Tổng Tài Ly Hôn Đi - Cố Thiên Tầm (full) - Truyện Tiểu Thuyết Hoa Hồng

Mộ Dạ Bạch đang chụp CT, Trần Anh Hào đang lo làm thủ tục.

Dương Mộc Tây khuyên Cố Thiên Tầm: “Cậu cũng đi chụp đi, đừng lần lữa nữa, dù gì cũng là siêu thị đền tiền, cậu xót ruột gì chứ?”

“Mình không sao, cậu đừng lo.”

“Có thể không lo sao? Cái giá hàng đó nặng như thế nào cậu biết không? Dổ rầm xuống như vậy có thể khiến người ta gãy xương sống, gãy vai mà chết đấy!” Chỉ nghe Cố Thiên Tầm kể thôi mà Dương Mộc Tây đã cảm thấy rùng mình rồi.

Cố Thiên Tầm có cảm giác sợ hãi đau khổ dằn vặt sau khi thoát nạn.

Biết là nguy hiểm như vậy mà anh lại không hề do dự lao đến che cho cô....

Lỡ tình hình xấu như Mộc Tây nói...

Cô không dám nghĩ nữa, tự mình dọa mình đến mức lạnh ngắt cả người, mặt trắng bệch ra.

“Mình thật sự không sao, thậm chí đến cả ngón tay mình cũng chưa từng bị chạm vào cái giá hàng đó...” Mộ Dạ Bạch dùng cả người che phủ lên cô, cô sao có thể bị thương được chứ?

Lam Tiêu ho một tiếng, nói: “Lần này Mộ Dạ Bạch nguy thật rồi, thương tích trên vai không hề nhẹ...”

Lý Vũ Sâm nhìn Cố Thiên Tầm cười, “Hai ngày nay chắc phải làm phiền cô chăm sóc anh ta rồi, cô là người phụ nữ thứ hai có thể khiến anh ta đến mạng cũng không cần, hãy biết trân trọng điều đó.”

Người thứ hai?

Cố Thiên Tầm không hề bỏ sót chi tiết trong lời nói của Lý Vũ Sâm, tim cô đập mạnh.

Dương Mộc Tây còn nhanh hơn cô một bước, hỏi ngay: “Vậy ai là người đầu tiên?”

Lúc này Lý Vũ Sâm mới ý thức được rằng mình vừa nói hớ, cúi xuống nhìn Cố Thiên Tầm một cái, thấy mặt cô không hề có biểu hiện gì. Anh ta cũng không nói tiếp, chỉ bảo: “Khách sạn còn có việc, tôi đi trước đây.”

Dương Mộc Tây nhìn sang Lam Tiêu: “Trước đây anh ta đã từng yêu sâu đậm một người khác nữa sao?”

Lam Tiêu gõ nhẹ lên trán cô. “Chuyện của người khác cô xía vào ít thôi, lo làm cho tốt chuyện của mình đi là được rồi. Giờ cô đã biết Cố Thiên Tầm không sao, ở đây cũng không còn việc gì của cô nữa, đi thôi.”

Anh ta kéo tay Dương Mộc Tây định rời đi.

Dương Mộc Tây né người, khiến tay anh ta lơ lửng trong không trung.

Hoàn toàn không nể mặt gì cả.

Mặt Lam Tiêu đơ ra, vô cùng khó coi.

Cố Đình Xuyên cười trên sự đau khổ của người khác, lúc đứng dậy bước ngang qua anh ta liền vỗ vỗ vài cái lên vai Lam Tiêu đầy thương hại, còn không quên cổ vũ tinh thần: “Tiếp tục rèn luyện, còn cần cố gắng!”

Lam Tiêu tức giận hất tay anh ta ra, tiếp tục đi ra lôi Mộc Tây. Lần này không hề cho cô có cơ hội kịp né tránh. Anh ta tóm chặt lấy tay cô rồi đi.

“Anh bỏ ra...” Mặt Dương Mộc Tây hơi đỏ, giằng co với anh ta: “Đây là bệnh viện, anh đừng có lôi lôi kéo kéo nữa.”

“Còn không chịu đi, ở lại làm kỳ đà cản mũi à! Không biết ý gì cả!” Lam Tiêu mắng cô.

“Thiên Tầm, vậy mình đi trước nhé, lát nữa gọi điện cho cậu.” Dương Mộc Tây bị anh ta kéo đi ra hướng ngoài còn không quên quay đầu lại dặn Cố Thiên Tầm. Cố Thiên Tầm đứng lên, đi theo ra đến cửa phòng bệnh. “Yên tâm đi, mình ở đây không sao đâu, có chuyện gì mình sẽ gọi cho cậu.”

Bọn họ đi về rồi, căn phòng chỉ còn lại hai người cô và Cận Vân.

Cận Vân nhìn cô một cái rồi đột nhiên nói: “Những lời vừa nãy Lý tổng nói, Cố tiểu thư đừng để trong lòng.”

Cố Thiên Tầm khẽ lặng người, có lẽ không ngờ được rằng thư ký của anh lại đi nói với mình vấn đề riêng tư như vậy, cô cười nói: “Chúng ta đều không phải trẻ con nữa rồi, ai mà không từng có quá khứ chứ.”

Hơn nữa, cô làm gì có tư cách mà so chuyện quá khứ với Mộ Dạ Bạch? Đừng nói là quá khứ mà hiện tại thì thân phận của cô vẫn đang là vợ người đàn ông khác.


..............

Hai người đợi thêm một lúc nữa thì Trần Anh Hào và Mộ Dạ Bạch mới bước vào. Chiếc sơ mi đầy máu của anh đã cởi ra, đổi sang bộ quần áo bệnh nhân bình thường. Cố Thiên Tầm phát hiện câu nói “người đẹp vì lụa” đôi lúc cũng có ngoại lệ. Mặc dù là áo bệnh nhân nhưng khoác lên người anh vẫn không thể che lấp đi được thần thái phong độ của anh.

Cô vội vàng đứng dậy, ngập ngừng hỏi: “Đã có kết quả chưa vậy? Thế nào rồi?”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đều là vết thương ngoài da, chưa vào đến xương.” Mộ Dạ Bạch đáp ngắn gọn.

“Chỉ là vết thương trên bả vai và sau lưng hơi sâu, bác sĩ nói hôm nay phải nhập viện để quan sát, sợ đêm vết thương nhiễm trùng sẽ gây sốt, nếu vậy sẽ hơi rắc rối.” Trần Anh Hào nói chi tiết hơn, Cố Thiên Tầm nghe mà lòng trĩu nặng, nhìn Mộ Dạ Bạch đầy hối lỗi.

Anh chỉ khẽ chạm vào tay cô như muốn nói không sao.

“Nghiêm trọng đến mức phải nhập viện sao?” Cận Vân nhăn mặt. “Vậy có cần tôi mang tài liệu quan trong đến bệnh viện không ạ?”

“Sàng lọc qua các tài liệu văn kiện một lượt, sau đó cô mang đến đây cho tôi. Những chuyện khác thì để ba người bọn họ quyết định cung được. Ánh mắt Mộ Dạ Bạch” quét qua người Cận Vân và Trần Anh Hào. “Giờ hai người đi về đi.”

Cận Vân và Trần Anh Hào tất nhiên không phải người không biết ý, nhận được chỉ thị liền vội vàng đi.

.....................

Ở một nơi khác.

Cảnh Nam Kiêu đưa Tần Tư Lam về phòng ở khách sạn Hoàn Vũ.

Suốt dọc đường trên xe, lòng anh ta đều nặng trĩu tâm sự, hiển hiện rõ rằng đang suy nghĩ chuyện khác. Tần Tư Lam nói chuyện đứa bé với anh ta, thi thoảng anh ta có phản ứng nhưng chưa từng có biểu hiện như vậy.

Tay cô ta nắm chặt lại như sắp găm móng tay vào thit vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là vì Cố Thiên Tầm!

Cho đến khi đến cửa khách sạn Hoàn Vũ.

Anh ta dừng xe lại nhưng không hề bước xuống khỏi xe.

“Vào thôi.” Ánh mắt anh ta nhìn vào cái bụng vẫn còn phẳng phiu kia, nghĩ đến chuyện trong đó có đứa con của mình, trong lòng thoáng có chút giằng co, nói thêm vào: “Em tự mình cẩn thận một chút. Anh không đưa em lên nữa vậy.”

“Đêm nay anh không ở lại sao?” Tần Tư Lam lưu luyến không nỡ xa rời nhìn anh ta.

“Không được! Anh còn có việc bận.” Cảnh Nam Kiêu chỉ từ chối đơn giản.

Bàn tay đặt lên cửa xe của Tần Tư Lam hơi run. Nhìn một cái khuôn mặt sưng đỏ của anh ta, nói: “Anh về nhà bôi thuốc vào nhé.”

“Ừm. Sau này...” Anh ta ngừng một chút, “Đừng đến gây chuyện với cô ấy nữa, tránh ảnh hưởng đến con.”

Tần Tư Lam cắn môi, “Nếu hôm nay em không phải đang có thai thì cái tát cô ta định tát lại em, anh có cản lại cho em không?”

Cảnh Nam Kiêu nhìn cô ta đầy kiên định. “Hôm nay em là người sai trước, sau này phải có chừng mực! Còn nữa...”

Giọng anh ta trở nên lạnh lùng hơn, đế thêm vào 1 câu: “Đừng có làm cô ấy bị thương nữa!”

“Em làm cô ta bị thương?” Lời nói của anh ta rõ ràng là đang bảo vệ Cố Thiên Tầm, từng từ từng chữ đều như kim đâm vào tim Tần Tư Lam, “Nam Kiêu, anh cũng đã nhìn rõ ràng rồi, là cô ta định tát em trước! Sao anh lại có thể nói thành em làm cô ta bị thương được?”

“Những lời mà em nói còn ác độc hơn cả cái tát gấp trăm ngàn lần!”

Tần Tư Lam sững người. Môi khẽ mấp máy.

Đột nhiên rất muốn hỏi anh ta, có phải anh ta đã yêu Cố Thiên Tầm rồi không...

Có phải nếu trong bụng cô không hề có đứa bé này thì anh sẽ không hề do dự mà bỏ rơi cô, lựa chọn lại quay về cùng với Cố Thiên Tầm không....

Nhưng, những câu hỏi này, cô ta đều không dám hỏi câu nào...

Chỉ sợ rằng câu trả lời của anh ta sẽ khiến mình khó xử, không còn đường lui...

Cuối cùng, cô ta chỉ nói ra một câu: “Nam Kiêu, đứa trẻ này cho dù phải trả giá đắt như thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ nhất định sinh nó ra! Đây là hạt giống mà anh gieo, anh sẽ phải nhận lấy nhân quả của nó, cho dù là đắng chát hay ngọt ngào thì đều là những gì anh đáng phải nhận!”

“Còn nữa...”

Cô ta dừng lại, giọng càng cay nghiệt hơn: “Cố Thiên Tầm sẽ không bao giờ chịu làm mẹ của đứa trẻ do chồng với người đàn bà khác sinh đâu, nên là anh đừng mơ tưởng hão huyền nữa, anh và cô ta, vĩnh viễn không thể quay về được nữa rồi!”

Lời nói của cô ta, từng từ từng chữ một đánh trúng tim đen của Cảnh Nam Kiêu. Anh ta nắm chặt lấy vô lăng, mặt đầy căng thẳng.

Những lời nói dối anh ta tự biên tự diễn phút chốc bị cô ta bóc trần không chút nể nang.



Hụt hẫng, thất vọng, đau đớn... những cảm giác này cứ thế nhói lên trong trái tim trống rỗng của anh ta....

Anh ta luôn tự lừa dối mình rằng chỉ cần không chịu ly hôn thì người phụ nữ đó vẫn là của mình...

Nhưng....

Hiện giờ có còn là của mình nữa không?

...........

Xe của Cảnh Nam Kiêu vừa đi khỏi thì Tần Tư Lam cảm thấy một cơn đau ập đến, cô ta cau mày nhăn nhó, ôm lấy bụng.

“Tần tiểu thư, cô không sao chứ?” Người canh cổng thấy cử chỉ khác thường của cô ta liền lập tức bước lên hỏi.

Tần Tư Lam chỉ xua xua tay, rất muốn Cảnh Nam Kiêu quay lại nhưng chiếc xe đó đã không lưu luyến mà hòa vào dòng xe trên đường. cô ta thở trong đau đón, rút điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho bác sĩ khoa sản của mình.

............

Về đến Cảnh gia.

Nhìn ánh đèn chói mắt đó mà đám mây đen u ám trong tim mình không hề tan đi. Từng có một thời, phòng ngủ trên gác luôn có một ngọn đèn vẫn sáng trong đêm. Cho dù anh ta về nhà vào lúc đêm khuya thì đầu giường vẫn còn một ngọn đèn sáng mờ mờ.

Nhưng...

Giờ đây...

Ngọn đèn đó không còn nữa rồi...

Anh ta cho xe vào gara. Ngồi dựa vào ghế đầy bất lực, để cho bóng đen đêm tối đó nuốt lấy mình từng chút một. Nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cô và Mộ Dạ Bạch tay nắm chặt tay, mười ngón đan xen.

Giờ này...

Cô đang làm gì?

Có phải đang cùng Mộ Dạ Bạch không?

.....................

Trong bệnh viện.

Cố Thiên Tầm mua cơm xong đang trên đường về thì điện thoại bỗng reo lên, nhìn số điện thoại hiển thị, nét mặt cô bỗng căng thẳng.

Cô không từ chối mà ngược lại đưa máy lên tai.

“Có chuyện gì không?” Mặt không cảm xúc hỏi.

Giọng nói lạnh lùng của cô khiến bên kia im lặng.

Anh ta nhất thời cũng không biết phải nói gì.

“Nếu anh đã không có chuyện gì thì nhân thể tôi cũng nói luôn.” Giọng nói của Cố Thiên Tầm lãnh đạm, vô tình. “Tôi cho anh một ngày cuối cùng để suy nghĩ cho kỹ, mong là anh có thể giao lại cho tôi thỏa thuận ly hôn. Nếu như ngày mai mà tôi còn không nhận được nó, tôi sẽ đi khởi kiện. Cảnh Nam Kiêu, nếu anh không muốn làm ầm ĩ chuyện này thì anh hãy đưa thỏa thuận cho tôi đi, tôi có thể tạm hoãn đi làm thủ tục ly hôn với anh vài ngày.”

Bên kia....

Hơi thở nặng nề, như đang đè nén nỗi đau khổ tột cùng.

“Bây giờ em nói chuyện với anh chỉ có mỗi vấn đề này thôi sao?”

“Còn chuyện khác nữa sao?” Cố Thiên Tầm nhìn lên bầu trời đêm, cười: “Hay là nói chuyện anh và Tần Tư Lam dự định ngày nào kết hôn vậy? Tôi có thể cho anh thêm thời gian, nhưng đứa bé trong bụng kia e rằng không đợi thêm được.”

“Cố Thiên Tầm, em từng yêu anh phải không? Trước đây!”

Dường như không lường trước được anh ta sẽ hỏi câu hỏi này, Cố Thiên Tầm hơi sững người trong phút chốc, rất nhanh sau đó chỉ là nụ cười lãnh dạm. “Chuyện đó giờ đây đã không còn một chút ý nghĩa nào đối với tôi rồi. Bất luận quá khứ ra sao thì ít nhất là bây giờ tôi không còn yêu nữa, sau này cũng sẽ không yêu! Vì vậy, anh hãy ký giấy đi, đừng có cố trì hoãn, níu kéo vô ích nữa.”

Cảnh Nam Kiêu không nói gì nữa.

Anh ta trầm ngâm trong giây lát rồi chủ động dập máy.

Nghe những tiếng “tút tút” đơn điệu vang lên trong điện thoại, Cố Thiên Tầm có chút không hiểu anh ta quả quyết tắt máy như vậy là có ý gì. Liệu ngày mai mình có nhận được thỏa thuận như mong muốn không?

Chỉ là giờ có nhận được hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, cô không muốn đợi một giờ một phút nào thêm nữa!

.........

Tần Tư Lam vì đột ngột đau bụng nên mới nhanh chóng đến bệnh viện Vân Sam kiểm tra. Không ngờ vừa bước vào bệnh viện đã nhìn thấy bóng người quen quen.

Cố Thiên Tầm?

Giờ này sao cô ta lại ở đây?

Tần Tư Lam cau mày, không nghĩ gì mà hồ nghi đi theo sau lưng cô.

...............

Lúc Cố Thiên Tầm đẩy cửa bước vào phòng thì Mộ Dạ Bạch vẫn ngồi xem tài liệu.

Vì cánh tay cũng bị thương nên không thể nhấc lên quá lâu, anh ngồi thẳng người trên giường, giấy tờ tài liệu đặt trên đùi.

Cả căn phòng đều yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của anh.

Cô bước vào, lẳng lặng rút lấy tập tài liệu, đóng vào nhanh gọn. vì đây đều là tài liệu của công ty nên cô có ý né tránh không nhìn một chữ nào.

“Em về rồi.” Anh không hề trách cô tự ý mình làm vậy.

Ngồi lâu một tư thế, cổ anh vừa mỏi vừa nhức, anh định đưa tay bóp bóp nhưng cánh tay vừa đưa lên đã ngừng lại.

Thật sự không nhấc lên được cao hơn.

Cố Thiên Tầm thở ra một hơi. “Anh đừng có động đậy lung tung, dợi em một lát em đến bóp vai cho anh.”

Cô đem thức ăn thơm phức bày trước mặt anh, cầm thìa lên đưa cho anh: “Anh có tự ăn được không?”

Mộ Dạ Bạch cầm thìa lên, hỏi ngược lại: “Nếu không được thì em xúc cho anh à?”

Nhìn lưng và cánh tay anh đều băng kín vải, cô giành lại cái thìa trong tay anh: “Để em làm cho, tránh ảnh hưởng đến vết thương của anh.”

Mộ Dạ Bạch mỉm cười sung sướng, vỗ vỗ vào chỗ trống trên gường, cô liền ngồi xuống bên cạnh anh.

Cố Thiên Tầm nghiền miếng thịt ra trộn vào với cơm, đặt kề miệng anh, cô cúi mắt xuống nói chầm chậm: “Sau này... anh đừng như vậy nữa.”

“Đừng như thế nào?”

“Hôm nay may mà không bị gãy xương, nếu như...” Cô đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa. Chỉ bảo: “Dù sao thì sau này anh không được bất chấp tính mạng của mình như vậy nữa.”

Mộ Dạ Bạch nhìn vào mắt cô: “Vì vậy, ý em là gặp phải tình huống như vậy anh nên đứng bàng quan một bên nhìn những vật đó đổ xuống người em?”

“Sẽ không có lần sau nữa, lần sau em sẽ bảo vệ tốt cho mình.” Cô hứa.

Cho đến lúc này, sự bất an trong lòng cô vẫn chưa lắng xuống.

Anh không biết rằng cô lo cho anh đến mức nào.

Nhất là... câu hỏi cuối cùng của anh khiến cô thật sự sợ hãi.

Sao tự nhiên lại nói gở như vậy. Nếu anh thật sự bị làm sao...

“Đàn ông bảo vệ phụ nữ là điều tất nhiên, nhất là bảo vệ người phụ nữ của mình.” Mộ Dạ Bạch nói.

Cố Thiên Tầm lặng người.

Cô đã lúc nào thành người phụ nữ của anh?



Mặc dù nghĩ vậy nhưng tim cô đang đập loạn nhịp, mặt nóng bừng.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên dập tắt niềm vui của cô.

Người phụ nữ đầu tiên khiến anh nguyện hy sinh tính mạng để bảo vệ, đã từng nghe anh nói câu này chưa?

Cô đột nhiên rất hiếu kỳ, người phụ nữ lọt được vào mắt anh, cô ấy như thế nào?

Trước đây cô từng có lần hỏi anh rằng có phải anh đã từng quan tâm chăm sóc rất nhiều phụ nữ không, nhưng anh chưa từng thừa nhận, tình cảm trước đây càng chưa từng nhắc qua dù chỉ là một chữ...

“Em đang nghĩ gì vậy?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô thăm dò, anh là người rất giỏi quan sát nét mặt người khác nên dễ dàng phát hiện ra sự bất thường của cô.

Cô giật mình, lập tức lắc đầu.

Trong lòng thầm nói với bản thân, rõ ràng cô nói với Cận Vân là không bận tâm, nhưng giờ lại đột nhiên nghĩ ngợi nhiều như vậy.

Đó là vì cô thật sự yêu anh rồi? Vậy nên mới canh cánh trong lòng, nghĩ ngợi lung tung như vậy chăng...

Cảm giác này khiến cô thấy mình nguy thật.

“Không có gì, đang nghĩ đến câu nói của anh thôi. Ăn tiếp thôi, hôm nay anh ngủ sớm đi.” Cô xúc cơm cho anh tiếp.

Mộ Dạ Bạch nhìn vào mắt cô, anh biết được cô có tâm sự gì đó nhưng cô đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi thêm nữa.

.........................

Ăn cơm xong, Cố Thiên Tầm dọn dẹp một chút cũng đã hơn 8 giờ rồi.

“Cũng không còn sớm nữa, em phải về rồi.” Cố Thiên Tầm lo lắng nhìn anh, “Vết thương của anh chắc không sao chứ? Lát nữa trước khi về, em dặn y tá qua đây với anh.”

Thật ra những lời căn dặn của cô là thừa.

Dù cô có không dặn thì những cô y tá trẻ kia cũng thích đi qua đi lại phòng này để xem anh.

Kể cả đi ngang qua thì cũng không kiềm được mà nhìn vào vài cái.

“Ừm, không có vấn đề gì.” Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào mắt cô, định nói gì đó nhưng không nói nữa, chỉ đứng dậy bảo: “Anh tiễn em xuống lầu.”

Cố Thiên Tầm cũng không từ chối.

Cô bước chầm chậm đến cửa, đột nhiên không yên tâm quay lại hỏi: “Một mình anh ở đây, thật sự không sao chứ?”

Thực sự cô rất không yên tâm, rất lo lắng bồn chồn!

Dù anh là người đã trưởng thành, có đủ khả năng chăm sóc cho bản thân, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, nếu như anh ngủ rồi mà vết thương nhiễm trùng sốt thì phải làm sao?

Sự lo lắng đó thể hiện rõ trong mắt cô, mắt Mộ Dạ Bạch hơi trầm xuống.

Gương mặt anh tuấn đó cúi sát, đôi mắt nhìn chặt vào cô, nói theo kiểu dụ dỗ, khiến tim cô đập thình thịch: “Nếu anh nói có vấn đề thì em sẽ ở lại chứ?”

Ở lại?

Trong phòng bệnh đâu có giường khác?

Cô cắn cắn môi: “Em... vẫn nghĩ là... không nên ở lại...”

“Tại sao?” Hơi thở của anh sát lại gần, đầu anh như sắp dán vào mặt cô.

Mùi thơm nam tính của anh mang theo một sự dụ hoặc ghê gớm khiến hơi thở của cô bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn. Cô bất giác siết chặt ngón tay.

“Anh đừng có biết rõ còn vờ hỏi nữa!” Cô hờn, đưa tay khẽ dẩy anh ra: “Anh mau ngủ đi, em đi đây...”

Nói xong định quay người đi.

Nhưng...

Tay cô bị giữ chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh tỏa ra nóng bừng cả da tay cô.

Cô giật mình quay lại nhìn anh, mắt khẽ chớp chớp hoảng loạn.

Cô mím môi lại mà không biết hành động này của mình như thêm dầu vào lửa.

Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Trời....

Môi và lưỡi cô bị anh ngậm lấy, cô bất giác khẽ rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn.

Anh hôn càng lúc càng sâu và mạnh mẽ hơn.

Sự quyến luyến trong đó khiến tim cô rung động.

Cô bất giác nắm chặt lấy tay cầm cửa ra vào để dựa vào đó mới đứng thẳng được.

Cô biết tình huống này rất nguy hiểm vì vậy cô muốn giữ khoảng cách... cố gắng giữ khoảng cách với anh. Nhưng...

Vào giây phút anh đặt nụ hôn xuống môi cô, cô cảm thấy não mình như mờ đi, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn của anh, ngày một cuồng nhiệt hơn, hơi thở trở nên gấp gáp.

Lúc này Mộ Dạ Bạch đã không còn vẻ lãnh đạm bình thản thường ngày nữa mà trở nên mạnh mẽ như một con sư tử, tràn đầy ham muốn xâm lược và dã tính, dường như có thể xé cô ra bất cứ lúc nào... nuốt lấy cô...

Trong mắt anh ánh lên ý muốn chiếm đoạt... khiến cô giật thót người.

Anh không chỉ dừng lại ở môi mà bắt đầu hôn dần lên mắt cô, mũi và xương đòn vai của cô.........

Anh hôn lên ngực cô, lưỡi anh tránh chiếc áo lót của cô ra, trực tiếp môi lên đầu ti hồng hồng của cô....

Cô có thể cảm thấy nó cứng lại, cảm giác kích thích này khiến người cô run lên.

“Đừng...”

Ngón tay cô chặn anh lại, nói qua hơi thở dốc: “Vết thương của anh.. không được đâu...”

Mộ Dạ Bạch khẽ cắn nhẹ lên đầu ti của cô, như phát tiết cảm xúc của anh, vừa giống như trả thù cô đang ngăn cản mình, cô hít vào một hơi sâu, mắt ngân ngấn nước.

Anh đứng thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt ướt nước của cô, tham lam hôn tiếp, đến khi môi cô đỏ ửng lên anh mới chịu buông ra.

Anh nói giọng nghèn nghẹn: “Đêm nay ở lại đây với anh...”

Giọng anh như không hề có ý muốn cho cô được phép phản đối.

Cô nhìn anh nghi ngại.

“Anh đã nói rồi, anh sẽ không làm gì em.” Mắt Mộ Dạ Bạch ánh lên đầy dục vọng, “Anh rất muốn “làm gì” em, không phải chỉ một hai lần. Nhưng hôm nay sức khỏe không cho phép...”

Tay anh đến giơ lên còn bất tiện. Đừng nói đến “làm ăn” được gì khác!

Lần đầu tiên thực sự của cô, ít nhất cũng phải có được sự yêu thương dẫn dắt và vỗ về...

........

Kết quả.....

Anh nằm trên giường. còn cô bị anh ôm trong cánh tay.


Cả người Cố Thiên Tầm còn đang nóng bừng, ngực vẫn như phảng phất những vết tích nồng ấm mà anh để lại, giờ lại bị anh ôm như vậy, cô thật không ngủ được.


“Em đã từng tưởng tượng lần đầu tiên của chúng ta sẽ như thế nào chưa?” Đúng lúc cô vừa nhắm mắt lại cố gắng để ngủ thì anh đột nhiên bật ra câu hỏi đó.


...............


(Lời tác giả: Đã 4 giờ sáng rồi, an ủi những bạn đọc đã đợi đến giờ này. Buồn ngủ quá óa óa ~(—‘,—)~ không kịp kiểm tra lại xem câu cú đã nuột hay chưa, ngày mai tui sẽ xem lại, có gì sai thì sửa lại sau. Về hai nhân vật chính của chúng ta thì mọi người đừng nóng vội nhóe. Mấy ngày nay tui đang suy nghĩ ôm ấp ý tưởng lần đầu tiên của bọn họ. Tui chỉ muốn hỏi ý kiến mọi người là thích tui mô tả chi tiết hay tả nhẹ nhàng thui? Hy vọng mọi người phát biểu ý kiến của mình để tui điều chỉnh nhé. Hun mọi người. I love you pặc pặc...)

Advertisement
';
Advertisement