Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 87

Ngôn Tiểu Nặc quyết định tìm cơ hội để nói với Mặc Tây Quyết, nếu như anh nổi giận, vậy thì cô sẽ một mình gánh chịu tất cả sự tức giận của anh.

Lục Đình thấy ánh mắt cô không còn bối rối nữa, nên không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung chép bài.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện nét chữ của anh rất thanh thoát bay bổng, cô nhìn cái biết ngay là anh ấy học hành thư. “Chữ của anh là hành thư, không biết đó là bài viết của ai?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào hàng chữ rồi hỏi.

Lục Đình cười nhẹ: “Đồng Kỳ Xương.”

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Nhưng xem những dòng chữ của anh, có cảm giác mạnh mẽ, dường như không phải là của Đổng Kỳ Xương?”

“Trăm người trăm cách, không nhất thiết thiết phải sao chép mọi thứ từ người đi trước lên người mình, nên có những thứ riêng cho mình mới là tốt nhất.” Giọng nói của Lục Đình rất từ tốn. “Trước đó chỉ thấy anh thanh lịch dịu dàng, không ngờ rằng anh lại có điểm này nữa.” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ.

Giọng nói của Lục Đình vẫn rất điểm đạm, “Con người một khi có thứ gì đó để họ kiên định, thì đều như vậy, sẽ không thay đổi”

“Anh nói rất đúng” Ngôn Tiểu Nặc không hề phủ định. “Đúng rồi, hai hôm nay không thấy Phó Cảnh Dao?” Lục Đình hỏi lên một câu. Ngôn Tiểu Nặc cười trả lời: “Cô ấy chỉ nói có chút việc phải đi Mỹ, hai hôm sau sẽ trở về.”

“Ô? Đi Mỹ làm gi?” Lục Đình hỏi nhẹ. “Cô ấy không nói, em cũng không có hỏi” Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ, “Chúng em là bạn thân, cô ấy không muốn nói em cũng không tiện hỏi, không nhất thiết chuyện gì cũng phải biết hết.”

Lục Đình chỉ cười nhẹ, không nói thêm điều gì, hai người bắt đầu tập trung vào nghe giảng.

Sau khi giáo viên dạy xong bài thơ của Tư Chí Ma xong, thì bắt đầu giảng cuộc sống đời thường của Tư Chí Ma, ngoài những bài thơ tuyệt vời ra, thì cuộc sống của người này chỉ toàn xoay quanh sự vướng mắc giữa ông ấy với vợ cũ Lâm Huy Nhân và Lục Tiểu Mạn. “Nếu đã không thích vợ của ông ấy thì không nên lấy cô ấy, nếu thích Lâm Huy Nhân thì phải một lòng một dạ, cách đối xử tình cảm của Từ Chí Ma không thể so sánh với những bài thơ của ông ấy.” Sắc mặt của Lục Đình có chút không hìa lòng. “Vào thời đại đó, những chuyện đó có lẽ là điều thường tình.” Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài. “Không liên quan đến thời đại, mọi thứ đều do con người” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, “Lâm Huy Nhân đã chọn Lục Đình nói điểm đạm.

Lương Tư Thành rồi, Từ Chí Ma không được phá huỷ hạnh phúc của họ.”

“Vậy thì trái tim không nên thay đổi” Lục Đình nói tiếp.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Giữa người với người không như vậy.” Đối chủ đề rồi hỏi Lục Đình, “Lục học trưởng, đặc điểm của người yêu cũ của anh là gì? Em có thể để ý giúp anh.”

Lục Đình cười lên, “Cô ấy rất đẹp, cũng rất thích thiết kế” Ngôn Tiểu Nặc mim cười bất thường, “Vì vậy anh đã đến khoa thiết kế của trường đại học S phải không?”

“Đúng vậy.” Lục Đình nói đến đây lại bắt đầu thở dài, “Ở đây gần 4 năm rồi, vẫn chưa tìm thấy cô ấy.”

“Cô ấy tên là gi?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, “Trước đó ở đâu?”

“Anh chỉ biết cô ấy họ Ngôn, lúc đó anh ở Liên Sơn gặp cô ấy” Lục Đình nói nhẹ nhàng, “Vì vậy mà lần đầu tiên gặp em, nên anh cảm thấy em rất thân mật, giống với họ của cô ấy”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Họ Ngôn ở Liên Sơn không ít lần sau em về nhà sẽ để ý giúp anh.”

“Vậy thì phải cảm ơn em rồi.” Nu cười của Lục Đình trán đây sự cảm kích.

Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi, không nói được gì. “Có chuyện gì sao?” Lục Đình nhẹ nhàng hỏi, Không sao đâu”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một chút, giọng nói nhỏ: “Mười hai năm đã trôi qua, nếu như, em chỉ nói nếu như, cô ấy đã có chồng rồi thì phải làm sao?” Lục Đình bàng hoàng một lúc, sau đó lắc đầu nhẹ, “Trước lúc anh đi, đã gửi cho cô một bức thư, hứa là anh sẽ quay lại cưới cô.”

“Vậy cô ấy đã trả lời thư của anh chưa?” Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận nhìn anh và hỏi.

Lục Đình lắc đầu, biểu cảm đầy ưu tư.

Ngôn Tiểu Nặc im lặng một lúc, nếu như có thư hồi âm thì tốt, chỉ sợ cứ không có tin hồi âm như vậy, khiến cho người ta không đoán trước được và cũng không nỡ từ bỏ.

Lục Đình cười lên: “Không sao, bao nhiêu năm nay đều đã vượt qua rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang tự an ủi bản thân mình, lông mày nheo lại, “Lục học trưởng, hai người chắc chắn sẽ gặp lại.”

Một tiết học tự chọn cũng chỉ có 40 phút, rất nhanh đã kết thúc.

Lục Đình thu dọn sách vở, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Vừa hay thuận đường, đi cùng nhau nhé.”

“Vâng, được ạ!” Ngôn Tiểu Nặc thu dọn sách vở rồi cùng Lục Đình rời khói lớp.

Đêm mùa thu đến khá sớm, mới có 7 giờ mà bên ngoài đã tối đen lại rồi, thời tiết mùa thu có chút se lạnh.

Có rất nhiều học sinh vội vàng đi học và đến lớp ôn bài, cũng có những đoi tình nhân đang đi dạo cùng nhau, trong sân tập thể dục cũng có rất nhiều người đang chạy bộ.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhắc đến chuyện lễ hội thể thao, “Lục học trưởng, em vẫn chưa bắt đầu hỏi về lễ hội thể thao.”

“Tất cả đều diễn ra bình thường, điều này em không cần lo lãng” Lục Đình vừa đi vừa nói, “Mọi người làm việc đều rất tận tâm, tận lực, tác phẩm thiết kế cuộc thi chung kết đã làm xong chưa?”

“Em làm xong rồi” Ngôn Tiểu Nặc cười lên, hít một hơi thật sau, có mùi hương thơm của hoa nhài.

Lục Đình gật đầu, “Tin rằng lần này tổng giám đốc Mặc sẽ làm hết mình, việc lần trước nhất định không được xảy ra lần nữa”

Đột nhiên nhắc tới Mặc Tây Quyết, giọng của Ngôn Tiểu Nặc có chút không thoải mái. “Anh nói đùa thôi, em đừng để bụng.” Lục Đình thấy biểu cảm không thoải mái của cô, ngay lập tức nói lời xin lỗi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được tâm trạng cô đang thay đổi, liền nhanh chóng nói: “Không sao ạ.” Biệt thự Hằng An cách trường đại học chỉ cách trường vài phút đi bộ, hai người nói vài câu thì đã đến rồi.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ở ngay căn biệt thứ thứ hai từ cổng đi vào, cô thấy xe của Mặc Tây Quyết, và đèn trong biệt thự đang sáng. “Tống giám đốc Mặc đã về rồi.” Lục Đình nói, “Vậy anh về đây, tạm biệt”

“Tạm biệt.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, rồi quay người bước vào căn biệt thự.

Mặc Tây Quyết có lẽ đã về được một lúc, cô vừa bước vào nhà, thì bị anh ôm chầm lấy.

Ngôn Tiểu Nặc không biết nên khóc hay nên cười, “Đừng ôm vội, em phải thay giày và quần áo trước đã.”

“Ôm em đâu có ảnh hưởng đến em thay dày và thay quân áo đâu.” Mặc Tây Quyết vẫn không có ý muốn buông cô ra. Ngôn Tiểu Nặc lườm anh một cái, “Thay dày còn được, nhưng không thay được quần áo.”

Mặc Tây Quyết nhưởn mày, chờ cô thay dày xong liên ôm bổng cô lên và nói: “Nếu em đã không thay được quần áo vậy thì để anh thay giúp em.”

Ngôn Tiểu Nặc nheo trán lại, “Để em tự thay Mặc Tây Quyết đặt cô xuống, một tay ôm lấy cô, một tay cỏi áo cô ra, lấy ra một bộ quần áo thường ngày ở trong tủ ra đưa cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc lấy quần áo chạy nhanh vào nhà tắm. Mặc Tây Quyết thấy cô chạy nhanh vào nhà tắm không nói được gì, cô có cần thiết chạy nhanh như vậy không?

Ngôn Tiểu Nặc chạy vào bên trong nhà tắm, nhanh chóng đóng cửa lại rồi khoá luôn cửa.

Mặc Tây Quyết đứng ngoài nghe thấy âm thanh cô khoá cửa trái, càng không nói được gì.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, thật kỳ lạ, sao giờ ở bên cạnh anh, luôn có cảm giác không thoải mái là sao? Có lẽ là vì cô đã quyết định nói rõ ràng với anh, rõ ràng là việc đã được quyết định rồi, nhưng sao trong lòng cô vẫn cảm thấy không thải mái vậy. Tại sao lại không thể vượt qua được cả hai vậy.

Ngôn Tiểu Nặc năm trong buồn tâm, chiếc khăn được đắp trên mặt, nhưng cô thấy rất chán nản.

Cứ như vậy, cô nhằm mắt lại suýt nữa thì ngủ thiếp đi.

Bên ngoài truyền tới một tiếng gõ cửa thúc dục, kèm theo là giọng nói của Mặc Tây Quyết: “Ngôn Uyển Cừ, em lại định ngủ luôn trong nhà tắm hay sao mau ra đây!”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng thẳng dậy, chiếc khăn mặt đắp trên mặt đột nhiên rơi “tõm” xuống nước.

Cô vục một ít nước để rửa mặt cho tỉnh táo, sao lại ngủ thiếp đi thế này.

Nhưng phát hiện nước ẩm giờ đã chuyển sang hơi lạnh, cô không nghĩ nhiều, mau chóng đứng dậy lau khô người, thay xong quần áo rồi bước ra ngoài. “Có tâm thôi mà cũng ngủ thiếp đi, bị lạnh thì làm sao?” Mặc Tây Quyết cau mày nhìn cô và nói, giọng nói và sắc mặt đều không vui. “Em mệt quá.” Ngôn Tiểu Nặc xoa lên tóc cô, “Bất giác ngủ từ lúc nào không biết “Mệt?” Mặc Tây Quyết khẩy miệng một tiếng, “Buổi chiều ngủ 3 tiếng, ra ngoài học có một đã khiể em mệt thế sao?”

“Có lẽ do may quần áo nên hơi mệt.” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi nói, “Từ sáng cho tới 2 giờ chiều em không nghi một chút nào.”

Lời cô vừa nói ra, thì thấy nụ cười như không cười của Mặc Tây Quyết. “Anh không được nghỉ mới đúng.” Mặc Tây Quyết cười khẩy, giọng nói khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy mùi vị ám chỉ, “Em chỉ việc hưởng thụ mà thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nối giận tát anh một cái vào mặt, “Anh còn dám nói nữa à, mới sáng sớm ở cửa anh đã bắt nặt em.”

“Thỉnh thoảng thì không sao.” Mặc Tây Quyết thấy cô nổi giận lập tức ôm cô vào lòng rồi vô về, “Ý của em là ở trên giường thì được phải không?”

Ngôn Tiểu Nặc nổi giận: “Anh còn làm lần nữa thì em sẽ cần anh đấy!”

Mặc Tây Quyết cười lên, “Vậy không tham lam nữa, ăn cơm thôi.” Nói xong anh vỗ vào mông cô.

Ngôn Tiếu Nặc nói: “Trước khi đến lớp em đã ăn cơm rồi, em không ăn nữa”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement