Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 334

Khóe môi Vi Nhi động đậy một chút rồi im bặt.

Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết co lại, ngữ khí lạnh lùng như gió lạnh cuối đông, “Trực tiếp đọc kí ức của cô ta”.

Âm thanh vừa rơi xuống thì người vệ sĩ lập tức đưa Vi Nhi lên cỗ máy.

Về việc đọc kí ức, chính là thông qua máy móc tiến hành kích thích cơ thể con người ở các mức độ khác nhau, mong có thể tìm ra được một chút đầu mối.

Đây là một phương pháp vô cùng tàn nhẫn, anh biết rằng làm như vậy, một khi Vi Nhi trốn được ra, hoặc là người gia tộc Rolster biết được thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Nhưng anh vẫn không hề do dự mà làm như vậy.

Chỉ cần có thể cứu được Ngôn Tiểu Nặc, thì anh nguyện trả bất cứ giá nào!

Chỉ là anh không ngờ được rằng, ý chí của Vĩ Nhi lại mạnh mẽ đến thế, đã qua hai mươi phút rồi mà trên thiết bị hiển thị vẫn không có bất cứ thông tin gì xuất hiện.

Mặc Tây Quyết thực sự không biết, một người có thể vì anh mà kiên chì với thứ mà bản thân mình không thích đến hai mươi năm, thì có thể thấy nội tâm của cô ta kiên cường đến mức nào.

Thì làm sao có thể dễ dàng nói ra bí mật liên quan đến sự sống và cái chết ấy chứ?

Vi Nhi đã bị giày vò đến sắp không thể thở nổi nữa, cô ta biết rằng một khi cô ta nói ra, thì không khác gì với từ bỏ, chỉ có con đường chết, còn nếu thà cắn rằng không nói, thì Mặc Tây Quyết vì muốn tìm được thuốc giải sẽ không thể để cô ta chết được.

Cô ta cười lạnh, sự đau đớn ở khắp mọi nơi trên cơ thể khiến cho da thịt cô ta cương cứng, nếu có một ngày cô ta vẫn còn sống, cô ta nhất định sẽ dốc hết sức để báo thù, cô ta phải đem toàn bộ đau khổ của bản thân trả lại cho Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc gấp bội lần!

Một đợt đau đớn cường liệt như trời đất đảo điên trào lên, Vi Nhi ngất lịm đi. Những người vệ sĩ nhìn nhau.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Làm cô ta tỉnh lại rồi tiếp tục!” Ngôn Tiểu Nặc ở Berlin giành được giải Red Dot, vừa về đến thành phố S thì lập tức đã có rất nhiều lời mời từ các nhà truyền thông bay đến như bão tuyết.

Vốn là một cơ hội tuyệt vời, nhưng Ngôn Tiểu Nặc đều từ chối, truyền thông thêm mắm dặm muối, bây giờ cô cũng không có sức lực đâu mà đi ứng phó với họ.

Trước đó một lòng muốn giành được giải Red Dot, nhưng giờ đây khi đã đạt được thì ngược lại cô lại cảm thấy có chút trống rỗng.

Ngôn Tiểu Nặc lại nhớ lại Vi Nhi từng nói, tác phẩm của bản thân tinh sảo thừa thãi, nhưng không đủ cao quý. Nếu đã như thế, thì cô quyết thử để phá bỏ điểm thiếu xót này của mình.

Tìm được việc để làm, cả người Ngôn Tiểu Nặc cũng có tinh thần hơn.

Đọc sách, đọc tạp chí, cô phải bồi đắp bản thân trước đã, xem liền hai tiếng đồng hồ, không hề động đậy.

Nếu không phải chiếc eo đau buốt lên tiếng kháng nghị thì sợ rằng Ngôn Tiểu Nặc vẫn xem tiếp.

“Sự cao quý, là về mặt khí chất, chứ không phải dựa vào những hoa văn, châu báu trang trí này”. Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm độc thoại, “Quần áo phải tôn lên hay thậm chí là năng tầm khí chất con người, cùng với dung mạo, trang sức thì hiệu quả sẽ đạt được cao nhất”.

Lúc Mặc Tây Quyết đi vào, thì Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở đó, treo trên giá vẽ là tác phẩm hoa lệ nhất tuần thời trang Paris năm nay.

Lúc thì cô nghiêng đầu, lúc thì chống cằm, có vẻ vô cùng nghiêm túc, tập trung, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì, nhìn lên vô cùng đáng yêu.

Mặc Tây Quyết đi qua, ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng.

Ngôn Tiểu Nặc giật thót tim.

“Sao lại xem quần áo này?” Mặc Tây Quyết có chút kinh ngạc, “Trước nay không phải em vẫn thích phong cách tự nhiên, tươi mới sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười cười, rồi nói: “Với tư cách là một nhà thiết kế, em cũng muốn thử đột phá phong cách”.

“Ồ ?” Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, đôi mắt đen mang theo ý cười, “Lấy được giải Red Dot rồi, có phải là thấy không còn việc gì có thể làm được nữa đúng không?”

“Sao anh cái gì cũng biết thế?” Ngôn Tiểu Nặc cười hôn lên mặt anh một cái.

Mặc Tây Quyết nghiêng mặt dụi dụi lên tóc cô, rồi nói: “Nếu đến điểm này mà anh cũng không nhìn ra được, thì sao có thể làm người đàn ông của em được?”

Buổi sáng ngày hôm sau, quản gia Duy Đức sai người đem tới một đống tạp chí thời trang, so với những loại trước đây cô xem còn cao cấp hơn nhiều.

Ngôn Tiểu Nặc cảm ơn quản gia Duy Đức, rồi cầm một quyển lên lật dở, quả nhiên khác hẳn với trước đây cô từng xem.

Mỗi thứ đồ trong tạp chí, bất luận là quần áo hay trang sức, mỗi một thứ đều vô cùng tinh xảo, hứng thú dạt dào, cô cảm thấy món đồ nào cũng đẹp để vô cùng, xem đến hoa cả mắt.

Dở đến bìa tạo chí, thì ra đây là một tập hợp những tác phẩm đã đạt giải Red Dot trong lịch sử, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy, ở đây bất cứ thứ đồ nào cũng đẹp hơn tác phẩm của cô.

Vốn nghĩ rằng bản thân giành được giải Red Dot là trình độ đã cao lắm rồi, nhưng hiện tại cô mới hiểu ra, muốn trở thành một nhà thiết kế tốt, thì nhất định phải hội tụ đủ các yếu tố mới được.

Cô nhìn đến tác phẩm của người mà cô thân thuộc nhất, cô Toàn Cơ.

Tác phẩm cô Toàn Cơ thiết kế là một bộ quần áo công sở, phá vỡ hình thức nghiêm túc, cứng nhắc vốn có của trang phục công sở trước đây, nó mang đầy vẻ thời thượng, thanh cao, bất luận là gầy hay béo mặc lên đều nổi bật sự tinh anh.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, sự chênh lệch giữa cô và cô Toàn Cơ đúng là không chỉ có một hai điểm.

Hiện tại cô vô cùng muốn được gặp cô Toàn Cơ, để xin cô ấy chỉ dẫn cho cô làm thế nào để vợt qua thiếu xót của bản thân.

Ngôn Tiểu Nặc là người nói là làm, cô lập tức dặn dò cô người làm đi chuẩn bị xe, cô muốn đi đến biệt thự bên sườn núi.

Biệt thự sườn núi giữa hè, cây cối um tùm, vô cùng mát mẻ, không khác gì bình dưỡng khí tự nhiên, cô Toàn Cơ đang tập yoga trên thảm, nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc đến thì cô ấy cũng có chút kinh ngạc.

Ngôn Tiểu Nặc là kiểu phụ nữ thích ở trong nhà, bình thường sẽ chỉ ở trong lâu đài, cũng không đi ra ngoài dạo phố, càng chưa từng thấy cô đặc biệt đi thăm nom ai.

Nghĩ tới việc Ngôn Tiểu Nặc còn đang mang thai, cô Toàn Cơ lập tức bảo người làm đưa cô đến phòng khách.

Ngôn Tiểu Nặc đến biệt thự sườn núi hai lần rồi, hai lần trước đều là đến rất vội vàng, rồi đi cũng vội vàng, trước nay chưa từng chú ý đến thiết kế độc đảo của nơi đây.

Lúc cô Toàn Cơ đến thì trên người vẫn còn mặc đồ tập yoga, sau khi cô làm phẫu thuật, thân hình hồi phục rất tốt, phần eo mềm mại uyển chuyển như cành liễu, bộ quần áo yoga là nổi bật những đường cong kinh điển trên người cô, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa sau lưng cô, từng cử chỉ động tác đều vô cùng cao quý tao nhã.

“Ôi, hôm nay lại nhìn chằm chằm vào chị thế”. Cô Toàn Cơ đưa cho Ngôn Tiểu Nặc một cốc sữa nóng, còn cô ấy thì uống nước ép táo, lười nhác ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, “Hôm nay không cần ở cùng anh Hai chị à? Lại có thời gian rảnh đến chỗ chị chơi thế này?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Chị là sự phụ của em mà, em đến chỗ chị la cà không phải là lẽ thường tình sao?”

