Chương 311
Mặc Tây Quyết cũng gọi một tiếng: “Ông cụ Phó.”
Phó học giả gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “A Quyết, Tiểu Nặc, hai đưa ngồi xuống đi Sau khi hai người chào hỏi thị trưởng và bà Phó thì ngồi xuống ghế sô pha.
Người giúp việc cẩn thận bưng trà Bích hoa xuân lên, sau đó lại rót cho Ngôn Tiểu Nặc một cốc trà táo đỏ rồi mới lui xuống.
Trong phòng khách rộng lớn không có bất cứ một người ngoài nào.
Phó học giả trừng mắt nhì Phó Cảnh Thâm, lạnh lùng nói: “Cháu ngồi xuống đây, nói xem cháu định làm như thế nào.”
Phó Cảnh Thâm không ngồi xuống, gương mặt anh tuấn của anh ta vẫn duy trì nét lạnh lùng: “Cháu sẽ có trách nhiệm với cô ấy.
Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm, trong đôi mắt là sự phức tạp, anh lạnh nhạt nói: “Tiểu Toàn định bỏ đứa bé.”
Phó Cảnh Thâm như bị sét đánh, vẻ mặt không tin: “Không, không thể. Tôi đi tìm cô ấy”
Nói xong anh ta xoay người đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn cảm thấy, vẻ ngoài của Phó Cảnh Thâm tuy rất lạnh lùng. Có lúc anh ta rất hoang tưởng, thận chí còn hoang tưởng tới mức đáng sợ.
Lúc này bà chủ Toàn Cơ vẫn đang ở tập đoàn Đế Quốc. Nếu cứ tới đó làm loạn thì sự việc sẽ không thể cứu vãn được.
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa mở miệng ngăn cản thì Phó học giả đã hò anh ta lại: “Đứng lại.”
Phó thị trưởng vẫn luôn không nói gì lập tức đứng dậy lôi lấy con trai mình, ông thấp giọng nói: “Tiểu Toàn là một người coi trọng thể diện, con mà tìm con bé nói chuyện thì cũng nên tới chỗ riêng tư, đừng kích động như vậy”
Phó Cảnh Thâm cũng không nói muốn đi tìm bà chủ Toàn Cơ nữa, anh ta nắm chặt tay.
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Ông cụ phó, chuyện này trước tiên không nên làm to ra.” Nói xong, anh đứng dậy: “Để cho bọn họ thời gian suy nghĩ.”
Lời nói của anh như cho nhà họ Phó một bậc thang đi xuống.
Việc cô ba nhà họ Mặc vác một cái bụng lớn khi chưa chồng, đối với nhà họ Mặc mà nói là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó học giả đang ngồi ở trên ghế. Ông ấy vừa mới khỏi bệnh thì lại phải đối diện với loại chuyện này, trong lòng cô cảm thấy rất đau sót.
Nhưng mà chuyện này, ai cũng không có lỗi. Xảy ra chuyện khiến người khác trở tay không kịp.
Phó học giả nói với Mặc Tây Quyết: “A Quyết, cháu yên tâm đi. Chuyện này nhà họ Phó nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng cho nhà họ Mặc.”
Phó Cảnh Thâm nghe thấy liền hét lên: “Ông nội.” “Im mồm.” Phó học giả nghiêm khắc nói: “Cháu suy nghĩ cẩn thận lại cho ông.
Bà phó thấp giọng khuyên Phó Cảnh Thâm: “A Thâm, con trở về phòng đi.’ Tuy rằng Phó Cảnh Thâm không cam tâm nhưng mà giây phút này ông nội đang tức giận, anh ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể xoay người rời đi.
Mặc Tây Quyết nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, nói với Phó học giả: “Chúng cháu về đây.”
Phó học giả gật đầu, vẻ mặt của ông ấy có chút mệt mỏi: “Đi đường cần thận.”
Phó thị trưởng đích thân tiễn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc ra cửa, tới cửa ông ấy nói: “A Quyết, cảm ơn cháu”
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết lóe sáng, và anh cũng không nói gì.
Phó thị trưởng lại nói: “Về phía Tiểu Toàn, vợ chồng bác sẽ tới thăm “Không cần đâu.” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Để cho con bé bình tĩnh một chút.”
Nói xong anh đỡ Ngôn Tiểu Nặc lên xe rồi rời đi.
