Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 363

Ngôn Tiểu Nặc lập tức cúi người xuống nhặt, Mặc Tây Quyết đưa tay ra muốn giành lấy, Ngôn Tiểu Nặc lùi lại phía sau hai bước.

Cô mở món đồ trong tay ra, hóa ra là một cuốn album ảnh.

Những bức ảnh bắt đầu từ năm năm trước khi cô trở về Iceland tịnh dưỡng, cho đến cảnh ở lễ trao giải Red Dot† vào tháng trước, từng bước đi của cô, mọi cảnh tượng của cô, đều được lưu giữ trong cuốn album này, trải dài xuyên suốt năm năm.

Đây chính là thứ mà Mặc Tây Quyết luôn cất giữ bên mình.

“Anh thà xem những bức ảnh này còn hơn là đến tìm em sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, cô cảm thấy trái tim mình đau nhói: “Thậm chí cũng không muốn đến gặp em dù chỉ một lần, nói cho em biết là anh vẫn còn sống.”

“Nếu không phải em tình cờ bắt gặp anh ở trong phòng, thì có lẽ em đã không biết anh vẫn còn sống!”

Sự tức giận và uất ức trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đã biến thành những lời trách móc: “Anh từng nói là sẽ không bao giờ rời xa em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh đã quên rồi sao?”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Anh không quên.”

“Vậy bây giờ chúng ta cùng đi được không?” Ngôn Tiểu Nặc chạy tới, nắm lấy cánh tay anh: “Chúng ta cùng rời khỏi nơi này có được không? Bây giờ không phải là năm năm trước, chúng ta có thể tìm một nơi không có ai biết chúng ta, cứ như vậy mà sống cùng nhau”

Mặc Tây Quyết nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy vẫn giống như năm năm trước, toàn tâm toàn ý yêu thương, chờ đợi anh.

Nhưng anh vẫn chưa có đáp án cho cô, thay vào đó anh hỏi: “Ngôn Tiểu Nặc, cho anh thêm ba tháng nữa được không?”

“Anh muốn làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc kéo ống tay áo anh hỏi.

Mặc Tây Quyết nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, vuốt ve đôi môi cô một hồi rồi mới nói: “Đợi anh sắp xếp xong tất cả mọi chuyện trong quá khứ, rồi anh sẽ đưa em đi, bất cứ nơi đâu mà em muốn.” Giọng anh lạnh lùng đến mức gần như không có cảm xúc.

Anh cùng Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi con hẻm, rồi đưa cô lên xe.

Xe chở cô về trang viên nhà họ Mặc.

Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh, dùng ánh mắt khấn cầu nhìn anh: “Mặc Tây Quyết, đây cũng từng là nhà của anh, anh thực sự không muốn vào trong sao?” Mặc Tây Quyết không nói gì, nhìn cánh cửa tráng lệ của trang viên nhà họ Mặc, kể từ năm năm trước ngày mà anh rời khỏi nơi đây, nó đã không còn là nhà của anh nữa rồi.

“Ba anh, ông ấy thực sự rất nhớ anh.”

Ngôn Tiểu Nặc trâm giọng nói: “Tuy là em không thích ông ấy, nhưng mỗi lần ông ấy nhắc đến anh, vẻ mặt đau buồn đó không thể nào giả vờ được.” Mặc Tây Quyết trầm lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Anh không đưa em vào trong được, đây là trang viên nhà họ Mặc, sẽ không có côn đồ nào lảng vảng quanh đây đâu”

“Vậy anh sẽ lại đến chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không bỏ cuộc tiếp tục hỏi anh.

Mặc Tây Quyết lảng tránh câu hỏi: “Em cố gắng dạy dỗ A Thừa cho thật tốt, thằng bé là một đứa trẻ ngoan.” Hóa ra anh biết mọi thứ về mình, nhưng cô lại không biết gì về anh. Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, sau đó đi về phía cống lớn của trang viên nhà họ Mặc.

Bóng dáng cô dẫn mờ đi, dáng vẻ lạc lõng cô đơn.

Miếng băng lạnh lẽo sắc nhọn nhất từ từ đâm sâu vào trái tim anh, sự đau đớn và lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể anh.

Anh sẽ quay về, đợi đến lúc anh quay về, anh sẽ bắt cả nhà họ Mặc đứng trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, bù đắp những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng suốt năm năm qua.

Bóng dáng cô cuối cùng cũng biến mất sau cánh cổng nhà họ Mặc.

Mặc Tây Quyết nhanh chóng quay đầu lại, tấm vách ngăn được kéo xuống, che đi vẻ đẹp vô song của anh.

Và nếu như Mặc Tây Quyết biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để Ngôn Tiểu Nặc trở lại trang viên nhà họ Mặc.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc trở về, nữ giúp việc liền chạy đến đón cô, lo lắng nói: “Cô Ngôn trở về rồi, cậu chủ A Thừa đang đợi cô.” Cô vừa vội vàng lên xe vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô đến đó rồi sẽ biết” Chẳng mấy chốc xe đã đến trước khu nhà A Thừa ở, Ngôn Tiểu Nặc lập tức xuống xe, đi thẳng đến phòng A Thừa.

Cô chỉ thấy có một bó hồng đỏ rực với hương thơm nồng nàn, say đắm lòng người.

Mà người câm bó hoa này lại chính là A Thừa, ánh mắt lúc này vô cùng trong sáng, đáng yêu: “Di Ngôn, tặng cho dì” Đã rất lâu rồi cô chưa được chạm vào hoa hồng thật.

“A Thừa ngoan quá.”

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy bó hoa, mỉm cười hỏi: “Sao cháu lại biết gì thích hoa hồng vậy?”

“Cô cháu nói ạ” A Thừa chỉ vào Toàn Cơ đang ở trong phòng.

Ngôn Tiểu Nặc một tay cầm bó hoa, một tay dắt A Thừa, bước vào trong phòng, quả nhiên, Toàn Cơ đang ngồi trong đó, mỉm cười nhìn bọn họ.

“A Thừa qua đây.” Toàn Cơ đưa tay về phía A Thừa: “Cô bế cháu.”

A Thừa không động đậy, ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, như thể chỉ khi Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, cậu bé mới đến chỗ cô mình vậy.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Cô gọi cháu kìa, mau đi”.

A Thừa lúc này mới sà vào lòng Toàn Cơ.

Toàn Cơ bất lực mỉm cười, véo mũi A Thừa: “Yêu tỉnh nhỏ này, rõ ràng cô mới là cô của cháu, vậy mà không chịu nghe theo lời cô.”

“Cô giáo Ngôn là mẹ của A Thừa” A Thừa nói một cầu khiến Ngôn Tiểu Nặc và Toàn Cơ sững sờ.

“Cháu nói cái gì?” Toàn Cơ cảm giác như trái tim mình sắp ngừng đập.

A Thừa nghiêng chiếc đầu nhỏ: ”A Thừa thấy sách nói “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy”, nhưng A Thừa có ba rồi, cô giáo Ngôn là giáo viên của A Thừa, vậy cũng chính là mẹ của A Thừa” Toàn Cơ liền thở phào một hơi, dọa cô ấy sợ chết mất thôi, cô ấy không nén được mà véo má A Thừa một cái: “Đứa bé này, cháu suýt nữa dọa chết cô rồi đấy”

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa hồi thần lại được.

A Thừa nói, cô là mẹ của cậu, trái tim Ngôn Tiểu Nặc liền đập liên hồi, không cách nào trấn tĩnh lại được.

Con của cô, đến cơ hội gọi cô là mẹ cũng không có.

Đột nhiên, tâm trạng vô cùng phức tạp.

A Thừa nhận ra sự khác lạ của cô, liền rời khỏi vòng tay của Toàn Cơ, đến ôm lấy cổ cô, hôn cô một cái.

“Nếu như cô giáo Ngôn thấy không thích, A Thừa sẽ không như vậy nữa, cô giáo Ngôn dù thế nào cũng không được buôn” Toàn Cơ biết, Ngôn Tiểu Nặc đang nhớ lại những chuyện trước đây.

Cô ấy vào vai Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ lắc đầu, nở một nụ cười để Toàn Cơ yên tâm, rồi nói với A Thừa: “Nếu như A Thừa muốn coi dì là mẹ của cháu thì cũng không sao cả.”

“Vậy quá tốt rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lặng của A Thừa đột nhiên sáng bừng lên, quay qua nói với Toàn Cơ: “Cô ơi, A Thừa cuối cùng cũng có mẹ rồi”

Toàn Cơ hôn lên má A Thừa: “Ừm, A Thừa vui không?”

“Vui ạ!” A Thừa liền gật đầu, sà vào lòng Ngôn Tiểu Nặc, gọi một tiếng “mẹ”.

Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu A Thừa, bản thân cô không nhận ra rằng, trái tim mình đã tự nhiên ấm áp lên nhiều.

