Chương 306
Dưới sự chăm sóc tận tình của bác sĩ thì sức khỏe của Ngôn Tiểu Nặc cũng dần được hồi phục.
Y tá ở bên cạnh vừa đo nhiệt độ cho cô, vừa cười nói: “May là sức đề kháng của cô Ngôn cao, cho nên mới nhanh chóng khỏe lại.”
Ngôn Tiểu Nặc xoa chiếc bụng hơi nhô lên của mình, sau đó lại nhìn y tá, hỏi: “Hôm nay tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, vậy… Tôi có thể xuất viện chưa?”
Y tác hơi lắc đầu, giọng nói mang theo chút ngưỡng mộ: “Cô Ngôn đừng lo lắng quá, trước mắt điều cô nên làm là nghỉ ngơi thật tốt. Tổng giám đốc Mặc đặc biệt căn dặn bọn tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, nói rằng ở lâu đài không thuận tiện bằng ở đây.
Đã hai ngày rồi kể từ ngày cô nói những lời đó với anh, anh cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Ngày hôm qua Phó học giả xuất viện, trước khi đi ông còn dặn cô phải nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như không phải bản thân mình kiên quyết muốn Phó học giả xuất viện thì chắc ông vẫn luôn ở với cô.
Trên thực tế, Ngôn Tiểu Nặc chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi.
Ngay cả Phó học giả xuất viện mà Mặc Tây Quyết quyết cũng không xuất hiện… Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng.
Y tá thấy cô không nói gì mà lại bày ra bộ dạng mất mát, trong lòng cô ta lo lắng, vội hỏi: “Cô Ngôn, cô không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc hoàn hồn, dịu dàng nói: “Tôi không sao.” Sau đó cô lại cười, tiếp tục nói: “Cô làm gì thì làm đi.”
Y tá gật đầu, sau đó lại căn dặn một câu: “Vậy có chuyện gì cô nhớ ấn chuông.”
Ở trong phòng chỉ còn lại một mình Ngôn Tiểu Nặc, cô ngẩn đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngọn núi ở phía xa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời. Những tia nắng xuyên qua của sổ chiếu vào trong phòng, tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc.
Vốn dĩ nó là một khung cảnh thư giãn thoải mái, nhưng trong mắt Ngôn Tiểu Nặc, nó lại rất bi ai.
Cô cầm tờ báo cáo ở trên bàn lên, chăm chú đọc.
Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện gì đó cô lại không thể làm được gì?
Lúc trước bà ngoại mất thì mắt cô lại bị mù, bây giờ Ngôn Uyển Cừ bị mang đi, cô lại suýt bị xảy thai.
Ông trời đối nghịch với cô như vậy sao?
Nhưng mà cứ coi như cô có thể chạy trốn, thì cô có thể làm được gì chứ?
Ngôn Tiểu Nặc đặt tờ báo cáo sang một bên, sau đó cầm điện thoại lên vào weibo xem.
Một loại cảm giác bất lực bao phủ lấy người.
Tốc độ lan truyền về chuyện tình của cô, Mặc Tây Quyết và Vi Nhi đã dần giảm đi, bọn họ đã bị loại ra khỏi top 10 tìm kiếm nhiều nhất trên weibo.
Và danh sách đầu tiên trong bảng tìm kiếm hiện nay chính là Vi Nhi tuyên bố cô ta sẽ làm cho một người thực vật tỉnh dậy, và người thực vật đó không được công bố danh tính.
Ngôn Tiểu Nặc xem các bình luận, hầu như đều ca ngợi y thuật của Vi Nhi. Tuy rằng đó là con gái của Rolster, nhưng mà lại không cao ngạo, luôn luôn cống hiến cho cuộc sống của nhân loại.
Cô ta đang cống hiến sao?
Ngôn Tiểu Nặc không biết phải nói gì.
Trong lòng càng thêm tức giận. Đột nhiên điện thoại của cô phát ra âm thanh.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy có người nhắc tới cô, hơn 100 lần.
Cô mở ra nhìn một chút, mắt trừng to lên. Những người tẻ nhạt đó nịnh hót Vi Nhi có y thuật phi phàm thì thôi đi, thế mà bọn họ còn nhắc cô vào.
“Nhìn người ta đi, sau đó lại xem lại mình.”
“Gia thế không bằng người ta thì đã đành, đây lại không ưu tú nữa, haiz…
“Cô vẫn nên học tập một chút đi, nếu như đã xấu thì phải hiểu biết.”
Xấu?
Cô xấu sao?
Cô lớn từng này tuổi rồi cũng chưa bị ai chê là xấu.
Được thôi, Vi Nhi là một tuyệt sắc mỹ nhân. Cô không có vẻ đẹp quyến rũ như Vi Nhi, cô cũng không có khí chất kiêu ngạo như cô ta. Nhưng mà cô không xấu.
Thật là tức chết cô rồi, không phản kích lại thì cô không phải là Ngôn Tiểu Nặc.
Ngón tay cử động, cô vừa mới bắt đầu đánh chữ thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Lúc này em mà so đo với bọn họ thì thật sự không khôn ngoan.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy giọng nói này thì cũng không thèm làm gì nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết đang đứng ở cửa.
Không biết người đàn ông này xuất hiện từ lúc nào, anh lười biếng dựa người vào cánh cửa, toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen xanh, khiến cho cơ thể anh càng cao lớn hơn. Cả thêm đôi chân dài nữa, khiến cho anh càng hút hồn hơn.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy nhưng mà ở trong mắt Ngôn Tiểu Nặc lại chỉ hình dung bằng hai chữ – Kinh tom.
Ngôn Tiểu Nặc ngoảnh đầu đi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy em không so đo với cô ta thì anh sẽ vui vẻ sao?”
Mặc Tây Quyết bước từ từ tới trước mặt cô, anh rót cho cô một cốc hồng trà, lạnh nhạt nói: “Anh nói những người ở trên mạng, không nói một người.”
Ngôn Tiểu Nặc không yếu thể nói: “Nhiều người ở trên mạng đó em đều không so đo, nhưng mà người đó thì em thấy ngứa mắt”
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết trầm mặc, bàn tay giơ ra giữ lấy người cô. Bờ môi của anh cách xa cô một bàn tay, anh thổi nhẹ: “Ồ? Là ai?”
Ngôn Tiểu Nặc kéo dài khoảng cách giữa anh và cô, nói: “Anh biết là em đang nói tới ai mà.”
Mặc Tây Quyết thuận thế ngồi xuống, bàn tay đặt ra phía sau lưng cô, nhìn trông giống như đang ôm lấy cô vậy, giọng nói của anh trong vắt như nước: “Em muốn làm cái gì?”
“Em muốn làm cái gì sao? Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: “Em có tự do sao? Em có quyền lợi này sao?”
Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm Ngôn Tiểu Nặc, giữa mi tâm của anh có chút mệt mỏi: “Làm loạn mấy ngày rồi, có thể dừng lại được chưa?”
Cô đang làm loạn sao?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bộ dạng kỳ lạ của Mặc Tây Quyết, cô sững sờ nửa ngày sau đó đột nhiên cười: “Đúng vậy, em vô lý làm loạn, vậy thì anh bảo Vi Nhi quay trở lại đi. Cô ta là một người ngoan ngoãn được lòng người, nghe lời hiểu chuyện, bảo cô ta ở với anh đi.”
Mặc Tây Quyết nghe thấy cô nói, lông mày nhăn lại, thấp giọng nói: “Em nói linh tinh cái gì vậy!”
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng nghiến lợi nói: “Em nói em nghe, anh không muốn nghe thì anh có thể đi.”
Bàn tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt lại, nửa ngày sau anh mới nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em nhất định muốn xích mích với anh như vậy sao?”
“Không phải là em muốn xích mích với anh.” Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Mặc Tây Quyết, anh tự hỏi mình trước đi, những chuyện mà anh làm có thể khiến em bình tĩnh đối diễn với anh được không?”
Đôi mắt của cô trong veo nhưng mà đầy ắp sự thờ ơ, xa cách và tức giận. Mặc Tây Quyết vô thứ tránh khỏi ánh mắt của cô.
Nhìn cô thêm một lúc nữa thì ảnh mắt của cô khiến trái tim của anh đâu đón.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng: “Tất cả những chuyện anh làm đều là vì em, đều là vì tương lai của chúng ta.
Cứu sống Ngôn Uyển Cừ, lại thêm Vi Nhi luôn luôn rình mò bọn họ, vậy bọn họ vẫn còn tương lai sao?
Thật là nực cười!
Ngôn Tiểu Nặc lười nói chuyện cùng anh, cô dứt khoát nằm xuống quay lưng lại với anh. Giọng nói mệt mỏi: “Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng kiên quyết của cô, trái tim cũng bất lực. Nhưng mà anh không muốn khiến cô kích động nữa, tránh xảy ra chuyện gì không hay.
Nhưng mà anh lại không muốn một mình ở đây, không nhìn thấy nụ cười của cô thì cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc Tây Quyết do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc hít sâu vài lần, cổ gắng làm tan biến cảm giác ủy khuất và tức giận ở trong lòng. Cô không thể, cô không thể lại làm hại bảo bảo ở trong bụng được.
Nhưng mà ở đây thì cô lại cảm thấy rất tức giận.
Mặc Tây Quyết muốn tới đây, thì không ai có tư cách ngăn anh lại.
Hai người còn chưa nói được mấy câu thì đã tức giận rồi, ai mà có thể chịu đựng được những ngày tháng này Ngôn Tiểu Nặc không do dự nữa, cô để lại ở trên bàn một tờ giấy rồi đứng dậy mặc quần áo và tắm rửa.
Cô muốn tới chỗ dì Lữ sống một thời gian.
Lần này cô không bỏ nhà đi, cô vẫn để lại một tờ giấy.
Ai mà biết được Ngôn Tiểu Nặc vừa bước qua cánh cửa khu vực chăm sóc đặc biệt thì bị bác sĩ ngăn lại: “Cô Ngôn, cô muốn đi đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói: “Tôi muốn đi dạo vậy.”
Trong đôi mắt của bác sĩ là sự kinh ngạc, họ vội vàng khuyên cô: “Cô Ngôn nếu muốn đi ra ngoài thả lỏng tâm trạng cũng được, tôi sẽ tìm một y tá đi cùng với cô.”
Tìm một y tá đi cùng với cô sao?
Vậy thì cô có thể đi đâu được?
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, tôi đi một mình là được rồi.”
“Nhưng mà…” Bác sĩ khó xử.
“Không có nhưng mà gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa: “Ông tránh ra.”
Bác sĩ không nói gì chỉ cúi đầu xuống.
Ở phía sau vang lên giọng nói của Mặc Tây Quyết, lạnh lùng mà đầy uy hiếp: “Nếu như ông ta dám tránh ra, thì anh sẽ khiến cho ông ta nếm mùi vị sống không bằng chết”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại nhìn bộ dạng cứng rắn của Mặc Tây Quyết, trong lòng cô càng tức giận: “Mặc Tây Quyết, anh đừng cho rằng mình có quyền có thế là muốn làm gì thì làm.”
Mặc Tây Quyết đối diện với sự chấi vấn của cô, đôi mắt đen nháy dần dần trầm mặc.
Trên hành lang dài rộng lớn, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đối diện với nhau.
Cô ý thức được lời nói của mình, cô thấp giọng nói: “Em muốn đến chỗ của dì Lữ ở một thời gian, không phải không từ mà biệt.”
“Nếu như anh không còn ở đây, thì sợ rằng giây phút này em đã đang trên đường đi tới Nam Sơn rồi.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết thất vọng: “Nam Sơn có gì tốt chứ, có thể bằng những bác sĩ ở đây sao. Có thể lúc nào cũng chăm sóc em sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn anh, nói: “Mặc Tây Quyết, em không muốn ở đây, là bởi vì ở đây tâm trạng của em không vui.”
“Là do nhìn thấy anh cho nên em mới không vui?” Mặc Tây Quyết nói ra suy nghĩ của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!