Tổng Tài Ly Hôn Đi - Cố Thiên Tầm (full) - Truyện Tiểu Thuyết Hoa Hồng

Cố Thiên Tầm nghĩ ra điều gì đó, rút tay ra khỏi tay anh: “Lát nữa... để em tự về đi.”

“Anh đưa em về.”

“Không...”

Lời từ chối của cô còn chưa kịp nói hết thì anh liếc nhìn sang: “Định đi taxi à? Em còn định để cho người khác thấy bộ dạng thê thảm này hay sao?”

Cô chỉ biết câm nín. Giờ bản thân đang yếu thế như vậy, thật sự không cãi lại được anh,

“Anh không phải... đang bàn chuyện đính hôn à?” Cô rụt rè lên tiếng.

“Ừ.”

“Anh đi như thế này...”

“Đã từ chối rõ ràng rồi còn cần gì bàn thêm nữa?” Mộ Dạ Bạch đưa mắt lên nhìn cô, anh nói tiếp: “Từ đầu đến cuối chuyện đính hôn này đều là do bọn họ tự biên tự diễ cả, anh chưa từng đồng ý.”

Ngừng một lúc, anh nói thêm: “Em hiểu ý không hả?”

Tim cô đập dồn dập một hồi, rồi gật đầu: “Em biết rồi.”

Dù trả lời rất lạnh nhạt nhưng câu nói đơn giản đó của anh lại ngay lập tức xóa đi những u ám trong lòng cô.

Quả nhiên, cô rất ích kỷ.....

Hai người họ đã bị dồn vào một ngõ cụt không có lối ra, nhưng cô vẫn không muốn để anh đi cưới người phụ nữ khác. Không hề muốn!

Cửa thang máy mở ra, đến tầng 1 thì chuông điện thoại của anh bắt đầu reo lên. Liếc nhìn màn hình một cái, sắc mặt anh có vẻ không tốt. Đi đến cửa rồi anh nhận lại chìa khóa xe từ chỗ quầy gửi đồ rồi mới bắt máy.

“Dạ Bạch con đi đâu đấy?” Cố Thiên Tầm nhận ra giọng nói này, người gọi đến không ai khác chính là bà Hạ Vân Thường.

“Con có chút việc, con đi trước đây ạ. Muộn một chút con sẽ về nhà gặp mẹ.”

“Con... Dạ Bạch, con đâu phải là người không biết chừng mực chứ, giờ hai cô chú nhà họ Hoắc đang ở đây, còn chuyện gì có thể quan trọng hơn bọn họ được nữa chứ?”

Mộ Dạ Bạch liếc nhìn Cố Thiên Tầm bên cạnh mình, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô. Chiếc chìa khóa xe trong tay bị kẹp chặt khiến tay anh đau điếng nhưng anh vẫn không chịu buông tay ra. Chỉ nói một cách kiên định: “Vâng, có chuyện quan trọng hơn bọn họ ạ. Mẹ, con tự biết mình đang làm gì, con sẽ nói chuyện với mẹ sau.”


Còn chưa kịp tắt máy thì đầu bên kia điện thoại bị giành lấy: “Không được đi!”

Giọng nói uy nghiêm của lão phu nhân truyền đến. Bà đi ra ngoài xa xa nơi không có người rồi mới hỏi thẳng: “Dạ Bạch, cháu nói thật cho bà nội biết có phải cháu đang đi cùng Cố Thiên Tầm không?”

Giọng nói của lão phu nhân không nhỏ, Cố Thiên Tầm đã nghe thấy rồi. cô khựng lại một lát, nhưng ngay sau đó đã bị anh kéo đến trước xe.

“Vâng, cháu đi cùng cô ấy.” Mộ Dạ Bạch thừa nhận không một chút ngập ngừng.

Anh mở cửa xe ghế lái phụ ra rồi ra hiệu cho cô ngồi vào trước. Cô đứng bên ngoài không nhúc nhích. Anh bèn nói với lão phu nhân: “Bà nội, bà đợi một lát đã.”

Bịt chặt loa điện thoại, anh quay lại bảo Thiên Tầm: “Ngồi vào trước đi.”

Cô lắc đầu: “Không được, lỡ làm bẩn...”

Một chiếc đệm ghế của xe anh cũng đã hơn 10 vạn tệ rồi, cô sao dám ngồi vào chứ. Làm bẩn rồi thì bản thân cũng xót ruột. Mộ Dạ Bạch hiểu ra, vừa nói chuyện với lão phu nhân vừa cởi chiếc áo vest trên người mình ra, trải lên trên ghế ngồi.

Vừa liếc mắt ra hiệu cho Cố Thiên Tầm.

“....”Cố Thiên Tầm đơ người. Chiếc áo này và chiếc ghế đệm kia hình như không khác nhau là mấy. Chiếc áo vest này của anh giá cũng không rẻ.

“Ngồi vào!” Anh bực mình ấn cô ngồi vào bên trong. Bên kia lão phu nhân nói đầy tức giận: “Tiểu Bạch, cháu đừng có làm càn! Cố Thiên Tầm là hạng người gì, cháu lại là tầng lớp nào, đừng để bà phải nói những lời khó nghe thêm nữa!”

Người Cố Thiên Tầm bất giác cứng đờ. Một giây sau, cô gạt áo vest của anh sang một bên, rồi bỏ giày ra, nửa quỳ trên ghế lái phụ, đầu gối tỳ vào ghế. Làm như vậy cô sẽ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

“Cháu nội của bà, bà là người hiểu rõ nhất, những điều này trước giờ chưa từng là mối bận tâm của cháu.” Anh vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

“Được, vậy ta không nói những điều này nữa nhưng Cố Thiên Tầm là con gái của ai trong lòng cháu rõ hơn ai hết. Cháu ở bên cạnh cô ta phải nhớ rõ một điều, hậu quả tương lai ra sao một mình cháu gánh chịu. Ta nghĩ cháu cũng không mong là phải đưa mẹ mình vào bệnh viện nữa đâu nhỉ!” Lão phu nhân nói nặng lời hơn.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Thiên Tầm khẽ co thắt lại, Mộ Dạ Bạch im lặng hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “....Cháu không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều như vậy đâu bà ạ.”

Lão phu nhân kinh ngạc, tay bà trượt lỏng ra, suýt chút nữa đã làm rớt điện thoại xuống đất.

Sắc mặt Mộ Dạ Bạch cũng trầm hẳn xuống, cuối cùng anh nói: “Cháu tắt máy đây.”

.......................

Cố Thiên Tầm cảm thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, nhưng không hề nghĩ gì về câu nói cuối cùng của anh. Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Chủ tịch và Mộ phu nhân đều đang rất tức giận phải không?”

“...Ừm.”

Cô thở dài một tiếng: “Đừng vì em mà làm anh và mọi người mất hòa khí.”

Tuy cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về Mộ phu nhân nhưng dù gì bà cũng là mẹ anh. Bà quan trọng như thế nào với anh, cô hiểu rất rõ. Cô không hề muốn anh phải khó xử.

“Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.” Mộ Dạ Bạch khởi động xe, quay sang nhìn cô: “Sao không ngồi tử tế hả? Ngồi như thế này chỉ càng khó chịu hơn thôi.”

“Như thế này thoải mái hơn một chút. Nếu lỡ làm bẩn áo của anh thì em đền không nổi.”



“Ai bắt em đền hả?”

Lời nói khách khí của cô khiến mặt anh trở nên khó coi hơn, một tay anh vơ chiếc áo về, vứt lên ghế: “Anh đã khi nào keo kiệt với em chưa? Ngồi lại cho tử tế nào.”