A Thừa trước mặt người ngoài vẫn gọi Ngôn Tiểu Nặc là cô giáo, chỉ khi ở trước mặt người mà bản thân tin tưởng, cậu bé mới gọi cô là “mẹ”.

Hôm nay, vẫn như thường lệ, bà Năm giúp A Thừa luyện chữ.

A Thừa viết xong một trang giấy, liền đến kéo tay Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ ơi, hôm nay con viết nhanh hơn bình thường mười phút.” Ngôn Tiểu Nặc hôn lên má A Thừa, mỉm cười khen cậu bé: “A Thừa là giỏi nhất” Bà Năm sững người: “A Thừa, cháu vừa gọi cô giáo Ngôn là gì?”

“Gọi là mẹ ạ” A Thừa cười rất tươi, kéo tay bà Năm, đôi mắt sáng long lanh: “Bà Năm, A Thừa nhận cô giáo Ngôn là mẹ của mình, bà có vui cho A Thừa không?” Bà Năm liền thay đổi tâm trạng, ôm lấy A Thừa cười nói: “Vui, bà Năm đương nhiên rất vui! A Thừa có mẹ rồi”

Nói đến mức khiến Ngôn Tiểu Nặc thấy có chút ngại ngùng.

Bà Năm nhìn biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc, nói với A Thừa: “A Thừa, nếu cháu đã gọi cô giáo Ngôn là mẹ, vậy thì phải đối xử thật tốt với cô ấy, biết chưa?”

“A Thừa biết rồi ạ, A Thừa sẽ luôn đối xử thật tốt với mẹ” Nụ cười của A Thừa vẫn xán lạn như cũ, nhưng biểu cảm thì vô cùng kiên định.

“Bên ngoài có loại hồng trà mà mẹ cháu thích uống nhất, cháu đi rót cho mẹ cháu một tách được không?” Bà Năm cười hỏi.

A Thừa lập tức đi rót.

Ngôn Tiểu Nặc liền kéo tay A Thừa lại: “A Thừa, để mẹ tự đi rót”

“Mẹ không cần lo lắng, con sẽ không bị bỏng đâu” A Thừa nở một nụ cười tự tin với cô.

Bà Năm cũng nói: “Trà để bên ngoài đã được chuẩn bị sẵn rồi, thằng bé chỉ đi lấy vào thôi” Mặc dù như vậy, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ân cần dặn dò: “Phải cẩn thận, đừng để bị bỏng nhé.” A Thừa gật đầu, sau đó liền đi bê hồng trà. Bà Năm cười nói: “Cô đối với A Thừa thật tốt, lúc nào cũng lo nghĩ cho thằng bé.” Ngôn Tiểu Nặc thở dài nói: “Cháu từng mất đi đứa con của mình, nhìn thấy A Thừa, cháu liền nhớ đến đứa con duyên phận ngắn ngủi của mình, không kìm được mà muốn yêu thương thằng bé.”

Ánh mắt bà Năm hiện lên sự thông cảm sâu sắc: “Cô thực sự là người tốt, mặc dù anh cả coi A Thừa quý như vàng bạc, nhưng bên ngoài vẫn có người nói thằng bé là con hoang, may là tháng bé hiểu chuyện, chịu uất ức cũng không lên tiếng”

Con hoang.

Cô cũng từng bị người ta nói là con hoang.

Trái tim Ngôn Tiểu Nặc lúc đó thấy rất đau: “Mấy người đó sao có thể làm như vậy chứ”

“Haiz, cuộc sống này là như vậy đó.”

Bà Năm thở dài nói: “Nhà họ Mặc có sự nghiệp lớn, đứa bé này trên danh nghĩa là con trưởng của A Thần, là cháu đích tôn của nhà họ Mặc, đương nhiên sẽ là người thừa kế thứ nhất, người đời ghen tị, nên mới nói ra mấy lời khó nghe như vậy”

Ngôn Tiểu Nặc trầm lặng, màu u sầu giữa hai lông mày càng đậm hơn.

“Nhưng” Bà Năm lại nói tiếp: “Cô với A Thừa có duyên với nhau, cô lại thật lòng thật ý đối xử tốt với thằng bé, không nói chứ, từ lúc cô đến, A Thừa cũng cười nhiều hơn, đây mới giống dáng vẻ của một đứa trẻ.” Lúc này, A Thừa đã bê đến hai tách hồng trà.

Ngôn Tiểu Nặc liền đứng dậy đón lấy tách trà trong tay A Thừa, bà Năm cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement