Chương 41
Ngôn Tiểu Nặc mơ thấy cô nấu ăn sáng, biến sữa đậu phộng thành sữa lạc rồi đưa cho Mặc Tây Quyết, và kết quả Mặc Tây Quyết bị đầy hơi cả một ngày, cuối cùng quỳ xuống xin cô thương xót: “Cô Ngôn, tôi sai rồi, xin bỏ qua cho tôi!”
Cô ngồi trên ghế vui sướng cười ha ha, Mặc Tây Quyết quỳ dưới sàn nhà mếu mó.
Tuy nhiên giấc mơ luôn được đánh thức vào thời điểm đẹp nhất, Ngôn Tiểu Nặc miễn cưỡng mở đôi mắt ra, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết: “Mấy giờ rồi mà còn ngủ? Lười như một con heo, mau dậy nấu bữa sáng cho anh.” Mặc Tây Quyết ra lệnh như một đế vương.
Ngôn Tiểu Nặc tức tối đứng dậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt rồi đi thẳng vào bếp.
Sau khi tìm hết một lượt mà không tìm thấy đậu phộng, cô có chút nản lòng, rồi cô lấy điện thoại gửi cho quản gia Duy Đức một tin nhắn, hỏi ông ấy có thể mang đậu phộng tới được không.
Quản gia Duy Đức lập tức trả lời tin nhắn, hai từ rất đơn giản: Không được.
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, đột nhiên trong đầu loé lên một ý tưởng rồi vội vàng bắt tay vào việc.
Mặc Tây Quyết ngồi trên ghế sôfa đọc báo buổi sáng, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc trong bếp, dường như còn nghe thấy tiếng cô ấy ngân nga.
Lúc cô vui vẻ thì thức ăn sẽ trở nên phong phú và ngon miệng, Mặc Tây Quyết bắt đầu mong chờ cho bữa sáng.
Trong phòng bay tới một mùi sữa ngọt ngào, còn có cả mùi thơm của nước ép trái cây.
Ngôn Tiểu Nặc bê đĩa thức ăn tới, đôi mắt to sáng long. lanh, gọi Mặc Tây Quyết mau qua ăn sáng: “Bữa sáng đã làm xong rồi, anh mau qua ăn đi.”
Mặc Tây Quyết đặt tờ báo xuống, khi bước tới trước bàn ăn nhìn thấy chiếc bánh ngọt tròn thì sắc mặt anh chợt thay đổi đáng sợ.
Một chiếc đầu heo được vẽ bằng sô cô la và kem trên chiếc bánh ngọt, bên cạnh còn viết ba chữ “Mặc Tây Quyết”.
Anh nhìn lại Ngôn Tiểu Nặc, tuy nhiên cô cúi đầu xuống đặt chiếc thìa lên chiếc đĩa, nhưng anh có thể nhìn ra hai vai cô đang run lên. “Ngôn! Uyển! Cừ” Tay của Mặc Tây Quyết chỉ vào chiếc bánh, tức đến nỗi nghiến chặt răng, “Thế này là có ý gì?”
“À, hàng ngày phải uống thuốc bổ, cậu Mặc, anh cũng nên thay đồi chút khẩu vị.” Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt nhìn anh nhẹ nhàng nói.
Mặc Tây Quyết cầm dao và nĩa lên, bỏ phần kem đầu heo kia vào đĩa của Ngôn Tiểu Nặc . “Cậu Mặc, anh làm gì thế?” Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra nhìn, rồi bĩu môi, “Anh không ăn thì lần sau em sẽ không làm nữa.”
“Bồn thiếu gia không cần!” Mặc Tây Quyết tức đến nỗi vứt miếng bánh ngọt vào trong thùng rác.
Ngôn Tiều Nặc ngây người nhìn vào chiếc bánh mà cô đã bận rộn cả sáng cứ vậy mà bị vứt vào thùng rác, cô mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào anh. “Nhìn cái gì mà nhìn!” Cơn nóng giận trong người Mặc Tây Quyết vẫn chưa nguôi, cầm chiếc muỗng lên uống canh bổ. “Em sẽ không bao giờ làm bánh cho anh ăn nữa!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi khoé mắt đỏ lên, “Người đàn ông nhỏ mọn đáng ghét, ghét chết đi được!”
Mặc Tây Quyết ném chiếc muỗng lên bàn, món canh bồ bị bắn tung toé, “Anh nhỏ mọn sao?”
“Không phải chỉ là cái đầu heo thôi sao? Anh có thể gọi anh là heo sao em lại không thể vẽ một cái đầu heo cho anh được chứ?” Ngôn Tiểu Nặc tức giận, ấm ức đến nỗi mắt đỏ ngầu. “Cô còn lắm lý sao?” Mặc Tây Quyết tức đến nỗi hai hai bên ngực phát đau, rồi lập tức rời khỏi bàn ăn, “Cô tự uống thuốc bổ đi! Tôi bị điện mới bỏ những món ăn ngon mà đi ăn cùng cô những món thuốc khó ăn như này!”
“Sầm!” một tiếng, Mặc Tây Quyết kéo cửa một cái mạnh rồi rời khỏi biệt thự.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ngây ở đó, anh nói gì vậy? Anh bỏ những món ăn ngon chỉ để cùng cô uống thuốc sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là như vậy, gần đây anh không hề yêu cầu cô nấu ăn cho anh, cô ăn gì thì anh ăn đó. Cô còn nghĩ rằng là do anh mất đi hứng thú với món ăn của anh, giờ thì cô đã sai rồi.
Ngôn Tiểu Nặc uống một ngụm canh, vừa cho vào miệng thì đắng không nuốt nổi.
Thật kỳ lạ, khi có Mặc Tây Quyết uống cùng cô thì cô lại thấy món thuốc này không khó uống, cũng không đắng như vậy.
Cô không muốn ăn nữa, nhưng nghĩ đến mỗi bữa bắt buộc phải uống thuốc cũng là lòng tốt của Mặc Tây Quyết, nếu cô không uống, anh sẽ càng tức giận.
Cố gắng bỏ qua vị đắng, cô uống hết tất cả thuốc bổ, đến giờ đi học, cô không kịp dọn dẹp và rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trong lớp, nhưng đầu óc lại không thể tập trung, Phó Cảnh Dao mấy tiếng thì cô mới nghe thấy. “Uyển Cừ, cô sao thế?” Phó Cảnh Dao rất lo lắng nhìn cô, “Tối qua ngủ không được ngon sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lắc đầu, “Tôi không sao, tiếp tục nghe bài đi.”
Cô lặng lẽ nhìn vào điện thoại, không có gì trên điện thoại cả, cô đang nghĩ có nên gửi một tin nhắn cho Mặc Tây Quyết không.
Nhưng biết nói gì đây? Hỏi anh ăn cơm chưa hay sao? Hay là xin lỗi anh?
Cô đang băn khoăn thì nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Dao: “Này? Uyển Cừ, có phải cô yêu rồi phải không?”
Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình một trận: “Đâu có!”
“Tôi nghe mọi người nói, thường xuyên mê mẩn cầm điện thoại là dấu hiệu của tình yêu.” Phó Cảnh Dao chớp mắt, “Có phải là đang chờ tin nhắn hoặc điện thoại của ai đó đúng không?”
“Thực sự không phải đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng bỏ điện thoại vào chỗ cũ, tim cô đập mạnh, sao cô có thể yêu Mặc Tây Quyết được?
Nhưng cô không thể phủ nhận một điều là, vừa rồi khi cô nhìn điện thoại trống rỗng, cô có một cảm giác sự mong chờ bị bỏ rơi.
Trong lòng cô rối bời, lúc ghi chép cô viết sai khá nhiều.
Thật không dễ dàng chờ đến giờ tan học, cô trở về biệt thự, trong phòng không có người, đồ ăn trên bàn và thùng rác đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cô nghĩ một lát rồi đi vào nhà bếp nấu bữa trưa.
Không biết Mặc Tây Quyết đã ăn cơm chưa, cô muốn nấu một bữa ăn ngon rồi đem đến cho anh, như vậy anh sẽ nguôi giận chứ?
Tập đoàn Đế Quốc.
Mặc Tây Quyết vừa kết thúc một cuộc họp buổi sáng và trở về văn phòng tổng giám đốc, nhìn vào điện thoại, ngoài tin nhắn và điện thoại công việc ra, không có lấy một tin nhắn của cô.
Trong lòng chợt có chút khó chịu, anh liền tắt nguồn điện thoại rồi vứt sang một bên.
Anh biết người phụ nữ này không có trái tim, ngay cả một câu hỏi anh ăn cơm chưa cũng không.
Từ sáng tới giờ ngoài uống nước ra, anh chưa ăn gì vào bụng. “Cậu Mặc, có về biệt thự Hằng An không ạ?” Quản gia Duy Đức cung kính hỏi, bình thường cậu Mặc đều về chỗ cô Ngôn, bây giờ ngay cả lâu đài cũng không về nữa, mỗi ngày chỉ cần rảnh một cái là anh đều ở cùng cô Ngôn. “Không đi.”Mặc Tây Quyết buông ra hai từ.
Anh không muốn lại về đấy gây chuyện với người phụ nữ đó!
Duy Đức ngạc nhiên một lúc, “Vậy cậu dùng bữa trưa ở đâu?”
“Cơm văn phòng.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói.
Anh không tin, không có người phụ nữ đó ở cạnh anh ăn không nổi cơm.
Duy Đức không giám hỏi thêm, đích thân đi chuẩn bị một phần thức ăn tinh tế và phong phú rồi đem tới trước mắt Mặc Tây Quyết.
Bất luận từ màu sắc hương vị đều ngon hơn nhiều so với vị thuốc đắng đến tận ruột kia.
Mặc Tây Quyết ăn một miếng nhưng lại cảm thấy như đang nhai sáp ong, khó chịu đến nỗi vứt hộp thức ăn vào thùng rác. “Không ăn nữa!” Giọng của Mặc Tây Quyết lạnh như băng.
Duy Đức đứng đó ngơ ngác rồi ngay lập tức hiểu ra, xem ra là cãi nhau với cô Ngôn, nếu không thì bộ dạng của cậu Mặc không hề như vậy.
Lúc này cô Toàn Cơ đến, cô thấy hộp thức ăn vứt trong thùng rác. “Anh Quyết ăn cơm cùng em được không?” Trong tay của Toàn Cơ còn cần một hộp cơm. Duy Đức nhìn thấy cô vội vàng cung kính cúi thấp xuống 90 độ: “Chào cô Tiểu Toàn.”
“Duy Đức, ông ra ngoài trước đi, tôi sẽ ăn cơm cùng anh Quyết.” Nụ cười của cô Toàn Cơ cười nhẹ, liếc mắt qua nhìn bộ dạng vẫn khó chịu của Mặc Tây Quyết.
Duy Đức vội vàng đi ra, có cô Tiểu Toàn ở đây, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Tiểu Nặc hoàn thành công việc biệt thự xong thì đầu bếp nấu thuốc bổ cho cô đến. “Cô Ngôn, cô đang định ra ngoài sao?” Đầu bếp hỏi khi thấy cô đang xách một một cơm.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Giờ tôi ra ngoài có việc, anh nấu xong rồi thì cứ đặt trên bàn đi, tôi quay lại sẽ uống.”
Nói xong, cô ra ngoài đến tập đoàn Đế Quốc.
Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại cho Mặc Tây Quyết nhưng phát hiện anh đã tắt máy, cô nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Duy Đức.
Duy Đức nói Mặc Tây Quyết đang ở văn phòng tổng giám đốc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy yên tâm, anh ở văn phòng thì tốt. “Bác Lý, chúng ta nhanh một chút nữa có được không?” Ngôn Tiểu Nặc nói với bác tài xế Lý. “Vâng, cô Ngôn.” Bác tài Lý đạp mạnh tăng ga và lái nhanh hơn.
Cô nhìn lên đồng hồ, đã 12 giờ 24 phút, có lẽ kịp giờ cơm trưa, nhưng không muốn để anh chờ lâu.
Khi đến cửa tập đoàn Đế Quốc là 12:30, cô xách hộp cơm đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Nhưng thang máy ấn thế nào cũng không có phản ứng, xem ra nếu không có Mặc Tây Quyết đi cùng cô thì cô hoàn toàn không thể đi được thang máy này.
Cô đành phải đi thang máy dành cho nhân viên.
Thang máy dành cho nhân viên chỉ đến tầng 100, muốn đến được tầng của tổng giám đốc phải trèo bộ 9 tầng.
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng chịu đựng, tìm cửa ra của thang máy và bắt đầu đi bộ lên. 9 tầng không quá dễ để đi lên, khi cô lên được tầng thứ 9 thì cô đã thở không ra hơi nói không ra lời nữa.
Tim cô đập càng nhanh, có một cảm giác ngọt chua trong cổ họng cô, nó giường như sắp chạy ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc kiểm tra lại hộp cơm, cũng may không có chút nước canh nào bị sóng ra ngoài.
Cô bước tới văn phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, nhưng cô nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang cùng Toàn Cơ dùng cơm, trên bàn làm việc rộng lớn được bày rất nhiều món ăn mĩ vị.
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết chứa một nụ cười nhẹ, cô Toàn Cơ cũng mỉm cười duyên dáng, biểu cảm rất hài lòng.
Ngôn Tiểu Nặc ngây người đứng ở đó, quên mất rằng cô nên quay lại và rời đi ngay lập tức, cô không biết phải làm gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!