Chương 385: Em sớm đã biết rồi sao?
Mặc Lăng Thiên vẫn im lặng không nói gì, chỉ dặn dò Lisa: “Đem ngọc Linh Lung ra đây “Vâng.” Quản gia Lisa lập tức đi làm.
Không lâu sau quản gia Lisa mang một chiếc hộp ra Một chiếc hộp cực kỳ đơn giản mà tinh xảo, Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn đã biết đây là gỗ lim tơ vàng.
Chiếc hộp quý như vậy dùng để đựng vàng sao?
Mặc Lăng Thiên mở chiếc hộp ra.
Ngôn Tiểu Nặc ngó qua, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Đó là một miếng ngọc Phỉ Thúy Lão Khanh được khắc hình long phụng cát tường, màu xanh lục trong suốt không tạp chất, soi dưới ánh sáng trông như có dòng nước chảy bên trong.
Dùng từ vô giá để miêu tả miếng ngọc này thực sự là không đủ được.
Đây chính là bảo vật quốc gia.
Mặc Lăng Thiên đưa chiếc hộp cho Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc sững sờ, đây là ý gì? Muốn giao vật này cho cô? “Kinh Niên Lệ trong tay con đại diện cho Evelina, miếng ngọc Linh Lung này đại diện cho ta. Mặc Lăng Thiên đưa chiếc hộp vào trong tay Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Thuộc về con Lẽ nào đây là vật gia truyền trong truyền thuyết cho con dâu sao? Kinh Niên Lệ trong tay cô cộng thêm cả miếng ngọc này khiến cô có chút không dám ra khỏi cửa.
Nhưng đây là sự thừa nhận của Mặc Lăng Thiên đối với cô, cô vô cùng cảm kích.
“Đây chỉ là quà gặp mặt thôi. Mặc Lăng Thiên điềm tĩnh nói: “Con cũng mệt rồi đi nghỉ ngơi đi.” Ngôn Tiểu Nặc không động đậy, có chút lo lắng nhìn Mặc Lăng Thiên: “Ba..
“Ba không sao hết.” Mặc Lăng Thiên nói. Có thể ông đang muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ đành lui đi.
Cô trở về phòng liền chụp ảnh miếng ngọc gửi cho Mặc Tây Quyết Mặc Tây Quyết trả lời rất nhanh: Ông ấy cho em à? Ngôn Tiểu Nặc thành thực thừa nhận: Không phải ông ấy cho thì chẳng lẽ em ăn trộm à?
Mặc Tây Quyết, người ở thành phố S lúc này đang thu dọn hành lý, chuẩn bị lên máy bay để đón Ngôn Tiểu Nặc vê.
Xem ra cô ấy biểu hiện trước mặt Mặc Lăng Thiên không tệ, Mặc Lăng Thiên vậy mà lại cho cô ấy vật này. Nghĩ tới đây, Mặc Tây Quyết đến hành lý cũng không thu dọn nữa, lập tức lái xe đến sân bay. Còn Ngôn Tiểu Nặc căn bản không biết tin Mặc Tây Quyết sắp đến, cô chỉ thấy rất mệt không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này kéo dài tới tận sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.
Khi cô tình lại giật mình hoảng hốt: “Quản gia Lisa, cô đứng cạnh giường tôi làm gì?”
Làm ơn, có chuyện gì đợi cô ngồi dậy hãy nói được không? Vừa tỉnh dậy đã thấy một người đứng cạnh giường mình mỉm cười, còn may tinh thần cô tốt nếu không đã bị dọa sợ rồi.
Quản gia Lisa vô cùng áy náy: “Xin lỗi mợ hai, đây là quy định.
“Quy định?” Ngôn Tiểu Nặc càng không hiểu chuyện gì.
Quản gia Lisa vỗ vỗ tay, ngay lập tức những người giúp việc khác bước vào, trong tay cầm những vật khác nhau.