Ở trong xe, Mặc Tây Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt xuất thần.
Ngôn Tiểu Nặc duỗi tay nắm lấy tay anh, độ ẩm trong lòng bàn tay là sự an ủi không tiếng động. Cô dựa vào vai anh và nhẹ nhàng nói: “Chúng tới thăm bà chủ Toàn Cơ sao?”
Đôi lông mi dài của Mặc Tây Quyết khẽ cụp xuống, anh trầm mặc nửa ngày rồi mới lắc đầu.
Ngôn Tiểu Nặc đau lòng nhìn anh. Cô biết, trong lòng của anh vẫn luôn bảo vệ và thương yêu bà chủ Toàn Cơ. Xảy ra chuyện này, có lẽ trong lòng của Mặc Tây Quyết sẽ rất rối bời.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc xách túi lớn túi nhỏ đi tới bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc. Bởi vì bà chủ Toàn Cơ chỉ có một mình nên không biết phải chăm sóc bản thân như thế nào. Dù sao thì cô cũng được coi là người từng trải cho nên cũng có một chút kinh nghiệm.
“Đây là canh gừng mà tôi tự nấu. Cô uống một bát trước đi.”
“Đây là vitamin b11, nhớ là phải uống đó.”
“Còn có cả viên thuốc canxi này nữa, cũng phải uống đó.”
Ngôn Tiểu Nặc lải nhải, đặt tất cả đồ đạc lên trên bàn làm việc của bà chủ Toàn Cơ. Ở bên cạnh thì nhắc nhở cô ấy phải ăn cái gì không được ăn cái gì.
“Hôm qua tôi tới phòng trà phát hiện ra có rất nhiều lá trà cho nên tôi đã thu dọn hết rồi.” Ngôn Tiểu Nặc nhắc nhở mọi chuyện: “Không được ăn đồ lạnh, cũng không được ăn mấy đồ mà lưu thông máu”
Bà chủ Toàn Cơ vẫn luôn ngồi nghe Ngôn Tiểu Nặc nói, đôi mắt mỹ lệ của cô ấy có một chút nhàn nhạt cảm động. Cô ấy nhẹ giọng nói: “Tiểu Nặc, hôm qua cô và anh hai tới nhà họ Phó sao?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy cô ấy không có một chút hứng thú gì với những thứ mình mang tới, trong lòng nghĩ ngợi, chẳng nhẽ cô ấy thật sự không cần đứa bé này?
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu: “Ừm.
Bà chủ Toàn Cơ cụp mắt xuống, suy nghĩ rất lâu rồi mới ngẩng lên nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, kể từ hôm nay đừng để anh hai lo chuyện của tôi.”
“Cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mới mức giọng nói thay đổi: “Không quản chuyện của cô là sao?”
Bà chủ Toàn Cơ kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc. Vốn dĩ là một gương mặt tuyệt sắc, nhưng giây phút này nó giống như một bông hoa đang lụi tàn. Cô ấy nói: “Tôi đã như thế này rồi cho nên không muốn liên lụy anh hai.”
“Liên lụy?” Ngôn Tiểu Nặc nhắn mày: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Cô không hiểu sao?” Bà chủ Toàn Cơ nắm chặt tay của cô, móng tay trắng như pha lê chạm vào cổ tay Ngôn Tiểu Nặc: “Nửa năm nay tôi vẫn luôn ở chỗ anh hai, chuyện này mà để bố biết thì chắc chắn anh hai sẽ bị trách phạt. Bây giờ anh ấy đã rất phiền muộn rồi, tôi không muốn anh ấy phải chịu đựng bất cứ cái gì nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc càng nghe, trong lòng càng kinh ngạc.
Cô rút tay của mình từ trong tay bà chủ Toàn Cơ ra, giọng nói không nhanh không chậm: “Việc đã như vậy rồi, ai có thể cho nó quay trở về như lúc ban đầu được chứ?”
Bà chủ Toàn Cơ lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng giải quyết”
“Cô có từng nghĩ tới cảm nhận của Phó Cảnh Thâm không?” Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của bà chủ Toàn Cơ, rồi lại nghĩ tới tình hình hôm qua của nhà họ Phó, trong lòng chua sót nói: “Cô bỏ đứa bé là vì muốn bảo vệ anh ta. Nhưng mà cô đã từng nghĩ rằng, anh ta nguyện sống như vậy? Hai người, làm thế nào để đối mặt với nhau?”
Nước mắt của bà chủ Toàn Cơ rơi xuống: “Chỉ cần anh ấy có thể sống tốt là được rồi. Anh ấy hận tôi cũng được, tôi không quan tâm được nhiều như vậy. Giữa đứa bé và anh ấy, tôi nguyện chọn bỏ đứa bé.
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ.
Cô không biết phải nói cái gì mới tốt.
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của bà chủ Toàn Cơ, cô đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, cô vụng trộm lau nước mắt ở khỏe mắt đi và nhẹ giọng nói: “Nếu như cô đã quyết tâm rồi vậy thì tôi đi tìm thuốc cho cô.”
“Không cần.” Bà chủ Toàn Cơ tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi sẽ tự giải quyết.
Cô ấy sẽ không…
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay bịt miệng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô, cô sẽ không phải là, là…”
“Nếu như đã quyết định rồi thì chẳng phải nên gọn gàng sao?” Giọng nói của cô ấy lạnh lùng mang theo vẻ mặt vô cảm.
Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi: “Cô điên rồi! Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Cô làm như vậy có khác gì đang hủy hoại anh ta!”
Bà chủ Toàn cơ không trả lời, cô nắm chặt bàn tay mình. Ngôn Tiểu Nặc dường như nghe thấy ở ngoài cửa có động tĩnh, mắt cô lóe lên, sau đó xoay người đi mở cửa.
Quả nhiên nhìn thấy mấy nhân viên đang ở bên ngoài. Cô hừ lạnh một tiếng: “Mấy người tới đây.
Mấy người nhân viện bị phát hiện giật mình sợ hãi. Bọn họ bước tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc và run rẩy nói: “Cô Ngôn…
Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt hỏi: “Các người có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến bà chủ Toàn Cơ.” Một nhân viên nữ cúi thấp đầu xuống cố gắng trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bàn tay trống không của bọn họ, đôi mắt của cô dần nghiêm nghị: “Nếu như có chuyện cần hỏi bà chủ Toàn Cơ, vậy chắc cũng là chuyện lớn rồi. Thế tại sao mọi người ngay cả bản báo cáo cũng không mang tới? Hay là mọi người cảm thấy mình rất giỏi, không đặt quy định vào trong mắt?”
Ngôn Tiểu Nặc là vợ tương lai của tổng giám đốc, đây là chuyện mà cả tập đoàn Đế Quốc đều biết, nhìn thấy cô chính là nhìn thấy tổng giám đốc.
Các nhân viên vội vàng nói: “Chúng tôi, vậy chúng tôi quay trở về cầm báo cáo tới.”
Nói xong học chạy như bay rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, xem ra cô ở đây nói chuyện với bà chủ Toàn Cơ quá nguy hiểm rồi. Trên thế giới này làm gì có bước tường nào kín?
Cô quyết định đi tìm Mặc Tây Quyết thương lượng.
“Phái Tiểu Toàn đi học bồi dưỡng sao?” Mặc Tây Quyết nghe xong chủ ý của cô, hơi kinh ngạc một chút: “Tiểu Toàn quyết định rồi sao?”
Nghĩ tới quyết định tàn nhẫn đó, vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc hơi thay đổi. Cô nói suy đoán của mình cho Mặc Tây Quyết nghe.
Mặc Tây Quyết nghe xong vẻ mặt lạnh lùng như băng, tức giận nói: “Hồ đồ!”
Ngôn Tiểu Nặc tiến lên làm dịu tâm trạng của anh: “Đi học bồi dưỡng chỉ là để che tai mắt thiên hạ, cho dù bố anh cũng có một lời giải thích: “Em nghĩ bố của anh dễ bị lừa như vậy sao?” Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Thôi đi, nếu Tiểu Toàn đã quyết định bỏ đứa bé thì anh sẽ liên hệ bác sĩ đáng tin cậy.
Muốn Phó Cảnh Thâm bỏ đứa bé, không biết Tiểu Toàn đã nghĩ tới hậu quả chưa!”
Ngôn Tiểu Nặc đỡ eo của mình, giọng nói đau lòng: “Chẳng nhẽ không có cách khác sao?”
Lời vừa nói xong thì ở bên ngoài — truyền tới giọng nói vội vàng lo lắng của trợ lý: “Tổng giám đốc, không hay rồi, bà chủ Toàn Cơ bị ngất rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!