Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 44

Một giọng nói phẫn nộ vang lên, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng quay đầu lại, khi thấy dáng người cao lớn, nước mắt cô gần như trào ra.

Là Mặc Tây Quyết.

Anh siết chặt cổ tay một kẻ đàn ông đang giữ tay cô, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy rõ tiếng xương gãy, và tên đàn ông đó hét lên vì đau đớn.

Mặc Tây Quyết đưa tay ôm cô vào lòng, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng khóc thút thít của Phó Cảnh Dao: “Anh!”

Chỉ thấy Phó Cảnh Thâm và Mặc Tây Quyết rất nhanh chóng hạ gục bọn côn đồ xuống đất.

Mặc Tây Quyết nhìn vào vết đỏ trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc và vết giày in trên quần cô, đôi mắt đen của anh lập tức trở nên đáng sợ.

Anh đạp lên bụng kẻ vừa kéo Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói của anh dường như tới từ địa ngục: “Mày dám đánh vào mặt, lại còn đá cô ấy nữa sao?”

Người đàn ông đau không nói lên lời, chỉ rên rỉ.

Mặc Tây Quyết càng giẫm mạnh hơn, người đàn ông tròn mắt đau đớn và co giật, giường như anh ta sắp chết.

Ông chủ nhà hàng Thực Vì Thiên vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh này ông đột nhiên sợ hãi, rồi nói lắp bắp: “Các vị, có gì thì từ từ thương lượng!”

Một tiếng hét kêu lên, Mặc Tây Quyết một chân đá ông chủ xuống đất, và giọng nói của anh giống như một con dao thép: “Thương lượng sao?”

Bàn tay của ông chủ bị Mặc Tây Quyết giẫm lên, đau đến mức ông nói không lên hơi: “Anh, anh là ai?”

“Mặc Tây Quyết.”

Ông chủ sợ hãi như bay mất hồn vía khi nghe thấy ba từ này: “Cậu Mặc, xin, xin lỗi, xin cậu tha mạng, xin tha mạng cho tôi!”

“Bỏ qua cho ông?” Mặc Tây Quyết cười lạnh lùng, rồi chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc, “Những thứ cô ấy phải chịu cứ thế bỏ qua sao?”

Khốn khiếp, người phụ nữ của anh, anh còn không dám động vào, lại ở đây bị mấy tên côn đồ đánh.

Mặc Tây Quyết phẫn nộ giẫm lên cổ tay của ông chủ nhà hàng một cách dữ dội, và âm thanh gãy xương kêu lên, đầu bị đá ra xa bởi đôi giày da đắt tiền của Mặc Tây Quyết, có cả vết máu dính trên đất.

Bác sĩ Phó Cảnh Thâm không dám nhìn nữa ngoảnh mặt về hướng khác.

Ngôn Tiều Nặc chưa bao giờ thấy Mặc Tây Quyết tức giận như vậy, ngay cả khi cô cãi nhau với anh cũng không đến nỗi giận dữ như vậy.

Toàn thân một luồng sát khí, ai dám động vào anh coi như tìm đường chết.

Quản gia Duy Đức dẫn vệ sĩ tới, Mặc Tây Quyết thả người đàn ông ra, giọng nói lạnh như băng: “Hãy khiến những người này và cái nhà hàng này biến mất ngay!”

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Duy Đức lập tức đáp lại, đưa tay ra hiệu với vệ sĩ.

Ông chủ quán bị đá ra một bên đột nhiên ngất đi.

Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng an ủi Phó Cảnh Dao người đang vô cùng sợ hãi, rồi đưa cho Mặc Tây Quyết một lọ thuốc: “Đây là thuốc chống tụ máu.” Rồi nhanh chóng đưa Phó Cảnh Dao về nhà.

Mặc Tây Quyết cầm chặt lấy lọ thuốc, và bế Ngôn Tiểu Nặc lên xe.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh anh, không nói một lời nào, Mặc Tây Quyết giờ đang ở trạng thái có thế bùng phát bất cứ lúc nào. “Sau này buổi tối không được phép ra ngoài nữa!” Mặc Tây Quyết phá vỡ sự im lặng trước tiên.

Ngôn Tiểu Nặc bào chữa, nói một cách yếu ớt: “Hôm này là tai nạn ngoài ý muốn…”

“Tai nạn ngoài ý muốn?” Khuôn mặt Mặc Tây Quyết đột nhiên thay đổi, “Tối nay nếu như anh đến trễ một bước thì em có biết em sẽ gặp phải điều gì không?”

Ngôn Tiểu Nặc không thể bác bỏ, nếu như không có sự xuất hiện của Mặc Tây Quyết, cô sẽ không dám nghĩ về những gì sẽ xảy ra tối nay. “Cảm ơn anh đã cứu em.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh trong bóng tối nói khẽ.

Bị ánh mắt dịu dàng của cô nhìn anh, Mặc Tây Quyết có giận như thế nào cũng không thể phát ra ngoài. Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp nói gì thì đã bị Mặc Tây Quyết hôn chặt.

Cái ôm chặt của anh, hương thơm mát lạnh quen thuộc khiến trái tim cô dần dần bị tan chảy thành dòng nước, khi anh buông cô ra thì Ngôn Tiểu Nặc đã như người mất hồn, khuôn mặt đầy ngơ ngác.

Mặc Tây Quyết thấy mặt bên trái cô vẫn còn dấu tay, tự nhiên đôi mắt anh nguôi đi: “Sớm biết như vậy anh đã nhốt em ở nhà rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng lo sợ, rồi cắn răng, rướn người lên, cô ôm chặt lấy cổ của Mặc Tây Quyết, đôi môi nhỏ hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết có chút bất ngờ, rồi ngay lập tức hôn lại cô, mãnh liệt hơn cả nụ hôn vừa rồi.

Cô bị anh bế xuống xe, anh vừa hôn vừa đưa cô vào phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc bị anh đè lên giường và cởi sạch đồ ra.

Xong xuôi, anh ôm cô vào nhà tắm rồi bôi thuốc cho cô.

Thuốc mỡ thanh mát bôi lên mặt cô, những chỗ sưng và đau bắt đầu dần dần biến mất. Ngôn Tiều Nặc thấy khuôn mặt cô trong gương rồi mỉm cười: “Đỡ nhiều rồi, anh xem, mặt em không đỏ nữa rồi.”

Mặc Tây Quyết ôm chặt cô từ phía sau, những ngón tay thon dài vuốt ve những vết đỏ mà anh để lại trên người cô: “Những chỗ này vẫn còn đỏ.”

Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, vòng tay anh nóng bỏng, nhưng cơ thể cô hơi mềm đi. “Nhìn này, đây không phải là đỏ sao?” Mặc Tây Quyết bế cô lên, nhẹ nhàng hôn lên những vết đỏ, “Giờ thì biết xấu hổ rồi, vừa rồi em chủ động như vậy tại sao mặt không đỏ?”

Ngôn Tiểu Nặc cứng miệng lại, cô đâu dám nói ra rằng cô cố ý làm cho anh vui, muốn anh không nhốt cô ở nhà. “Nếu như em chủ động một chút nữa, chưa biết chừng anh sẽ đồng ý với em.”

Mặc Tây Quyết ôm cô lên người, hai tay vuốt ve lên vòng eo thon thả của cô, giọng nói trầm nhẹ tràn đầy thử thách, “Làm cho anh hài lòng, thì anh sẽ không nhốt em ở nhà.”

Ngôn Tiểu Nặc ôm chầm lấy cổ anh, ngại đến nỗi không dám mở mắt: “Nhưng, nhưng em không làm được…”

“Vậy thì anh sẽ nhốt em ở nhà.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết hạ xuống.

Vì không muốn bị nhốt ở nhà, cô đành liều một phen.

Âu yếm xong cô ôm lấy anh và dịu dàng nói: “Mặc Tây Quyết …Em không muốn bị nhốt ở nhà…”

“Ừ, vậy khi em đi ra ngoài anh sẽ sai vệ sĩ âm thầm bảo vệ em.” Mặc Tây Quyết vuốt ve những bông hoa đào nhỏ trên cơ thể của cô, “Giờ lại càng đỏ rồi.”

Cô ngại ngùng vùi đầu vào trong vòng tay anh.

Ngày hôm sau khi Ngôn Tiểu Nặc đi học, đợi cho đến khi chuông vào lớp reo lên, nhưng vẫn không thấy Phó Cảnh Dao xuất hiện.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu thấy lo lắng, nghĩ đến hôm qua Phó Cảnh Dao bị doạ đến nỗi hồn bay phách lạc, cô ấy không phải bị sợ quá mà bị ốm rồi không?

Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dao, người nghe điện thoại là Phó Cảnh Thâm, giọng anh lạnh lùng: “Cô Ngôn, Phó Cảnh Dao vẫn đang ngủ.”

“Ồ, cô ấy bị ốm sao?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đầy sự quan tâm.

Phó Cảnh Thâm thấy giọng nói quan tâm của cô, giọng anh dịu lại: “Chịu một chút sợ hãi nghỉ ngơi là khỏi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến tay nghề y của Phó Cảnh Thâm, lại là anh trai của Phó Cảnh Dao, có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cô cũng thấy yên tâm, “Vâng, cô ấy không sao là tốt rồi. Em phải vào học rồi, em sẽ gọi điện cho Phó Cảnh Dao sau.”

“Được rồi, cảm ơn cô Ngôn.” Phó Cảnh Thâm nói xong liền tắt điện thoại.

Ngôn Tiểu Nặc cất xong điện thoại, tập trung vào lớp, nhưng chờ 10 phút vẫn chưa thấy giáo viên đến.

Mọi người bắt đầu xôn xao nói chuyện, lớp trưởng thấy có gì đó không phải, rồi cùng uỷ viên học tập đi tìm giáo viên. Sau một lúc, mọi người nghe thấy giọng nói tôn kính của lớp trưởng và uỷ viên học tập từ cửa: “Thưa cô, cô cần thận bậc cửa ạ.” = Phòng học lấy đâu ra bậc cửa? Ngôn Tiểu Nặc mong ngóng, rốt cuộc là ai mà khiến cho lớp trưởng và uỷ viên học tập lại cung kính như vậy.

Một người có thân hình tuyệt đẹp bước vào, cả lớp đều ngỡ ngàng hít một hơi sâu.

Là cô Toàn Cơ, lưng cô rất thẳng, và đầy khí chất bước lên bục giảng. “Các em học sinh, thầy giáo Lưu gần đây nghỉ phép, sau này môn thiết kế trang phục sẽ do tôi dạy các em.” Giọng nói của cô Toàn Cơ rất dịu dàng, ánh mắt đưa một vòng nhìn xung quanh lớp học rồi lạc lên người của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc suy tư một lúc.

Thầy giáo Lưu vì sao mà nghỉ phép điều này cô biết rất rõ, lẽ nào là Mặc Tây Quyết đã lên kế hoạch để cô Toàn Cơ lên lớp thay ngay vào lúc đó?

Nhưng giờ cô Toàn Cơ không phải là giám đốc thiết kế của tập đoàn Đế Quốc sao?

Trong đầu cô bị những câu hỏi này bao vây, ngay cả Toàn Cơ gọi cô mà cô cũng không biết gì.

Mãi đến khi ánh mắt của mọi người đều dồn vào cô, thì cô mới để ý, vội vàng đứng dậy, mặt đỏ ửng lên: “Em, em.”

“Ok, không cần tìm lý do.” Toàn Cơ thu nụ cười lại, “Nếu như cô không thích lớp học của tôi, cô có thể không cần nghe.”

Đôi mắt dịu dàng của cô Toàn Cơ từ dịu dàng tự nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Ngôn Tiều Nặc một cách nghiêm nghị.

Mặc dù cô ấy không nói một câu gì, nhưng Ngôn Tiều Nặc cảm thấy có một áp lực rất mạnh, trong lớp đột nhiên im phắc không một tiếng động.

Cảm giác này rất quen thuộc, gống như lúc Mặc Tây Quyết nhìn giám đốc giải trí trong im lặng, một dạng áp lực như núi Ngũ Hàng Sơn đè lên Tôn Ngộ Không vậy, thời gian càng dài thì càng không thể chống lại. “Em xin lỗi.”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghĩ được 3 từ này.

Mặc dù cô trông bối rối, nhưng đôi mắt của cô rất rõ ràng, cô Toàn Cơ hơi nhíu mày và nói điểm đạm: “Tan giờ học giải thích sau.”

Cô Toàn Cơ ra hiệu cô ngồi xuống, rồi gọi một học sinh khác trả lời.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, cô không dám nghĩ linh tinh nữa, tập trung vào nghe giảng, cô phát hiện phong cách giảng bài của Toàn Cơ rất khác biệt so với các giáo viên khác, rất dễ hiểu ngắn gọn và rõ ràng.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement