Chương 381:
Nhận nhau Đức vua và Hoàng hậu Olina ở lúc tới đây cũng rất giản dị, không hề mang theo vệ sĩ.
Những kẻ ám sát có rất nhiều, mặc dù đám người của hoàng tử Carter có nhiều kĩ năng, nhưng muốn vệ sĩ đến kịp cũng mất nhiều thời gian.
Ngôn Tiểu Nặc nhắm trúng mấy tên sát thủ, bóp cò, chỉ nghe thấy tiếng đạn lao vút trong không gian, một tên sát thủ ngã xuống, giải nguy cho hoàng tử Carter.
Mặc Tây Quyết không chút lưu tình đánh ngã một tên sát thủ.
Đám sát thủ càng ngày càng nhiều, hoàng tử Carter chạy đến bên người Ngôn Tiểu Nặc vừa nói: “Mau đưa đức vua và hoàng hậu đi mau!”
Ngôn Tiểu Nặc muốn nói gì đó, lại bị hoàng tử Carter đẩy lên trên xe ngựa.
Ngay sau đó con ngựa bị hoàng tử Carter vỗ một cái, xe ngựa lập tức khởi động, Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa không ngồi vững.
Trong biển mưa đạn, Ngôn Tiểu Nặc vững vàng ngồi trên xe ngựa, mũi tên xẹt ngang nhanh như điện, che chắn cho những người ngồi trên xe.
Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên xe ngựa, không hề nghĩ ngợi, nhảy một cái lên xe ngựa, ôm Ngôn Tiểu Nặc thật chặt vào trong ngực.
Mùi hương quen thuộc xông vào cánh mũi, Ngôn Tiểu Nặc giờ phút này rất kích động, đây là lần đầu tiên cô cùng Mặc Tây Quyết cùng tác chiến, chứ không phải núp ở sau lưng anh, nhìn thấy anh bị thương, đau lòng vì anh.
Cô muốn mình có thể thật sự giúp anh, bảo vệ anh, chứ không phải là để anh che chở.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau đưa đức vua và Hoàng hậu Olina đến tẩm cung.
Lúc đức vua và hoàng hậu Olina đi ra khỏi xe ngựa, sắc mặt sợ hãi kinh hoàng ban đầu đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao cũng là những người từng trải qua vô số lần sống chết, đối với loại chuyện như vậy, vẫn phải có quy tắc ứng biển. Lúc này đức vua hạ lệnh: “Huy động quân đội đến bảo vệ kinh thành, những sát thủ đó phải sống sót và bị tra tấn, tra khảo.” Hoàng hậu Olina vội vàng hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Ngôn Nhi thì sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cũng vô cùng lo lắng cho con trai, không biết con trai bây giờ ra sao.
Mặc Tây Quyết nói: “Mọi người cứ ở chỗ này, con sẽ về xem thử.”
Đức vua nói: “Mọi người đừng đi, để ta đi.” đi “Quá nguy hiểm!” Không đợi Hoàng hậu Olina mở miệng, Ngôn Tiểu Nặc đã nói trước: “Mục tiêu của đám sát thủ là ngài và hoàng hậu, vẫn nên ở trong tầm cung sẽ an toàn hơn, con sẽ trở về tìm con trai.”
Mặc Tây Quyết kéo tay Ngôn Tiểu Nặc lại, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa định đồng ý, cửa đã bị mở ra. Là vệ sĩ của Ngôn Tiểu Nặc, trong ngực còn ôm Mặc Ngôn đang ngủ say.
“Cô chủ, tôi đã điểm huyệt ngủ của cậu chủ nhỏ.” Vệ sĩ giao Mặc Ngôn cho Ngôn Tiểu Nặc. Thấy được Mặc Ngôn vẫn bình an vô sự, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ôm con trai vào trong lòng, hỗ hấp của Mặc Ngôn đều đều mà kéo dài, dáng ngủ nhan vẫn thuần khiết đáng yêu, Mặc Tây Quyết tỉ mỉ kiểm tra cho con trai, chắc chắn đứa bé không sao mới yên lòng.
Không thể ở lại nước S thêm nữa, bọn họ phải mau rời khỏi.
Vệ sĩ thấy mình nhiệm vụ hoàn thành, cũng lui xuống.
Lúc này Ba Ba tiến vào, dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn trời đất, đức vua và hoàng hậu bình yên vô sự.”
Cô vừa nói, vừa đi về phía trước.
Mặc Tây Quyết gần cửa nhất, đầu tiên đã bị Ba Ba tập kích.
Từ lúc vào cửa, tay của Ngôn Tiểu Nặc chưa từng rời khỏi chiếc nỏ ngắn, thấy Mặc Tây Quyết gặp nguy hiểm, cô không hề nghĩ ngợi mà lập tức bóp cò, mũi tên chứa chất độc lập tức bắn vào cổ họng Ba Ba.
Điều này làm cả ba người kia cảm thấy vô cùng kinh ngac Tay trái Ngôn Tiểu Nặc còn đang ôm Mặc Ngôn, chiếc nỏ cẩm bên tay phải đã giết chết Ba Ba. Lần này, cô thật sự đã giết người trước mặt của Mặc Tây Quyết Ánh mắt của Mặc Tây Quyết nhìn cô không còn là khiếp sợ, ngược lại mang theo chút ấm áp.
Để bảo vệ anh mà chuyện gì cô cũng có thể làm. Trong lòng Mặc Tây Quyết nhất thời cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có đi đến ôm lấy mẹ con Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng.
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng Mặc Tây Quyết sẽ đến ôm mình, cô cho rằng sự nghi ngờ trong lòng Mặc Tây Quyết sẽ càng sâu hơn.
Dáng vẻ này của anh là đang tỏ ý đã hiểu cô? “Tài bắn cung của em còn hơn cả anh nữa.” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo sự khen ngợi.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, cười nhìn anh: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Bức tường ngăn cách giữa hai người vào giờ khắc này cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, nhìn con trai trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy.
Đức vua và hoàng hậu Olina thấy một màn này, cũng nở nụ cười hiền hậu.
Thật ra chỉ cần con gái sống vui vẻ hạnh phúc, bọn họ không cần điều gì hơn.
Đêm đáng sợ này cuối cùng cũng đã qua, điều may mắn chính là không có ai bị thương, mọi người đều khỏe mạnh.
Ngôn Tiểu Nặc cùng với hoàng hậu Olina đi dạo trong cung.
“Tiểu Nặc, con định khi nào sẽ trở về thành phố S?”
Hoàng hậu Olina cố kìm nén trong lòng không nỡ, cuối cùng cũng hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc cất giọng dịu dàng: “Sáng mai.”
“Nhanh vậy sao.” Giọng nói của hoàng hậu Olina cổ kìm nén sự buồn bã.
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một chút, nói với hoàng hậu Olina: “Sau này khi con rảnh rỗi, sẽ về thăm ngài.”
Hoàng hậu Olina hoảng hốt nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, ta không nghe lầm chứ? Con vẫn sẽ tới thăm chúng ta?”
“Sẽ đến, con sẽ đến.” Ngôn Tiểu Nặc thấy dáng vẻ vui mừng hoàng hậu Olina, mình cũng mỉm cười.
Tất cả mọi nỗi buồn, sự bất an những ngày qua của hoàng hậu Olina đều đã tan biến.
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa gọi bà một tiếng mẫu hậu”, nhưng còn có thể gặp được con gái, hoàng hậu “ Olina đã cảm thấy đây đúng là trời cao ban ơn cho mình.
Nhưng bà càng quan tâm đến chuyện khác: “Sau khi trở lại thành phố S, sẽ chuẩn bị hôn lễ cùng A Quyết đúng không?”
Hoàng hậu Olina không nói, Ngôn Tiểu Nặc cũng sẽ quên mất chuyện này.
Cô gật đầu một cái, nói: “Năm ngoái cũng đã chuẩn bị rồi, không ngờ con lại xảy ra chuyện, quả thật nên chuẩn bị rồi.”
Hoàng hậu Olina gật đầu: “Hai con trải qua nhiều khó khăn như vậy, phải tổ chức một hôn lễ trọng thể.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn hoàng hậu Olina, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đó, con sẽ mời hai người tới.”
Hoàng hậu Olina kích động nói không thành lời.
Mặc dù bà rất muốn đến tham gia hôn lễ của Ngôn Tiểu Nặc nhưng sợ nói ra, Ngôn Tiểu Nặc sẽ cự tuyệt.
Giống như đêm hôm đó cô đã lạnh lùng cự tuyệt bà và chồng vậy.
Hoàng hậu Olina cũng không nhịn được rơi nước mắt, kích động không thôi: ” Được, được! Chúng ta nhất định sẽ đến, nhất định!”
Bà cảm thấy rất vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, nắm lấy tay hoàng hậu Olina sau đó lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho bà.
Vào lúc đang lau nước mắt cho hoàng hậu Olina, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc dâng lên cảm xúc mà trước giờ chưa từng có.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết tình thương của mẹ là gì, sau khi có Mặc Ngôn cô cũng toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ con trai, nếu như một ngày Mặc Ngôn không nhận mình, nói không cần mình…
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên cảm thấy rất đau.
Cảm giác đó đau đớn đến mức nào chứ? Hoàng hậu Olina bỗng nhiên tái nhợt khuôn mặt, che ngực suýt ngất xỉu. Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi, vội vàng đỡ hoàng hậu Olina trở về tẩm cung.
Trình Tử Diễm nhanh chóng chạy tới, cấp cứu cho hoàng hậu Olina, sau khi được sơ cứu, hoàng hậu Olina cuối cùng cũng chuyển nguy thành an.
“Sao lại có chuyện như vậy?” Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang chưa hết hoảng sợ, hỏi Trình Tử Diễm: “Vừa rồi còn đang nói chuyện rất vui vẻ, bà ấy đột nhiên lại ngất xỉu.”
Trình Tử Diễm thở dài một cái, lắc đầu: “Bệnh cũ tái phát.”
“Bệnh cũ tái phát?” Ngôn Tiểu Nặc càng nghi ngờ, hoàng hậu Olina mặc dù rất gầy, nhưng tinh thần cũng rất tốt.
Trình Tử Diễm nói: “Đây là căn bệnh mà bà ấy mắc phải vào năm trở thành hoàng hậu, vì đau buồn quá độ”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Trình Tử Diễm, lầm bầm hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Chẳng có người mẹ nào lại vô tâm khi tự tay đưa con mình đi như vậy!” Trình Tử Diễm nhẹ nói: “Đến những năm gần đây, bà ấy cũng chưa bao giờ ngừng đi tìm con Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, những chuyện này cho tới bây giờ cô cũng không biết. Cô không biết hoàng hậu Olina thương tâm đến vậy, cô cứ nghĩ rằng mình bị vứt bỏ không chút luyến tiếc.
Nhưng thực tế thì không phải.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở trước giường bệnh của hoàng hậu Olina, lúc này trong tẩm cung ngoại trừ hai người thì không có người khác.
Cô ngời trước giường đợi mẹ mình tỉnh lại Loại cảm giác chờ đợi này mang theo một chút sự dè dặt.
Cô vẫn không biết, nên làm gì để mẹ mình vui hơn, mà cô đã chuẩn bị trở về thành phố S rồi.
Hoàng hậu Olina cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi trước giường của mình, bà lập tức cười: “Tiểu Nặc, đã dọa con sợ rồi sao?”
Bà không hề hỏi xem cơ thể mình có sao không, vừa mở miệng đã hỏi cô có sợ anh không.
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên chấn động.
Cô lắc đầu: “Con không sao, ngài đã khỏe hơn chưa?”
“Không sao.” Hoàng hậu Olina cười nói, không giải thích thêm gì.
Ngôn Tiểu Nặc cầm cốc nước trên bàn nhỏ lên, đưa thuốc tới: “Thuốc mà ba đưa, bảo là đợi khi ngài tỉnh lại sẽ uống.”
Hoàng hậu Olina gật đầu, uống thuốc, cảm giác trong lòng sung sướng.
“Ta không sao, con mau trở về thu dọn đồ đạc đi.” Hoàng hậu Olina nói: “Đừng làm chậm trễ chuyện ngày mai trở về thành phố S.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe bà nói như vậy, cúi đầu không nhúc nhích.
Hoàng hậu Olina thấy sắc mặt của cô không tốt, vội vàng hỏi: “Tiểu Nặc, con sao vậy? Có khó chịu chỗ nào sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, ánh mắt lấp lánh nước.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hoàng hậu Olina thấy mắt cô ngập nước, vội vàng dùng tay vuốt mắt cô. Ngón tay bà dịu dàng, mang theo sự ấm áp, cảm giác giống như tình thương của mẹ Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên ngước mắt lên, nhìn hoàng hậu Olina.
Người phụ nữ đứng đầu cả đất nước, người phụ nữ cao quý nhất nước S, vào giờ phút này, chẳng qua cũng chỉ là một người mẹ đang quan tâm con mình mà thôi.