, giọng nói thì lại ẩn chứa sự kích động.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Giản Minh từ trên xuống dưới, nói: “Chị Giản Minh, chị gầy đi rồi, sao bây giờ mới đến vậy?”

Giản Minh khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió: “Làm người mẫu đương nhiên không thể béo được. Chị… chị chỉ là do có chút chuyện phải nán lại, xong việc mới trở về được.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Bay đi bay lại vất vả quá, chị phải nghỉ ngơi cho tốt vào!”

Toàn Cơ liền mỉm cười nói: “Tiểu Nặc cô thật bất công, thấy Giản Minh đến là liền quan tâm đến cô ấy trước.”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt nói: “Toàn Cơ, tôi không phải là có ý đó.”

“Cô đó, Tiểu Nặc là người thật thà, cô đừng trêu con bé nữa.” Giản Minh mỉm cười nói với Toàn Cơ, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Toàn đang chơi vui vẻ ở Thụy Sĩ thì bị Tổng giám đốc gọi về.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Toàn Cơ khẽ đỏ lên, hờn dỗi nhìn Giản Minh một cái.

Mặc Tây Thần nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, sức khỏe vẫn tốt chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu với Mặc Tây Thần, nói: “Tôi vẫn ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Đôi mắt tinh quái của Mặc Tây Thần nhìn thấy trên cổ Ngôn Tiểu Nặc đeo một sợi dây chuyền pha lê màu xanh, khẽ mỉm cười: “Cũng không tồi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt của anh ta, ung dung cười một cái: “Anh quá lời rồi.”

Mặc Tây Thần khẽ mỉm cười, không nói thêm nữa.

Cách đó không xa một chiếc xe Lincoln dài đang chạy đến, mọi người theo âm thanh nhìn về hướng đó thì thấy Đường Mạt Ưu và Trình Tử Diễm đã đến.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng bước đến nhưng lại thấy Đường Mạt Ưu mở cửa sau xe, một người đàn ông từ trên xe chầm chậm bước xuống.

Ánh mắt của mọi người đều dồn sự chú ý vào người đàn ông này, không chỉ ngạc nhiên bởi mái tóc bạc như ánh kim mà còn cả khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia.

Đôi mắt màu xanh ngọc bích nhàn nhạt ấy, như thể ngăn cách tất cả thế tục bụi trần.

Thời tiết cuối xuân đầu hạ, người đàn ông khoác trên người một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt mang đầy mầm tai họa hơn cả Mặc Tây Thần, trắng bệch dưới ánh nắng mặt trời.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy một người đàn ông như này nếu đã nhìn một cái thì sẽ không thể rời mắt được. Cô đột nhiên nghĩ đến vị vua quỷ quái trong truyện Chúa tể của những chiếc nhẫn, người đàn ông trước mặt thậm chí còn lộng lẫy hơn ông ta.

Đường Mạt Ưu thấy dáng vẻ ngơ ra của Ngôn Tiểu Nặc liền bật cười nói: “Tôi đã nói rồi mà, Tiểu Nặc mà gặp chú A Dục nhất định sẽ có dáng vẻ ngơ ngác như vậy.”

Trình Tử Diễm cau mày, nói: “Ưu Nhi, sao lại nói như vậy.”

Đường Mạt Ưu làm mặt quỷ, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, đây là chú A Dục “

Ngôn Tiểu Nặc từ trong cú sốc dần bình tĩnh lại, mỉm cười chào hỏi A Dục: “Chú A Dục, xin chào”

A Dục không nói lời nào, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.

Ngôn Tiểu Nặc liền đưa họ đến chỗ ghế của khách mời, vừa ngồi xuống, dì Lữ đã dắt những đứa trẻ ở cô nhi viện đến.

Cuộc trò chuyện giữa những người lớn rất tao nhã, nhưng sự xuất hiện của bọn trẻ thì lại không như vậy. Mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần tinh nghịch, nhìn thấy bãi biển xinh đẹp, đương nhiên càng trở nên phấn khích hơn.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi tới đón dì Lu.

Dì Lữ thấy Ngôn Tiểu Nặc liền khen ngợi: “Tiểu Nặc, hôm nay cháu thật là xinh đẹp.

Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng mỉm cười: “Dì Lữ sao lại mang bọn trẻ đến đây vậy?”

“Ở biệt thự Nam Sơn tuy rất tốt, nhưng cũng chỉ là một khung cảnh” Dì Lữ mỉm cười nói: “Bọn trẻ vẫn chưa ra biển bao giờ, vừa hay có cơ hội.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn nụ cười ngày thơ hồn nhiên của lũ trẻ, cũng mỉm cười theo, nói: “Như vậy cũng tốt, có thể quan sát những cảnh quan khác nhau, rất có ích cho việc mở rộng tầm nhìn cho bọn trẻ.”

Dì Lữ nhìn lũ trẻ reo hò trên bãi biển, khẽ mỉm cười: “Tiểu Nặc, mấy đứa trẻ này đều do cháu và Tổng giám đốc Mặc cưu mang, cho nên chúng rất hay nhớ đến hai người.”

“Tuy là nói như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Nhưng người ngày đêm ở cạnh bọn chúng, chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho bọn chúng vẫn là dì Lữ.”

Lúc này, Nha Nha đã ôm một bó hoa hồng đến tặng cho Ngôn Tiểu Nặc, nói với cô: “Chị Tiểu Nặc, cái này tặng cho chị”

Ngôn Tiểu Nặc thấy bó hoa hồng đỏ rực, vô cùng bất ngờ: “Nha Nha, em lấy hoa hồng này ở đâu vậy?”

Mặc Tây Quyết không chạm được vào hoa hồng, sao lại có hoa hồng ở đây được chứ?

Không phải cô đã thay đổi hết thành hoa tulipe rồi sao?

Ngôn Tiểu Nặc đang định bảo Nha Nha đem bỏ hoa hồng này bỏ đi thì lại thấy các nữ giúp việc đang xếp thành hàng ngay ngắn, trong tay mỗi người đều ôm một bó hoa hồng đỏ.

“Ai bảo các cô mang hoa hồng đến đây vậy?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà quát lên, trong giọng nói mang theo sự lo lắng. Nhiều hoa hồng như vậy, nhỡ Mặc Tây Quyết xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Các nữ giúp việc mỉm cười dịu dàng với Ngôn Tiểu Nặc nhưng không trả lời cô, cũng không có ai vì lời cô nói mà dừng bước.

Ngôn Tiểu Nặc càng lúc càng lo lắng, nhưng cô phát hiện ra dì Lữ không biết từ lúc nào đã rời xa chỗ cô.

Các nữ giúp việc đều mặc váy màu hồng phấn, trên tay ôm những bó hoa hồng đỏ rực, nhanh chóng đứng thành vòng tròn xung quanh cô.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận ra các nữ giúp việc đang nhẹ nhàng chuyển động, họ đang nhảy múa.

Cô không kìm được muốn đi tìm Mặc Tây Quyết, muốn cùng anh rời khỏi chỗ này.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể nhìn những bó hoa hồng cứ đưa qua đưa lại trước mắt, căn bản không thể nhìn thấy Mặc Tây Quyết đâu. Cô có thể nghe thấy âm thanh ngọt ngào của BöÄn: Ioxg Hoa. So) những con sóng đập vào rạn san hô, như thể đó là một bản nhạc tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng.

Một giọng nói đầy sức hấp dẫn và ấm áp vang lên: “Em không phải rất thích hoa hồng sao?”

Mặc Tây Quyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt cô, trên người mặc một bộ vest trắng, nổi bật lên giữa đám hoa hồng đỏ rực.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này chỉ có một suy nghĩ, liền buột miệng nói ra: “Mặc Tây Quyết, chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này đi!”

Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc, khẽ nở một nụ cười: “Sao phải rời đi chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc vô cùng lo lắng: “Anh không chạm được vào hoa hồng, mà ở đây nhiều hoa hồng như vậy, còi không đi sao?”

Mặc Tây Quyết rút lấy một bông từ trong bó hồng ra.

Ngôn Tiểu Nặc bị dọa đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nhìn xem.” Mặc Tây Quyết cầm một bông hồng đưa đến trước mặt cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement