Chương 84
Giọng nói của anh thì thầm vang lên trong chiếc xe yên tĩnh, nhưng điều đó khiến trái tim Ngôn Tiểu Nặc đập mạnh như có cái gì đó động vào vậy.
Sao cô lại thốt ra lời này chứ? 80 tuổi còn ở bên nhau, lo lắng cho anh, vậy đó không phải là lão già đầu bạc trắng trong huyền thoại sao? Cô chắc chắn là bị những việc tối nay xảy ra làm cho đầu óc trở nên mê muội rồi.
Ngôn Tiểu Nặc quay sang nhìn Mặc Tây Quyết, ánh mắt đen của anh hơi phát sáng, thậm trí còn mang một vẻ mong đợi trong ảnh mắt, trong đêm tối các góc cạnh của anh càng trở nên tuấn tú.
Tim cô đập đến nỗi sắp ra khỏi ngoài kiểm soát của cô. “Xuống xe.” Giọng Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi khàn nghe rất ẩm.
Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết ôm xuống xe, vừa vào cửa đã trực tiếp đi vào phòng ngủ. “Em, em mệt rồi.” Cô biết anh muốn làm gì, bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc buông cổ anh ra, giơ tay ra kéo chiếc chăn vào. “Mệt?” Mặc Tây Quyết hơi cau mày lại, khoẻ môi hiện lên một nụ cười xấu, “Vậy để anh giải toả mệt mỏi cho em nhé.”
“Không, không cần” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân tê dại, như thế bị ngâm trong lọ bơ vậy.
Ánh đèn hơi mờ, và những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng và tím trong chai ngọc bích sứ trắng trên bàn khúc xạ toả ra anh sáng dịu nhẹ, giống như trong lòng có chút động lòng.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy như có thứ gì đó lắng đọng trong lòng, ôm chặt người con gái của anh vào trong lòng, nhưng động tác lại rất dịu dàng, từ trước tới giờ anh chưa từng dịu dàng như vậy, Ngôn Tiểu Nặc bất giác ôm lấy anh, đối với việc này ban đầu có luôn cảm thấy sợ hãi và phản kháng lại, sau đó là thờ ở mặc kệ, và cho tới hôm nay thì…
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, sự thương yêu của anh, sự dịu dàng bị giấu diểm của anh.
Cô nhằm mắt lại, vùi gương mặt vào trong cổ anh, hiến tặng tất những gì cô có cho anh.
Khi mọi việc kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc mệt đến nỗi không buồn động đậy. “Em năm xuống, để anh lau người cho em.” Mặc Tây Quyết hôn nhẹ lên môi cô rồi bước xuống giường. Dùng chiếc khăn mềm và giúp cô lau mồ hôi, chiếc khăn mềm được anh dùng với một lực đặc biệt, Ngôn Tiểu Nặc cắn chặt môi lại. “Đừng cản môi.” Trái tim của Mặc Tây Quyết bị rung động, vứt chiếc khăn trong tay ra, đôi môi mỏng của anh bịt kín đôi môi của cô. “Mặc Tây Quyết, em không chịu được nữa rồi.” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc hơi hoảng loạn, muốn nhắc nhở anh rằng cô dường như sắp tới giới hạn rồi. “Tiểu N.c..” Mặc Tây Quyết gọi tên cô vào phút cuối, và mọi thứ đều trở về bình lặng.
Mặt trời buổi sáng như dòng nước chảy tới, Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, đôi lông mày dài nhẹ nhàng nhìn lên làn da của Mặc Tây Quyết.
Tối qua không biết mấy giờ mới ngủ, người đàn ông này ban đầu còn dịu dàng, cuối cùng như muốn làm cô trở nên vỡ vụn ra vậy.
Khẽ động đây cơ thể của mình, mệt quá…
Mặc Tây Quyết dường như cảm nhận được sự chuyển động của cô, không hề mở mắt ra, mà chỉ ôm cô vào trong lòng chặt hơn, một chân đặt lên đùi cô.
Khuôn mặt điển trai nhẹ nhàng đặt lên trán cô, hàng lông mày dày hình thanh kiểm của anh chạm qua chán cô khiến cô cảm thấy có một chút buồn.
Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên và nhìn anh.
Mặc Tây Quyết ngủ có một vẻ đẹp dịu dàng rất đặc biệt.
Sự dịu dàng này và tính khí độc đoán của riêng anh hoà quyện vào với nhau, đương nhiên sự khác nhau mà va chạm vào nhau sẽ hình thành nên một sức hút mạnh mẽ.
Ngôn Nặc nhẹ nhàng sát lại người anh, đôi môi hồng hào mỏng manh của anh, làn môi sao lại đẹp đến như vậy. Giống như có quỷ thần xúi dục cô tiến lên rồi thơm anh một Mặc Tây Quyết lập tức mở mắt ra, Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp phản ứng lại, cơ thể bị anh ôm lấy và cô nằm trên người Mặc Tây “Mới sáng sớm, mà em đã thất với anh Có chút giả vờ giận dữ trong giọng nói, Ngôn Tiểu Nặc bị sừng sờ, ánh mắt của Mặc Tây Quyết có giống như đang ngủ đâu? Ánh mắt sáng lên, anh chàng này sớm đã tỉnh rồi. Ngôn Tiểu Nặc trong lòng tự trách bản thân mình, rồi gượng gạo giải thích: “Em đâu có! Là anh thất lễ với em!”
“Ô? Anh thất lễ với em ở đâu?” Mặc Tây Quyết cổ giả vờ không biết, sờ lên đôi môi của mình, hơi cau mày lại và nói, “Vừa rồi ngủ mơ, mơ thấy bị em hôn.”
“Vậy đó chính là anh đang nằm Ngôn Tiểu Nặc lập tức nói.
Mặc Tây Quyết ôm lấy đầu cô, sau một nụ hôn nồng nhiệt, anh cười và nói, “Trong mơ như có con chuồn chuồn vẩy nước, như vậy mới có cảm Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng đến nỗi buông anh ra. rồi, cô gái ngốc” Mặc Tây Quyết biết cô dễ xấu hổ, sợ thực sự khiến cô tưởng thật, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi cô, dồ dành cô: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không ngủ được nữa.” Ngôn Tiểu Nặc hơi lầm bầm trong miệng, bị anh trêu như vậy, cô đâu có ngủ được nữa?
Mặc Tây Quyết cười vui sướng: “Nghe nói vận động tốt cho giấc ngủ.”
Mới sáng sớm, vận động gì chứ!
Ngôn Tiểu Nặc hoài nghi, lập tức nhằm mắt lại, giả vờ rơi vào trạng thái giả chết: “Em ngủ ngay đây.”
Trên đầu vang lên một nụ cười nhẹ, Ngôn Tiểu Nặc càng nhắm chặt mắt lại. Mặc Tây Quyết củi đầu hôn lên môi cô rồi mới chợp mắt ngủ tiếp.
Ngủ một chút mà đã hơn một tiếng trôi qua.
Lần đầu tiên anh ngủ dậy muộn như vậy, đã 8 giờ rồi. “Muộn thế này rồi, việc của công ty không bị ảnh hưởng chứ?” Ngôn Tiểu Nặc khoác lên một chiếc chăn mỏng rồi ngồi dậy, đôi mắt to có chút lo lắng nhìn Mặc Tây Quyết. “Ảnh hướng thi không có.” Mặc Tây Quyết dùng chiếc khăn dày lau những sợi tóc ướt trên đầu vừa cười với cô, “Không phải có câu thơ, đêm xuân ngắn ngủi mặt trời đã lên?”
Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, “Đó là một câu chuyện rất buồn, chúng ta sẽ không.” gần “Không cái gì?” Mặc Tây Quyết bỏ chiếc khăn xuống, tiến lại hỏi.
Bàn tay nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt lấy chăn, miệng nói nhó, “Em sẽ không muốn chết”
“Đương nhiên.” Ảnh mắt Mặc Tây Quyết sáng lên, mang theo một sự tự tin mạnh mẽ, “Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được, còn được coi là đàn ông nữa không?”
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn anh, một hồi mới nói: “Vì quốc gia đó là một sự mất mát”
“Chẳng qua chi là một phế vật.” Mặc Tây Quyết nói lạnh lùng, “Thân làm người tạo phúc, nhưng lại không thể lấy được người mà mình yêu, hơn nữa lại bị kẻ dưới quyền ép buộc hi sinh người phụ nữ yêu dấu của mình, thực sự là phế vật.”
Kiểu khí chất đỏ như một vị vua thực sự, tràn đầy sự bảo vệ và độc đoán.
Dưới đôi cánh của anh, anh sẽ bảo vệ cô chứ?
Ngôn Tiểu Nặc có chút trầm tĩnh.
Mặc Tây Quyết mặc xong quần áo, cầm điện thoại lên xem, nói với Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang sững sờ: “Bà ngoại em tỉnh rồi, muốn gặp em.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nấu một chút đồ ăn sáng.
Mặc Tây Quyết quết một chút siro dâu tây lên chiếc bánh my nưong của cô, thần sắc không thay đổi.
Cô vội vàng không tập trung nấu bữa sáng cho anh. “Sao vậy? Không ngon sao?” Ngôn Tiểu Nặc thấy sắc mặt anh không tốt vội vàng hỏi.
Mặc Tây Quyết nhì cô một cái, biểu cảm nhăn nhó: “Khó ăn quá.”
Ngôn Tiểu Nặc cau mặt lại, cần một miếng bánh mỳ, vừa thơm vừa mềm, sao lại không ngon được cơ chứ? “Rõ ràng là rất ngon mà!” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Không ngon ở đâu?”
“Vội vội vàng vàng, có thể ăn ngon được sao?” Mặc Tây Quyết rất không vui.
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra vì sao anh lại nhắn nhó vào như vậy, con người này thật là, cái gì cũng ghen được. “Buổi trưa sẽ nấu món ngon cho anh được chứ.” Ngôn Tiểu Nặc đành phải an ủi anh.
Mặc Tây Quyết thấy ánh mắt phát sáng của cô, đẹp như ánh sáo lấp lánh, gương mặt trở nên dịu dàng rất nhiều, “Dự định nấu món gì?”
“Sườn xào chua ngọt, canh cá chua, rau cải chua cay.” Ngôn Tiểu Nặc bất đầu đọc tên món ăn ra. Mặc Tây Quyết lúc này mới hiểu ra vì sao cô đột nhiên thay đổi sắc mặt nói với anh một cách hàm ý như vậy, khẩy miệng một cái lạnh lùng, “Có thể khiến cho thiếu gia bị ghen đó là vinh dự của em đó.”
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt to tròn, anh… anh thừa nhận là đang ghen sao?
Mặc Tây Quyết uống cốc nước sữa bò ẩm, thanh lịch lau miệng rồi ngước đầu ph hiện Ngôn Tiểu Nặc sững người đang nhìn anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, hàng lông mày nhếch lên, “Biểu cảm đó của em là gì hả?”
Ngôn Tiểu Nặc trở lại trạng thái bình thường, “Không, không có “Anh đi trước đây.” Mặc Tây Quyết không để ý, đứng dậy và “Anh đến công ty sao? Vậy em?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nói. nhiên, anh không thể đi cùng cô sao? Chỉ thấy khoé môi của Mặc Tây Quyết hiện lên một ý cười, “Em đang mời anh đến gặp bà ngoại yêu dấu của em sao?” Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ứng lên, “Đây không phải là gặp phụ huynh.”
“Gặp gia trưởng?” Khoé môi của Mặc Tây Quyết khẽ nhếch lên lộ ra ý cười càng sâu, “Muốn gả cho anh rồi sao?” Chưa kịp chờ Ngôn Tiểu Nặc trả lời, anh tiếp tục nói, “Em còn nhỏ, chờ thêm vài năm nữa”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng giải thích, “Chỉ là em không biết đường”
“Tài xế sẽ đưa em đến Holy land.” Mặc Tây Quyết vuốt lên mái tóc của cô, rồi rời khỏi căn biệt thự. “Cậu chủ” Quản gia Duy Đức sớm đã chờ ở bên ngoài, Mặc Tây Quyết không tập trung rồi đáp lại một câu và lên xe, Vừa rồi anh thật sự mất lý trí rồi, anh thực sự đã cho cô một cam kết quan trọng như vậy.
Muốn cô gả cho anh, Mặc Tây Quyết cũng không biết tại sao bản thân anh lại có suy nghĩ như vậy. Ban đầu chỉ là sự chiếm hữu của anh quá lớn muốn giữ cô bên cạnh anh, sau đó anh phát hiện, rất nhiều điểm trên người có khiến anh vô tình bị làm cho mê hoặc, càng ngày càng bị cô làm cho thu hút, cho đến tận ngày hôm nay. Lúc này trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cũng như một mớ bòng bong, Mặc Tây Quyết chắc chắn chỉ là nói đùa, nhất định là như vậy!
Nghe Giản Minh nói, Mặc Tây Quyết đến tập đoàn Mặc Gia Châu Âu, tập đoàn Đế Quốc chỉ là một bộ phận của tập đoàn Mặc Gia mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!