Chương 389: Lễ sắc phong
Mặc Tây Quyết thấy cô không nói lời nào, lực trên tay liền bắt đầu tăng lên.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh làm cho cả người không còn sực lực, nằm ở trong ngực anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật là, lão già ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn ghen tuông với con trai mình.”
Câu nói này đã thành công kích thích dây thần kinh của Mặc Tây Quyết.
“Lão già?” Mặc Tây Quyết cúi đầu, cắn vào rải tại của cô một miếng: “Vậy anh sẽ cho em biết anh rốt cuộc có phải là lão già hay không!”
Nguy rồi!
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, hôm nay Ngôn Tiểu Nặc coi như là đã thấy.
Đỡ lấy eo đang đau nhức, cô nhìn khuôn mặt đầy thỏa mãn của người đàn ông.
Vừa mới bị anh ép nói nhiều lần: “Mặc Tây Quyết mới là người đàn ông em yêu nhất.
Vốn dĩ cứ nghĩ sau khi Mặc Tây Quyết làm ba, anh rất yêu quý con trai, nghĩ rằng anh sẽ thay đổi được cái tật bá đạo trước đây, nhưng thật không ngờ—— Không thay đổi thì cũng bỏ qua đi, ngược lại còn tệ hại hon!
Ngày thứ hai có dạy rất muộn.
Người đàn ông ngang ngược kia đã dày và cô cả đêm, kết quả là mặt trời lên cao như cái sào có mới tỉnh dậy, thời quen tốt suốt bao năm qua một đi không trở lại luôn.
Mà đầu sỏ của chuyện này đã đi tìm hoàng tử Carter nói chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc vội vội vàng vàng dậy, đang muốn đi gặp hoàng hậu Olina, kết quả là nghe thấy các người hầu đang xì xào bàn tán.
“Công chúa trước đây thường dậy từ rất sớm, hôm nay tại sao lại dậy muộn như vậy nhỉ?”
“Cái này còn phải nói ư, công chúa và Phò mã vô cùng đằm thắm, dậy muộn cũng là chuyện bình thường”
“A, dường như chuyện này đúng là thật rồi.”
Chị gái của cô đã gả đi từ sớm, công chúa sống trong hoàng cung chính là cô Ngôn Tiểu Nặc ho nhẹ một tiếng.
Hai tỳ nữ lắm miệng bốc phét liền thẹn thùng mặt đỏ bừng, đi tới xin lỗi Ngôn Tiểu Nặc: “Xin lỗi thưa công chúa”
Nếu đã xin lỗi thì cô cũng không tiếp tục truy cứu làm cái gì, không nói một lời nào liền đi tới chỗ của hoàng hậu Olina.
Mặc Ngôn không biết đã nói cái gì, dỗ dành đến mực hoàng hậu vui mừng không ngớt, trog tẩm cung tiếng cưới nói không ngớt.
Ngôn Tiểu Nặc nghe được không nhịn được bước nhanh hơn.
“Mẹ” Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng chào hỏi, Bạn nhỏ Mặc Ngôn nhìn thấy cô, lập tức nhào vào lòng ngực cô Hoàng hậu Olina nhìn mặt cô đều là ý cười: “Con đến muộn rồi, chúng ta đã ăn bữa sáng rồi.” Sau đó ba liền sai tỳ nữ bày cơm cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn nụ cười trêu ghẹo của me, cảm giạc rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô vừa ăn bữa sáng vừa nghe con trai nói chuyện.
“Bà ngoại, hôm qua ba không vui.” Bạn nhỏ Mặc Ngôn báo cáo đúng sự thật: “Bởi vì mẹ nói người đàn ông mẹ yêu nhất là con.”
Hoàng hậu Olina lúc đầu là ngạc nhiên, tiếp đó liền cười phá lên.
Chẳng trách con gái mình hôm nay lại dậy muộn như vậy, tám mươi phần trăm là tính bá đạo của tên Mặc Tây Quyết kia lại nổi lên rồi.
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, may mà không có Mặc Tây Quyết ở đây, nếu không thì cô lại “Xui xẻo” rồi.
Tục ngữ có câu, trong lòng nghĩ cái gì thù kết quả sẽ như thế đó.
Anh trai yêu quý hoàng tử Carter của cô và Mặc Tây Quyết cùng bước vào thỉnh an hoàng hậu Olina, nghe hết những lời của Mặc Ngôn.
Lúc đó Ngôn Tiểu Nặc đang ăn cháo, nhìn thấy Mặc Tây Quyết đi vào, suýt chút nữa thì cô bị nghẹn.
Tỳ nữ nhanh chóng giúp cô .
Ngôn Tiểu Nặc ho khan vài tiếng mới ổn định lại.
Hoàng tử Carter cười nói: “Cứ coi như A Quyết đến đi em cũng không cần xúc động như vậy chứ? chẳng phải mới hai tiếng không gặp thôi sao?”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc có chút hồng hồng, không biết là vì bị sặc cháo hay là do ngại quá.
Hoàng hậu Olina vô cùng hiểu tính cách của con gái mình, biết da mặt cô mỏng, liền ngăn cản hoàng tử Carter: “Được rồi, đừng trêu chọc em gái con nữa, quy trình kỹ thuật của buổi lễ sắc phong đều chuẩn bị xong hết chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Hoàng tử Carter thu lại nụ cười, hết sức nghiêm túc nói: “Ngày mai chính là ngày lễ sắc phong, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, bao gồm cả truyền thông cũng đã sắp xếp xong” Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao trong lòng liền bắt đầu thấy lo lắng.
Cái loại lễ sắc phong này cô chỉ từng nhìn trên truyền hình, có thể nói vô cùng rườm rà, cũng rất mệt mỏi.
Chỉ nghe hoàng tử Carter nói: “Em gái có muốn diễn tập một lần hay không?”
Mặc Tây Ngôn nói: “Không cần đâu, tìm một người dẫn chương trình tốt lúc đó có thể nhắc nhở cô nên làm như thế nào là được rồi.”
Hoàng hậu Olina không có bất kỳ ý kiến gì, lập tức đồng ý: “A Quyết nói đúng đấy, ý nghĩa của buổi lễ sắc phong này là cho Tiểu Nặc một thân phận chính thức chứ không phải để con bé phải chịu khổ.”
Hoàng tử Carter hiểu.
Ngôn Tiểu Nặc cười chúm chím nhìn Mặc Tây Quyết một cái, quả nhiên anh là người hiểu cô nhất.
Lúc này bạn nhỏ Mặc Ngôn mới chạy tới ôm Mặc Tây Quyết: “Ba ơi, ba không giận nữa chứ ạ?”
Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Không giận nữa rồi.” Bạn nhỏ Mặc Ngôn liền cười, sau đó thoải mái muốn ba ôm mình.
Mặc Tây Quyết vươn cánh tay ra, cực kỳ thuần thục ôm con trai lên.
Ngôn Tiểu Nặc vừa mới quay về phòng liền gọi tỳ nữ tìm cho cô một bản kế hoạch lễ sắc phong ngày mai. Cô nhìn một xấp giấy thật dày, nhất thời trong đầu lóe lên ý nghĩ.
Nhìn thêm một lần nữa hai cha con hoàn hảo ở bên cạnh, hai ba con chơi rất vui, căn bản không có để ý đến người suýt chút nữa thì sứt dầu mẻ trán.
Vốn dĩ Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, tuy cô tránh không phải diễn tập nhưng tránh xảy ra chuyện gì làm xấu mặt nên tốt hơn hết là cô cần phải thuộc bản kế hoạch chương trình này trước.
Dù sao thì nghi lễ của nước S cô đều không quen, đến lúc đó lại mất mặt trước biết bao truyền thông, cô bị cười nhạo cũng không sao nhưng mà liên lụy làm cho ba mẹ anh em của cô cũng bị chế nhạo thì xong luôn.
Nhưng cô nhìn thấy biết bao thứ phải làm quen liền sợ Kết quả là cũng chẳng có ai đến an ủi cô. hãi.
Ngôn Tiểu Nặc giống như đang giận dỗi, mở bản kế hoạch chương trình ra, bên trên chi chít chẳng chịt toàn chữ là chữ khiến cô phiền não, hỏi tỳ nữ: “Những cái này đều là cái tôi phải làm ư?”
“Cũng không phải a.” Tỳ nữ là do hoàng tử Carter đặc biệt cử đến để giải thích cho Ngôn Tiểu Nặc: “Những thứ công chúa cần làm đã dùng bút đỏ gạch chân rồi đây ạ.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xem xét cẩn thận chỗ được đánh dấu đỏ kia.
May thế cũng không nhiều lắm.
Ngôn Tiểu Nặc tổng kết lại, chỉ là dùng nghi lễ truyền thồng hoàng thất của nước S để hoàn thành chương trình mà thôi.
Mà lời cô nói cũng không nhiều.
So với dự đoán thì thoải mái hơn nhiều, mặt cô dẫn dần cũng lấy lại được nụ cười, cuối cũng cũng đem tất cả những cái mà cô phải làm đại khái nhớ hết rồi.
Lại nhìn bố con nhà kia, nhất thời cảm thấy hai người họ thuận mắt hơn nhiều.
Mặc Tây Quyết vỗ lưng con trai, cười nói: “Đi, ra khoe với mẹ đi.”
Bạn nhỏ Mặc Ngôn về điểm này rất giống với Mặc Tây Quyết, lập tức đi kéo Ngôn Tiểu Nặc tới: “Mẹ, mau nhìn hoàng cung con mới làm nè!”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn, thật sao, lần trước là làm lâu đài, lần này là hoàng cung.
Lần này là dùng cát trắng để làm.
“Cát trắng lấy ở đâu?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi.
Nước S quả thật là có một bãi biển cát trắng, có điều cách đây rất xa.
Mặc Tây Quyết âm thầm trả lời một câu: “Có lòng thì cái gì cũng có thể làm được.”
Ngôn Tiểu Nặc không thể không thừa nhận, đàn ông khi nói lời tỏ tình đúng thật là lực sát thương cực mạnh, nhưng mà cô cũng có thể nghĩ tới, có lẽ anh vừa mới tới nước S đã đi tìm cát trắng. Bạn nhỏ Mặc Ngôn ngắm nhìn kiệt tác của mình, nhìn hết lần này tới lần khác đều cảm thấy đây là tác phẩm vĩ đại nhất của cậu.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến lời hứa một nhà ba người cùng chơi đắp cát.
Cô buông xuống bản kế hoạch chương trình thật dày, bắt đầu chuyên tâm dạy con trau dùng cát chất lớn hơn để cung điện càng thêm tráng lệ.
Trên thế giới, nói đến cung điện hoa lệ nhất dĩ nhiên phải thuộc về cổ cung ở Bắc Kinh.
Câu hỏi khó này lại thành công khiến Mặc Ngôn khó khăn.
Không, thật sự là quá khó.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Ngôn cùng Mặc Ngôn đắp cổ cung, nửa ngày trôi qua về cơ bản mới làm nổi bật đường nét của cố cung ra ngoài.
Một nhà ba người mệt đến nỗi mồ hôi đổ nhễ nhại.
Ngôn Tiểu Nặc sợ con trai mệt lả ra, khuyên Mặc Ngôn: “Con yêu, nghe lời, mau đi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục.
Mặc Ngôn vẫn muốn tiếp tục chơi, nhưng nhớ tới sáng sớm ngày mai mẹ còn có chuyện nên ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc thu lại sự mệt mỏi, thân thể đắm chìm trong bể nước, nếu như không có Mặc Tây quyết nhìn thấy cô thì lúc này cô đang nằm trong nhà tắm rồi.
Cuối cùng vẫn là Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc lên giường.
Thực sự cô rất mệt, căn bản mắt không mở nổi, ngủ một giấc đến khi trời sáng.
May vẫn không dậy trễ.
Ngôn Tiểu Nặc dậy từ rất sớm, tắm rửa thay quần áo đề do tỳ nữ làm hết, ăn một thanh sô-cô-la, bánh bao và một hộp sữa chua, sau đó liền trang điểm.
Lễ phục được sự dặn dò của hoàng hậu Olina, áp dụng chất vải nhẹ nhất nhưng vẫn vô cùng đẹp lộng lấy. Ngôn Tiểu Nặc mặc lên người, chỉ cảm thấy lễ phục này thực sự quá phức tạp, nếu cô mặc một mình nhất định sẽ không mặc nổi.
Chẳng trách nước S từ hoàng thật đến dân thường đều mặc quần áo hiện đại, ngoại trừ những ngày lễ mới cần phải mặc quần áo truyền thống.
Ngôn Tiểu Nặc mặc lên lễ phục nhìn khác hoàn toàn so với lúc trước.
Một loại cảm giác duyên dáng sang trọng nhất thời tản ra.
Mặc Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc đi đến cung tế của hoàng cung nước S. Cái gọi là cung tế, giống như từ đường của Trung Quốc, đền tế trời ở Bắc Kinh chính là nơi tế tổ.
Cũng chính là ở chỗ này, hoàn thành Ngôn Tiểu Nặc nghi thực nhận tổ quy tông.
Sau khi nghỉ thì chính là quá trình đăng cơ.
Lúc chiếc vương miện tượng trưng cho công chúa được đội lên trên đầu thì tất cả chương trình đã hoàn toàn kết thúc.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười với toàn thể dân chũng cùng các truyền thông, nhưng trong lòng cô lúc này lại nhớ tới bà ngoại.
Nếu như bà ngoại biết được cô tìm thấy được ba mẹ ruột của mình, hơn nữa còn chính thức nhận nhau, bà nội cũng sẽ vui mừng cùng cô chứ?
Đáng tiếc bà ngoại không còn nữa, tất cả những thử này bà ngoài đều không thấy được.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!