Đều là các vật dụng vệ sinh sau khi ngủ dậy.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang trong trạng thái sững sờ, những người giúp việc đang đợi cô tỉnh dậy, khi cô đưa tay tới tủ quần áo, họ lập tức hỏi: “Mợ hai, cô muốn mặc gì chúng tôi lấy cho cô.” Vừa nói bọn họ vừa mở tủ quần áo ra: “Bộ màu tím này rất phù hợp với khí chất của cô, nhưng lại hơi lộng lẫy, còn bộ màu xanh…
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghe họ giới thiệu quần áo của mình, cảm thấy vô cùng kì quặc, cô cắt ngang sự kể lể của họ: “Lấy bộ màu tím đi.” Mấy người giúp việc lập tức lấy bộ váy màu tím ra, mỗi người một bên giúp cô mặc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình đang trong đoàn làm phim cổ trang vậy, kiểu phục vụ này cô chỉ thấy ở trong phim.
Sau đó cô được dẫn đến phòng ăn, những người giúp việc đứng thành hai hàng từ lâu, kéo ghế cho cô, khi cô ngồi xuống, họ lại trải dao và nĩa trước mặt cô.
“Không cần phiền phức, tự tôi ăn là được rồi.” Ngôn Tiểu Nặc nói xong ăn hết bữa sáng.
Cô thực sự không thể chịu được, hỏi quản gia Lisa: “Sao lại thế này?” Quản gia Lisa mỉm cười: “Giờ cô đã trở thành mợ hai được ông chủ công nhận, đây đều là quy tắc phục vụ mợ hai.”
Giờ Ngôn Tiểu Nặc mới hiểu khoảng cách giữa được và không được Mặc Lăng Thiên thừa nhận làm con dâu nhà họ Mặc lớn thế nào.
Cứ như là đổi thành người khác vậy.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc không thoải mái, quản gia Lisa vô cùng áy náy và kính trọng: “Mợ hai, cô, sẽ không bận tâm chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Không đầu, các cô cũng chỉ làm theo lệnh thôi mà”
Cô tính toán với họ làm gì, cắn một miếng sandwich, ừm, rất ngon đấy.
Lúc này, một người giúp việc đến báo cáo: “Mợ hai, quản gia Lisa, cậu hai về rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc buông lỏng tay, miếng sandwich ăn xong đã bị rơi xuống đĩa.
Mặc Tây Quyết tới rồi?
Cô vẫn chưa nghĩ kỹ nên nói với Mặc Tây Quyết như thế nào!
Ngôn Tiểu Nặc vội đứng dậy nói với quản gia Lisa: “Mau đưa tôi đi gặp Mặc Tây Quyết Quản gia Lisa cũng hiểu được mức nghiêm trọng của vấn đề, huống hồ chủ nhân nhà họ Mặc lúc này là Mặc Tây Quyết…
Cô chưa kịp nghĩ nhiều vội gọi một chiếc xe.
Nhưng đã quá muộn.
Mặc Tây Quyết đã ở trong sảnh chính.
Ngôn Tiểu Nặc vội vội vàng vàng chạy tới sảnh chính, Mặc Tây Quyết đang ngồi nhâm nhi một ly cappuccino, chỉ có một mình anh trong phòng khách.
Cô thở phào bước tới.
Mặc Tây Quyết ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay kéo cô vào lòng: “Ông ấy không làm khó em chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức lắc đầu: “Không có, ông ấy đối với em rất tốt.”
Là do miếng ngọc Linh Lung kia sao?
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Anh tới đón em về nhà, đi về với anh.
“Trước mắt chưa về được.” Ngôn Tiểu Nặc lập tức từ chối: “Ba anh vẫn đang ở trên lầu, đi thăm ông ấy đã.
“Anh cho ông ấy ở lại đây đã là nhân từ lắm rồi.” Mặc Tây Quyết nói: “Ngôn Tiểu Nặc, giờ em là người phụ nữ của anh, nghe lời anh, theo anh về.”
Nói xong anh không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp bế Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài.
“Đứng lại!”
Sau lưng truyền tới giọng của Mặc Lăng Thiên.
Mặc Tây Quyết làm như không nghe thấy tiếp tục tiến về phía trước.
Ngôn Tiểu Nặc không chịu được nói: “Mặc Tây Quyết, ba anh đang gọi anh đó!”
Lúc này Mặc Tây Quyết mới dừng bước, lạnh lùng nói: “Anh không có ba!” Sau đó buông tay, thả Ngôn Tiểu Nặc xuống.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Mặc Lăng Thiên, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, lo lắng kéo kéo tay áo anh.
Ngay lúc này, trong phòng khách chỉ có ba người không còn một ai khác, cửa lớn cũng đã đóng lại.
Mặc Lăng Thiên nhanh chóng bước tới phía sau Mặc Tây Quyết, dứt khoát đưa tay ra bắt lấy anh. Mặc Tây Quyết cứng đờ, nhưng cổ tay vẫn bị Mặc Lăng Thiên nắm chặt.
Ngôn Tiểu Nặc bị một màn bất ngờ này doạ sợ: “Ba…
Hai cha con không định cãi nhau nữa chứ?
Vậy cô phải làm thế nào?
Chỉ nghe thấy “roạt” một tiếng, tiếng quần áo bị xé rách vanh lên, Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Lăng Thiên đã xé một mảng lớn trên áo Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết kinh ngạc.
Ngôn Tiểu Nặc cũng kinh ngạc.
Mặc Lăng Thiên dùng hết sức khống chế Mặc Tây Quyết, bắt đầu cởi áo của anh ra.
Ngôn Tiểu Nặc chưa từng thấy Mặc Lăng Thiên làm như vậy, cô chỉ biết chỉ có chú An Mặc mới có thể so được với thân thủ của Mặc Lăng Thiên.
Trước khi Mặc Lăng Thiên chạm vào áo của mình, anh nhanh chóng xoay người tránh khỏi Mặc Lăng Thiên.
“Ba muốn làm gì!” Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi.
Tấm vải trên tay Mặc Lăng Thiên rơi xuống, lạnh giọng nói: “Cởi đồ ra, cho ba xem vết thương của con!”
Thì ra là như vậy.
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Vết thương của con sớm đã lành rồi không cần ba bận tâm!”
Nói xong anh lập tức rời đi.
Tay anh lại bị Mặc Lăng Thiên giữ lại, ông nhìn anh: “A Quyết, ba biết con ở đâu, nhưng thực sự ba không biết con đang chịu khổ.”
Mặc Tây Quyết rùng mình, quay lại nhìn Mặc Lăng Thiên.
“Ba không biết ư?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng hỏi: “Ba lại nói với con rằng ba không biết sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Mặc Tây Quyết, ba anh thực sự không biết, hai người đều bị Vi Vi lừa gạt!”
Vừa nói cô vừa lấy bản báo cáo Mặc Lăng Thiên đưa cho ra, đặt trước mặt Mặc Tây Quyết.
“Đây là bản báo cáo Vi Vi đưa cho ba anh.” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Vi Vi làm chuyện này với mục đích khiến cha con anh trở mặt đối đầu với nhau, nhằm đạt được âm mưu tiêu diệt nhà họ Mặc, báo thù cho gia tộc Rolster Mặc Tây Quyết xem bản báo cáo, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Anh nhìn cô: “Nói như vậy em cũng đã biết năm năm qua anh trải qua chuyện gì?” Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Vi Vi nói với em đúng không?”
Cái gì phải đến cũng đã đến.
Lòng cô nặng nề nhìn Mặc Tây Quyết không biết nói gì.
Cô không nghĩ ra từ nào để miêu tả đôi mắt của Mặc Tây Quyết, cô chỉ biết mình cảm thấy không thể thở nổi sau khi nhìn thấy nó.
Mặc Lăng Thiên rất thông minh, ông hiểu Mặc Tây Quyết hơn Ngôn Tiểu Nặc nhiều. Ông vội nằm tay Mặc Tây Quyết, thì thầm gọi: “A Quyết “Ba. Mặc Tây Quyết nói: “Con xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!