“Lời này nói không sai”. Cô Toàn Cơ nháy mắt cười, vuốt vuốt mái tóc Ngôn Tiểu Nặc, “Đồ đệ ngoan, hôm nay có ý tưởng gì muốn nói với sư phụ sao?”

Người nhà họ Mặc quả nhiên đều là tinh anh…chẳng lẽ là do ý nghĩ của bản thân thể hiện quá rõ ràng?

Ngôn Tiểu Nặc cười thầm trong bụng, miệng nói rất ngọt ngào: “Nơi ở của sư phụ quả nhiên không tầm thường, đẳng cấp sang trọng”.

Cô Toàn Cơ cũng vui vẻ chậm dãi nói với cô: “Cũng được, không bằng lâu đài của anh Hai, đấy mới gọi là hoa lệ”.

“Trong lâu đài đồ quý giá mặc dù nhiều, nhưng mặc dù ở đây không có nhiều đồ cổ như vậy, nhưng vẫn có một loại cảm giác đẳng cấp cao”. Ngôn Tiểu Nặc rất không kiêng nể mà giảm cho Mặc Tây Quyết một cái. Cô Toàn Cơ thu lại nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn: “Ý của Tiểu Nặc là muốn thiết kế những thứ đồ đẳng cấp cao?”

Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc không còn là kiểu đùa cợt nữa: “Em muốn đột phá một chút”.

“Thì ra là vậy”. Cô Toàn Cơ cười nhẹ, “Chỉ là phong cách của tác phẩm có tương quan với kinh nghiệm, tính cảnh của bản thân nhà thiết kế, em vẫn cần nhiều kinh nghiệm hơn, tích lũy nhiều hơn”. Dừng lại một chút, cô ấy nói tiếp: “Có lẽ, phong cách thanh nhã là sở trường của em, nếu có thể phát huy một sở trường đến giới hạn cao nhất thì đó cũng đã là một việc rất không tồi rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc sững lại, lời của cô Toàn Cơ cô rất hiểu, ý là cô chưa từng sống loại cuộc sống quý tộc ấy, chưa từng tiếp xúc với thế giới quý tộc, nên năng lực của cô vẫn không đủ để thiết kế những tác phẩm cao quý đẳng cấp.

Cô rất muốn phản bác, nhưng, cô không thể phản bác được, mặc dù cô Toàn Cơ nói rất uyển chuyển, nhưng cũng rất đúng trọng tâm.

Cô Toàn Cơ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc lúc xanh lúc đỏ thì cũng biết cô ấy hiểu ý của mình, cô liền nói: “Tiểu Nặc, em có chút hiểu lầm rồi, thực ra sự cao quý của một người không chỉ bởi vì sống cuộc sống xa hoa lãng phí, mà là nội hàm bên trong con người, nhân cách cũng rất khí thế, ừm, chính là giống như bố của em”.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc giật mình một cái, nghĩ tới Trình Tử Diễm.

Trình Tử Diễm danh tiếng như vậy, địa vị lại rất cao, nhưng mỗi lần cô gặp Trình Tử Diễm, thì ông ấy chẳng bao giờ mặt những bộ quần áo xa hoa lãng phí, bên cạnh ông chẳng bao giờ thiếu được thùng thuốc và tạp chí y khoa.

Đối với việc ăn uống, đưa ông sơn hào hải vị ông cũng ăn, mà đưa ông cháo trắng cải muối ông cũng ăn rất thản nhiên.

Quan trọng hơn cả, đó là tấm lòng của ông rất rộng lớn, dù đã nhìn thấu thế giới, nhìn thấu lòng người, nhưng ông vẫn đang làm những việc bản thân ông cho là nên làm, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước, hiểu cho khó khăn của người khác.

Phải nói đây là cảnh giới tinh thần như thế nào?

Cô Toàn Cơ cũng không làm phiền dòng suy nghĩ của cô, cô ấy bên theo cốc nước trong tay bước ra ngoài ban công.

Những bóng xanh nhàn nhạt, gió núi thổi lên người cô, vô cùng dễ chịu, mái tóc màu hạt dẻ đậm của cô tung bay trong gió, nhìn về hướng trời tây.

Phó Cảnh Thâm, anh, vẫn sống tốt chứ?

Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng cô đơn của cô Toàn Cơ, thở dài một hơi, cô bước đến nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng cô ấy.

“Chị nói rất đúng, em quá nóng vội Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc hòa cùng gió lành lạnh, “Thiết kế không phải việc chốc lát, cũng không thể dựa vào tưởng tượng, em cần nhiều nhận thức hơn nữa”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement