Cố Thiên Tầm quay lưng đi, lôi điện thoại ra. Quả nhiên là tin nhắn từ số của anh. Cô mở ra. Nội dung tin nhắn hiện ra trước mắt cô. “15 phút nữa đi ra khỏi phòng!” Dòng tin nhắn mang tính mệnh lệnh cùng với sự bắt buộc không cho đối phương có cơ hội từ chối. Ngón tay cô ấn trên màn hình hồi lâu ngập ngừng, rồi xóa đi, coi như chưa từng nhìn thấy. Thế nhưng màn hình lại nhảy lên một tin nhắn mới. Lần này càng “ép người quá đáng” hơn. “15 phút nữa mà không thấy cô ra, tôi đi vào lôi cô ra đấy.” Cô sững người, bất giác quay sang nhìn về phía anh, ánh mắt anh chưa từng nhìn cô một cái, chỉ lễ phép xin cáo từ với ông Cảnh và bà Trần Di. Anh rốt cuộc định làm gì? Cố Thiên Tầm không hiểu, cất điện thoại đi. Bên kia, Mộ Dạ Bạch đã bắt đầu đứng dậy. “Cháu không ở lại thêm lúc nữa? Hay là ở lại ăn cơm tối cùng cả nhà đi? Sắp đến giờ cơm rồi.” Bà Trần Di tìm cách giữ Mộ Dạ Bạch lại, không ngừng đá mắt ra hiệu cho con gái. Cảnh Dao lập tức gật đầu, phụ họa theo: “Tiền bối, mẹ em đã nhiệt tình mời anh ở lại vậy thì anh đừng từ chối nữa nhé?” Mộ Dạ Bạch vẫn cương quyết ra về: “Tôi đến đã làm phiền mọi người rồi, không tiện ở lại lâu.” Rõ ràng là từ chối thẳng thừng. Cảnh Dao cảm thấy chán nản thất bại. Định nói thêm gì đó thì ông Cảnh Thanh Phong lên tiếng: “Mộ tổng bận rộn trăm công nghìn việc, hai người đừng không biết ý vậy chứ.” “Cũng phải, cũng phải.” bà Trần Di vỗ vỗ vào tay con gái: “Vậy tiểu Dao, con tiễn Mộ tổng một lúc đi.” “Vâng.” Cảnh Dao đáp rồi đi cùng Mộ Dạ Bạch ra ngoài. Cố Thiên Tầm nhìn theo dáng người cao lớn đó, còn đang nghĩ về tin nhắn vừa nãy của anh, với tính cách của Mộ Dạ Bạch e là sẽ đi vào lôi cô ra lắm, lúc đó thì hậu quả sẽ thế nào? Không cần nói bà Trần Di và Cảnh Dao nhất định sẽ làm ầm lên mà đến cả bố chồng e là cũng sẽ rất thất vọng về cô. Thất vọng cũng đành, chỉ sợ ông vừa bị xuất huyết não, nếu bây giờ bị tức giận quá mà xảy ra chuyện gì thì thật cô không gánh nổi cái hậu quả này. Trong 15 phút đó, Cố Thiên Tầm cứ thần người ra. Bà Trần Di và Cảnh Dao đang nói gì đó, cô cũng không để ý gì, cho đến khi bị cái gì đó đụng trúng vào người, cô mới giật mình ngẩng đầu lên. Bà Trần Di nhìn cô đầy khó chịu, rồi phàn nàn với chồng: “Đấy ông xem, nói chuyện quan trọng với nó mà nó không lọt câu nào vào tai!” Cố Thiên Tầm lúc này mới ý thức được ánh mắt của ba người họ đang nhìn mình, cô nhìn ông Cảnh nói: “Bố đang nói chuyện với con ạ?” “Ừm.” Ông Cảnh gật đầu, “Đang nói với con chuyện mẹ và em trai con.” Nhắc đến mẹ và em trai, mặt Cố Thiên Tầm rạng rỡ hẳn lên: “Có thể đón mẹ con về rồi phải không ạ?” “Ừm, bên phía bệnh viện nói tình hình tiến triển rất tốt, bà ấy muốn xuất viện, bố đã cho người đón bà ấy về.” Cố Thiên Tầm cười vui vẻ: “Con cảm ơn bố. Con muốn tự mình đi đón mẹ.” Ông Cảnh không nói gì, Cảnh Dao lại đứng bên nói: “Tôi thấy nếu mà chị muốn để mẹ chị sống thêm vài năm nữa thì đừng có xuất hiện trước mặt bà ấy nữa. Chị đúng là không ai ưa nổi, đến cả mẹ ruột chị cũng ghét chị như vậy!” Sắc mặt Cố Thiên Tầm tái đi. Mặc dù trước giờ cô không muốn thừa nhận rằng mẹ ruột cô căm ghét cô, nhưng cô luôn cảm thấy chỉ cần có mẹ ở bên thì cô cũng có thể cảm nhận niềm hạnh phúc của tình thân như những người bình thường khác. Nhưng những lời Cảnh Dao nói như mũi kim đâm vào vết thương lòng của cô. “Con ngậm miệng lại!” Ông Cảnh Thanh Phong lạnh mặt ngắt lời Cảnh Dao. Cảnh Dao ấm ức cong môi nhìn bà Trần Di. Bà Trần Di nói: “Tiểu Dao nhà mình cũng chỉ là nói sự thật thôi.” Cố Thiên Tầm cảm thấy khó chịu, không muốn nói tiếp cái chủ đề này nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ mới phát hiện sắp qua giờ Mộ Dạ Bạch giao hẹn rồi, bèn lên tiếng: “Bố, sức khỏe mẹ con mãi mới tốt lên được một chút, con không muốn chọc giận mẹ. Bao giờ bố nói chuyện điện thoại với mẹ thì làm phiền bố hỏi mẹ rằng còn muốn gặp đứa con gái này không. Nếu mẹ còn muốn gặp con thì con sẽ đi.” “Con đừng nghe hai người đó nói linh tinh.” Ông Cảnh nhìn một lượt bà vợ và con gái: “Bố và mẹ con là bạn bao nhiêu năm rồi, bà ấy nghĩ gì bố biết rõ nhất. Nếu bà ấy thật sự không yêu thương con thì sao có thể trước lúc ra nước ngoài còn giao con cho bố, nhờ bố chăm sóc cho con chứ?” Cố Thiên Tầm không biết là do bố chồng an ủi mình hay đó là sự thật, nhưng cô vẫn muốn tin lời ông, vì như vậy thì ít nhất cô cũng không đáng thương như vậy. “Bố, bố nằm xuống nghỉ đi, con đi đun ít nước nóng cho bố.” Cố Thiên Tầm cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa, mở chiếc tủ cạnh đầu giường lấy ra ấm đun nước rồi đi ra ngoài. Chân bị Cảnh Dao đẩy vừa nãy vẫn còn đau, nhưng trong lòng còn xót xa hơn.... Nhắc đến mẹ ruột, cô lại nghĩ ngợi mông lung. Vừa bước ra liền nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng bên cửa sổ cuối hành lang. Ánh mặt trời hoàng hôn còn sót lại chiếu vào ô cửa sổ, hắt lên một cái bóng dài. Cố Thiên Tầm cảm thấy lồng ngực nhoi nhói, có phần khó thở. Cô không hiểu nổi Mộ Dạ Bạch còn đến tìm mình rốt cuộc là vì cái gì, có phải nhất thiết nói toạc hết mọi chuyện ra, cãi nhau một trận khiến cả hai không nhìn mặt nhau được nữa mới vừa lòng không? Cô đặt ấm nước sang một góc hành lang rồi lê bước trên đôi chân vừa bị thương đi về hướng Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch quay người lại, nhìn cô ảm đạm, không hề có ý bước lại gần cô một bước. Ánh mắt sâu thẳm, lành lạnh, ẩn chứa một hàm ý gì đó khiến cô không hiểu nổi. “Cô đến muộn một phút.” Mộ Dạ Bạch lên tiếng. Cố Thiên Tầm bắt đầu xù gai nhọn ra: “Mộ tiên sinh, tôi không phải nhân viên của anh, không phải anh quy định lúc nào đến thì tôi phải đến. Không phải anh định đi vào lôi tôi ra sao? Hay là bây giờ chúng ta cùng bước vào đi? Dù gì thì tôi cũng chẳng có quan hệ gì với anh, tôi cũng không sợ trước mặt bọn họ phải nói rõ ràng với anh.” Vẻ mặt anh bình thản, có phần lạnh lùng: “Cố Thiên Tầm, giờ tôi mới biết hóa ra trí nhớ của cô kém như vậy.” Lời anh nói tất nhiên có ý ám chỉ đêm hôm đó ở thành phố A! Thực ra cô làm sao có thể quên được chứ? Đêm đó cô còn suýt lầm tưởng rằng bọn họ có thể giống như các cặp đôi yêu nhau khác, nhưng nhớ lại càng rõ ràng thì cô càng cảm thấy bản thâ n thật ngu ngốc. Đêm đó Mộ Dạ Bạch chỉ là diễn kịch với mình mà thôi, hay là anh cũng từng có một chút thật lòng thoáng qua? Cô hoàn toàn không phân biệt được! Nếu như người có quan hệ dây dưa với anh là bất cứ một người phụ nữ nào khác có lẽ cô đã không đến mức phải khó xử như vậy. Nhưng kẻ đó không ai khác lại là Tần Tư Lam... “Không phải trí nhớ tôi kém, mà chỉ là tôi nhớ những gì đáng nhớ, cần phải nhớ.” Cố Thiên Tầm cắn môi, nhìn xuống đất, tự nhắc nhở bản thân không được tiếp tục sai lầm ngu ngốc nữa. “Những chuyện khác nên để nó tan theo mây khói, coi như chưa từng xảy ra.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô cười lạnh, lạnh đến mức muốn đâm vào trái tim cô. “Cố Thiên Tầm, ai tốt với cô, ai tệ với cô, cô đều biết rõ, cô thà là ở lại đây để cho mọi người nhà họ Cảnh hà hiếp thì thật sự là không ai giúp được cô nữa đâu!” Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, nhìn xuống chân cô: “Không ai có nghĩa vụ phải chịu đựng cái tính khí thất thường khó hiểu của cô hết lần này đến lần khác!” Rất rõ ràng, anh sớm đã chú ý đến hành động của Cảnh Dao lúc đẩy cô. Nhưng lời anh nói quá thẳng thắn sắc nhọn như một mũi kim đâm vào tim cô. Cô ấm ức mắt đỏ lên, phản bác lại anh: “Ai cần anh chịu tính khí của tôi? Tôi không phân biệt được tốt xấu, nhưng tôi cũng không cần một người giả tạo mục đích khác ở bên cạnh tôi!” Mộ Dạ Bạch nhíu mày lại, không hiểu. Mắt cô càng lúc càng đỏ lên, biểu hiện rõ ràng của việc bị tổn thương, “Anh từng nói anh thật lòng với tôi, rồi thì đợi tôi ly hôn, tất cả đều là giả dối! Mộ đại thiếu gia, nếu anh muốn đùa giỡn tình cảm thì anh chọn đại một cô gái nào đó biết cách chơi đùa mà chơi cho đã, nhưng tôi xin anh đừng có tìm tôi, tôi chơi không nổi!” Cô nói một mạch, tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng. Đôi mắt Mộ Dạ Bạch nhíu chặt lại nhìn cô, hỏi một câu đầy thất vọng: “Cố Thiên Tầm, cô nghi ngờ tình cảm của tôi đến vậy sao?” Có thể không nghi ngờ được sao? Lúc Tần Tư Lam chất vấn anh, anh không hề nói gì, dù chỉ một câu phải bác cũng không, nếu anh nói dù chỉ một lời thôi thì cô có lẽ sẽ tin anh! Chỉ cần anh nói không phải vì Tần Tư Lam nên mới tiếp cận cô thì cô sẽ tin anh! Sẽ tin tất cả! Nhưng..... Anh không hề làm vậy... “Tiền bối, hóa ra anh vẫn chưa về!” Đột nhiên giọng Cảnh Dao truyền đến, Cố Thiên Tầm hơi sững lại, vốn định nói với anh những lời Tần Tư Lam nói tối hôm đó mà vì Cảnh Dao đột ngột xông vào nên dừng lại. “Chị dâu!” Ngay sau đó Cảnh Dao gọi cô, giọng cô ta lạnh lùng, nghiến răng lại đầy hằn học, như thể đang nhắc nhở hai người họ về thân phận hiện tại của Cố Thiên Tầm. Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch, thần sắc của anh khiến cô cảm thấy trong lòng bị đè nén như thể người làm sai là cô vậy. “Không phải chị định đi lấy nước sao? Sao còn đứng đó?” Cảnh Dao lập tức bước đến bên cạnh, ánh mắt tức tối lườm Cố Thiên Tầm một cái. Cố Thiên Tầm chỉ coi như không nhìn thấy, không trả lời cô ta, đang định quay lưng bước đu thì thang máy vang lên một tiếng “ting” mở ra. Cô bất giác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Tư Lam đang ôm một bó hoa bước ra từ thang máy. Có lẽ do đang có thai nên cô ta không đi giày cao gót, cũng không trang điểm, mặt mộc ngược lại cảm giác nhẹ nhàng hơn, ăn mặc cũng là kiểu quần áo rộng, thoải mái. “Chị Tư Lam!” Cảnh Dao lập tức lên tiếng gọi. Cố Thiên Tầm nhìn Tần Tư Lam một cái, ánh mắt lướt qua cái bụng vẫn còn khá phẳng phiu của cô ta, trái tim cảm giác như bị roi da quất cho một nhát. Sau đó bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch, lúc này ánh mắt Mộ Dạ Bạch đang nhìn về Tần Tư Lam, ánh mắt có vẻ phức tạp, khiến cô không đoán được gì. Cảnh tượng như thế này khiến cô cảm giác bứt rứt khó chịu đến đỉnh điểm. “Tiểu Dao, bác Cảnh vẫn ổn chứ?” Tần Tư Lam thân thiết khoác tay Cảnh Dao, có vẻ như lúc này mới phát hiện còn có người khác đang ở đây, cô ta khẽ gật đầu với Cố Thiên Tầm, sau đó nhìn Mộ Dạ Bạch đầy hàm ý: “Mộ tổng anh đến đây thăm bệnh là với tư cách như thế nào nhỉ?” Câu nói của Tần Tư Lam có vẻ như là đang ám chỉ mối quan hệ không rõ ràng giữa Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm. Mộ Dạ Bạch sắc mặt không đổi, ánh mắt lãnh đạm: “Câu này phải hỏi Tần tiểu thư mới phải. Nếu cô đến đây với tư cách là Cảnh thiếu phu nhân thì e là hơi sớm rồi đó, bên cạnh vẫn đang là Cảnh thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận cơ.” “Mùi thuốc súng” nồng nặc càng khiến Cố Thiên Tầm thêm chắc chắn mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người họ. Cố Thiên Tầm bất giác nắm chặt bàn tay trái lại. Có thể nhận thấy rõ câu cuối cùng của Mộ Dạ Bạch có hàm ý giễu cợt. Ánh mắt anh nhìn sang cô như có ý khác, dường như đang xem bi hài kịch của cô vậy: tiểu tam đã ngang nhiên đến tận cửa rồi, cô vẫn còn đứng đây múa môi nói yêu Cảnh Nam Kiêu, đây không phải chuyện rất buồn cười hay sao? Cố Thiên Tầm cũng cảm thấy nực cười, nhưng trước mặt hai người này, cô không muốn thua. Bọn họ dựa vào đâu mà dám ngang nhiên xuất hiện, làm đảo lộn cuộc sống của cô? “Tần tiểu thư trực tiếp đưa hoa cho tôi đi.” Cố Thiên Tầm đứng thẳng lưng, nhìn Tần Tư Lam. Tần Tư Lam ôm chặt bó hoa, không động đậy. Cảnh Dao cau mày nhìn cô: “Chị làm cái gì?” “Người nằm trên giường bệnh cũng là bố cô, cô không muốn khiến ông ấy tức mà phát bệnh chứ?” Cố Thiên Tầm nhìn sang Cảnh Dao: “Cô nghĩ là cô ta bước vào như thế này, bố sẽ vui sao?” “Nhưng chị Tư Lam cũng là có ý tốt.” Cố Thiên Tầm rút tay về. “Vậy được, nếu như chuyện tốt của các cô gây ra hậu quả gì thì hai người đi mà gánh trách nhiệm nhé!” Cảnh Dao ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng bị dao động: “Chị Tư Lam, hay là chị cứ đưa hoa cho chị ta đi. Bố em hiện giờ tình hình vẫn chưa ổn định. Trước mắt chị đừng vào. Hay là em đi dạo với chị nhé. Hai chị em mình nói chuyện với nhau, đợi anh trai em về.” “Nhưng chị có chuyện muốn nói với bố mẹ em.” “Để hôm khác đi, bố em khó khăn lắm mới qua cơn nguy kịch, nếu xảy ra chuyện gì chị cũng khó ăn nói với anh trai em.” Cảnh Dao đã nói vậy rồi, Tần Tư Lam mà còn nhất quyết đi vào thì đúng là tự mình tìm rắc rối. Cô ta nhìn Cố Thiên Tầm một cái, không cam lòng cũng đành đưa hoa vào tay cô. Cố Thiên Tầm không nói gì, ôm bó hoa đi thẳng, lúc đến cửa phòng bệnh, cô không hề do dự mà ném bó hoa vào sọt rác, đầu cũng không nhìn lại, bước thẳng vào phòng. Sau lưng truyền đến giọng Tần Tư Lam điên tiết kêu lên: “Cố Thiên Tầm, cô.....!” “Suỵt! Chị Tư Lam, chị nhỏ tiếng thôi, nếu bố em mà nghe thấy giọng chị thì nguy mất!” Cảnh Dao giữ tay cô ta. “Em xem cô ta, cô ta dám làm như vậy với chị!” Mặt Tần Tư Lam giận tím vào. “Cô ta hiện nay đang được lòng bố em nên mới dám như vậy, sau này anh em cưới chị về rồi, cô ta có khóc cũng không kịp.” Cảnh Dao an ủi Tần Tư Lam. Mộ Dạ Bạch lãnh đạm đi ngang qua bọn họ, đưa tay ấn thang máy rồi trầm tĩnh đi vào. “Tiền bối, đợi một lát, em đi cùng anh xuống!” Cảnh Dao lên tiếng gọi, nhưng người trong thang máy làm như không nghe thấy gì vậy, lặng lẽ đóng cửa lại. Cảnh Dao hụt hẫng nhìn cửa thang máy đóng lại. Tần Tư Lam nhìn cô ta một cái rồi ho khan, ánh mắt thoáng qua vẻ thương hại. Có lẽ Cảnh Dao có thể đứng cùng mình trên một mặt trận! ............ Đến tối. Cảnh Nam Kiêu theo lời bố, đưa Cố Thiên Tầm về Lai Nhân. Chân bị trẹo của Cố Thiên Tầm càng lúc càng đau, nhưng trước mặt Cảnh Nam Kiêu, cô không nói lời nào. Đến cổng khu Lai Nhân, cô liền bảo Cảnh Nam Kiêu dừng xe. Hôm nay Cảnh Nam Kiêu lái chiếc Hummer khá cao, lúc cô đẩy cửa xe, còn chưa kịp bước xuống thì Cảnh Nam Kiêu đã vội nói: “Em đừng xuống vội.” Cô còn đang không hiểu chuyện gì thì Cảnh Nam Kiêu đã vòng sang phía bên này, mở cửa xe giúp cô. “Anh ôm em xuống! Không chân em sẽ bị nặng hơn mất.” Anh ta nói xong liền cúi người định ôm cô xuống xe. Hơi thở của anh ta dựa sát vào khiến cô thất thần trong giây lát. Nếu trước đây Cảnh Nam Kiêu ân cần chăm sóc cho cô như thế này thì bọn họ cũng không đến mức như ngày hôm nay. Tiếc là... Tất cả những gì anh ta làm đã khiến trái tim cô vỡ vụn rồi. Bây giờ có quan tâm chăm sóc nhiều hơn nữa thì cũng đã muộn. Cô giơ tay ra ngăn anh ta lại, lãnh đạm từ chối không chút dao động: “Anh đừng động vào tôi, tự tôi xuống được.” “Chân em đã bị thương rồi, cao như thế này nhảy xuống không phải là làm bị thương nó thêm lần nữa à? Em có thể đừng quật cường như vậy được không, người khác nói gì cũng không nghe, chỉ làm bừa theo cái tính ngang ngạnh của mình.” Cô giật mình, trong lòng trào lên cảm giác chua xót. Không phải sao? Từ khi bị Cảnh Nam Kiêu làm tổn thương cô còn không biết rút ra bài học xương máu, hơn thế lại nhanh chóng bị chơi đùa một phen nữa. Cô không phải cái tính ngang ngạnh không chịu nghe lời khuyên của người khác thì là gì? Đang nghĩ ngợi thì Cảnh Nam Kiêu đã ôm lấy người cô, cô kinh ngạc, đập vào vai anh ta liên hồi. “Cảnh Nam Kiêu, anh bỏ tay ra! Tôi nói rồi, không cần anh giúp!” Cảnh Nam Kiêu đặt cô xuống đất, cau mày: “Anh có ý tốt muốn giúp em, anh đâu có làm gì em! Em xem chân em đi!” Anh ta nói xong cúi người xuống nhìn chân cô. Cố Thiên Tầm lại một lần nữa kinh ngạc, cô thực sự không quen với việc Cảnh Nam Kiêu thay đổi đột ngột như thế này, cảnh giác lùi ra sau một bước. “Chân tôi không sao, anh không cần để ý.” Cô thể hiện sự né tránh rõ ràng. Ánh mắt của Cảnh Nam Kiêu rất phức tạp, cảm thấy rất tổn thương. “Thiên Tầm...” “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh về đi.” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh ta, nghĩ ra điều gì đó, liền xòe tay ra trước mặt anh. “Trước khi đi, trả tôi chìa khóa đã.” “Chìa khóa nào?” Cảnh Nam Kiêu hỏi lại. “Chìa khóa dự phòng bố đưa cho anh, giờ anh đem trả nó cho tôi.” “Không được!” Anh ta lập tức từ chối không cần nghĩ. Giờ mà đưa chìa khóa ra thì sau này tìm cô sẽ càng khó hơn. “Vậy được, tôi thay khóa mới, hoặc chuyển nhà đi nơi khác.” Chuyển nhà đi chỗ khác không phải điều khó khăn gì. Ở xa Mộ Dạ Bạch một chút có lẽ lòng cô sẽ bớt khó chịu hơn... “Được rồi, anh trả chìa khóa cho em, em đừng chuyển nhà.” Cảnh Nam Kiêu đầu hàng rồi, vẻ mặt thất bại, rút chìa khóa ra đưa cho cô. Cố Thiên Tầm không khách khí cầm lấy luôn. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô dò xét, ánh mắt chứa đựng những suy nghĩ phức tạp, như muốn nói thêm gì nữa. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt xa cách của cô nên cuối cùng cũng không nói nữa. Cô đang cúi đầu để chìa khóa vào túi xách thì Cảnh Nam Kiêu bỗng ôm lấy mặt cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn trước ánh mắt kinh hãi của Cố Thiên Tầm. Cô tức giận lùi lại, trừng mắt cảnh giác nhìn anh ta: “Cảnh Nam Kiêu, anh định làm gì?” Sự tránh né lùi lại của cô đều hiện rõ trong mắt anh ta, khiến màu mắt càng tối sầm đi, trong đáy mắt hiện lên sự đau lòng.