Sự nghiêm khắc trên mặt anh khiến Cố Thiên Tầm khẽ thè lưỡi ra, biết được lời vừa nãy khiến anh không vui, bèn nói: “Em đùa anh thôi.”

Nhưng cô cũng không nhúc nhích mà chỉ ôm lấy áo anh vào lòng. Không khí có cả hơi thở của anh khiến cô bỗng chốc cảm thấy dễ chịu, đến bụng cũng đỡ căng hơn.

Mộ Dạ Bạch bó tay với cô, anh không nói thêm gì nữa.

Anh lái xe đến thẳng dưới lầu nhà cô. Vì quỳ suốt cả đường đi nên khi xe dừng lại thì hai chân cô cũng tê cứng rồi, bước từ trên xe xuống suýt nữa không đứng vững mà ngã bổ nhào xuống nền đất rồi. Mộ Dạ Bạch nhanh hơn một bước, đưa tay ra đỡ lấy cô.

“Tê chân rồi?” Anh cau mày.

“Ừm.” Cô cúi người, xoa xoa đầu gối.

“Đáng đời.” Mộ Dạ Bạch tức giận cúi xuống bóp bóp chân cho cô. Nhìn thấy tấm lưng dày rộng lớn đó, trong lòng Cố Thiên Tầm thấy thật ấm áp, có cảm giác muốn dựa vào anh ngay lập tức.

Cảm giác có anh ở bên cạnh... thật tuyệt vời....

Trong lòng cô câu nói này cứ văng vẳng bên tai, nhưng cô lại không nói nên lời.

...............

“Đang ngây ra nghĩ gì vậy?” Mộ Dạ Bạch vỗ nhẹ vào bắp chân cô: “Anh đang hỏi em đấy?”

“Ừm, gì cơ?” Lúc này cô mới định thần lại.

“Trong nhà có cái này không?”

“Cái gì?” Cô hỏi xong bất giác đỏ mặt: “Lần trước đều dùng hết rồi.”

Anh gật đầu: “Em lên trước đi, anh đi mua.”

Anh quay đầu nhìn về phía dãy hàng tạp hóa xa xa, hỏi: “Có hãng đặc biệt nào không?”

Cố Thiên Tầm nói tên hãng xong Mộ Dạ Bạch gạt đầu: “Em lên đi, lúc nữa anh lên sau.”

Cô bước lên lầu trước, quay đầu nhìn thấy bóng dáng anh đi dưới ánh đèn, thân người cao lớn mà rắn chắc đó dần dần biến mất vào màn đêm.

Cô thở dài một cái. Đây là hoàn cảnh mà bọn họ đang gặp phải hay sao?

Nếu hai người họ cứ tiếp tục nắm tay nhau đi tiếp thì phía cuối con đường sẽ là vực thẳm hay là ánh lửa rực rỡ?

Cô không có chút xác định nào....

.................

Trong hiệu tạp hóa.

Diện tích ở đây vốn đã không lớn, Mộ Dạ Bạch lại cao to, anh vừa bước vào đã chiếm trọn không gian trống ở đây. Gương mặt điển trai đó quả thực khiến người ta chú ý, ánh mắt của bà chủ của hiệu tạp hóa và con gái mình dán chặt vào anh kể từ khi anh bước vào.

Đàn ông đẹp trai thì ở đâu cũng tỏa sáng. Còn phụ nữ, dù tuổi tác lớn thì cũng không thay đổi thói quen thích ngắm trai đẹp.

Mộ Dạ Bạch từ nhỏ đã quá quen với những ánh mắt nhìn mình như thế này, vì vậy anh rất thản nhiên, chỉ nhìn lên các giá để tìm món đồ mình cần. Nhìn thấy đúng nhãn hiệu cô cần, anh cầm lấy hai túi rồi đi thẳng ra quầy thanh toán.

Bà chủ vừa nhìn thấy món đồ mà anh cầm liền cười nói: “Đây là mua cho bạn gái phải không?”

“Vâng.” Hai từ bạn gái khiến anh cảm thấy khấp khởi trong lòng.

“Thật là một anh chàng người yêu chu đáo. Con nhfin thấy chưa, sau này chọn bạn trai phải chọn người như thế này này.” Bà chủ quay sang nói với con gái mình. Cô gái trẻ đỏ hết cả mặt, ngại ngùng nhìn Mộ Dạ Bạch một cái, nhỏ giọng oán thán: “Mẹ tưởng là người yêu có thể nhặt được trên đường ạ? Đây là số phận rồi.”

“Cũng phải.” Bà chủ vừa tính tiền vừa ngẩng lên nhìn anh: “Ầy, sao tôi thấy trông cậu quen lắm nhỉ? Ồ, cậu không lẽ là... bạn trai của cô gái họ Cố đó chứ?”

“Bác từng gặp cháu rồi ạ?”

“Tôi nhìn thấy ảnh cậu rồi! Lần trước bà mẹ giàu có của cậu từng đến tìm mẹ cô Cố kia vứt một tâp ảnh. Những người trong khu này đều nhìn thấy cả! Mấy bức ảnh đó tôi còn có giữ vài tấm nữa cơ.”

Mộ Dạ Bạch nhíu mày, chuyện này anh chưa từng nghe mẹ nói qua.

“Như tôi thấy thì mẹ cậu không đồng ý cho hai cô cậu qua lại đâu! Cũng phải, mẹ của cô đấy là kẻ thứ ba, tất cả người trong khu này đều biết. Hơn nữa...”

Đối phương hạ giọng nói tiếp: “Nghe nói cô gái đấy là con gái của kẻ phạm tội hiếp dâm. Cuộc sống riêng tư bừa bãi lắm. Cậu nói xem, một đứa con gái của kẻ phạm tội hiếp dâm thì sao mà tốt đẹp được cơ chứ. Nếu tôi mà là mẹ cậu, tôi cũng chắc chắn không đồng ý.”

Bà chủ tiệm cứ thế luyên thuyên hồi lâu, hoàn toàn không để ý nét mặt sa sầm lạnh lùng của người kia.

“Bà chủ, có thể ăn bừa chứ không thể nói bừa được đâu, những lời nói ra đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!” Mặt anh xám xịt, những lời nói ra đều lạnh như đá khiến bà chủ giật mình sợ hãi.

Cô gái trẻ kia rất không vui. “Mẹ em không nói bừa đâu, người trong khu này đều biết. Những điều này còn là mẹ anh nói ra, bà Cố cũng không phản bác. Vậy không phải sự thật thì là gì nữa?”

Mộ Dạ Bạch rút ra tờ tiền chẵn 100 tệ để lại trước quầy. Không nói năng gì, cầm lấy đồ rồi định đi. Bước đi được vài bước, anh quay đầu lại nói: “Những lời ngày hôm nay tốt nhất là các người đừng bao giờ nhắc lại! Nhất là trước mặt Cố Thiên Tầm - bạn gái tôi. Nếu nói mà không có chứng cứ, sẽ phạm phải tội phỉ báng người khác đấy! Tôi sẽ để cho các người chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

Lạnh lùng ném lại lời cảnh cáo xong có vẻ rất hiệu quả. Hai mẹ con nhà đó đều mím môi, không dám thở mạnh.

Mộ Dạ Bạch đẩy cửa bước ra, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Kẻ phạm tội hiếp dâm? Cô không biết gì? Ở cái nhà này, những gì mà cô có đã chẳng được bao nhiêu, nếu biết được thân thế của mình như vậy, sợ là sẽ sock nặng.



..................

Cố Thiên Tầm cầm đồ lót và quần áo sạch vào trong phòng tắm thì chuông cửa reo lên.

Cô chạy ra mở cửa, anh đã cầm hai bịch băng vệ sinh đứng bên ngoài. Cố Thiên Tầm không biết nên nói gì, ôm lấy băng vệ sinh: “Sao anh không bảo bà bán hàng cho cái túi nilon đen?”

Anh lại còn ôm nó trước ngực mang lên nữa chứ, suốt đường đi có biết bao người nhìn anh với ánh mắt kỳ dị không biết.

“Sau này đừng đi ra đó mua đồ nữa.”

“Ủa, sao vậy ạ?” Cố Thiên Tầm cầm lấy băng, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh không ổn. “Có chuyện gì vậy ạ?”

“....Không có gì.” Đôi mắt anh nặng nề nhìn cô, có chút thương xót: “Tóm lại, em đừng đi ra đấy mua hàng nữa là được.”

Cố Thiên Tầm bước lại gần anh, nhìn nét mặt anh hồi lâu rồi hỏi đầy khó hiểu: “Có phải anh bị bà chủ quán bắt nạt rồi không? Anh thấy bà ấy càm ràm vậy thôi chứ thực ra con người bà ấy rất tốt, thường ngày mua hàng đều không tính toán nhỏ mọn đâu, toàn không tính tiền lẻ cho em....”

“Cố Thiên Tầm, anh nói em nghe không hiểu à?” Mộ Dạ Bạch có chút bực dọc, anh nói to tiếng hơn.

Cố Thiên Tầm bị anh dọa cho đứng im. Anh rất ít khi nổi giận như vậy nhất là với những chuyện nhỏ nhặt này càng chưa bao giờ như vậy.

Cô đoán lần này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh lại không chịu nói nên cô cũng không dám hỏi nữa.

Chỉ tủi thân ậm ừ một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời: “...em biết rồi. Lần sau sẽ không ra đó mua hàng nữa.”

Thấy cô nghe lời như vậy, Mộ Dạ Bạch cũng nhận ra rằng vừa nãy mình có hơi mất bình tĩnh.

Anh thở dài một hơi, vỗ nhẹ vào vai cô: “Em đi tắm trước đi, ra đây rồi nói sau.”

“Vâng.”

Nhìn bóng cô bước đi, ánh mắt Mộ Dạ Bạch cũng âm trầm hơn. Có những chuyện một ngày nào đó rồi sẽ bị phơi bày, nhưng anh chỉ hy vọng giấu được lâu thêm ngày nào biết ngày đấy thôi.

...............

Nhân lúc cô tắm, Mộ Dạ Bạch nhìn quanh căn phòng một lượt. Đây là lần đầu tiên anh đến đây, nhìn thấy trên bàn có mấy bức ảnh.

Trong ảnh phần lớn là những tấm bà Cố Vân La và Cố Thiên Hàn chụp chung, rất ít khi thấy có mặt Cố Thiên Tầm. Thỉnh thoảng có một tấm là ảnh cô và Thiên Hàn chụp chung.

Từ đó có thể thấy rằng, tình cảm mà bà dành cho Cố Thiên Tầm không bao giờ có thể sánh bằng với Cố Thiên Hàn được. Vậy nên là...

Lời đàm tiếu tội phạm hiếp dâm đó rất có khả năng là sự thật?

Mộ Dạ Bạch tự mình đẩy cửa phòng bước vào. theo bản năng anh cảm giác đây chính là phòng của cô.

Quả nhiên...

Vừa bước vào đã nhìn thấy trên đầu giường có chiếc áo sơ mi nam. Chiếc áo đó quá quen thuộc với anh rồi, đó chính là anh đưa cho cô đêm mưa lần trước. Không ngờ cô lại đặt nó trên đầu giường, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào được.

Căn phòng của cô bài trí rất ấm áp. Cảm giác đứng trong này dễ chịu lạ thường.

Anh nằm lên giường, chiếc giường không lớn, cả người anh dường như chiếm trọn nó, tấm nệm êm bao phủ lấy anh. Mùi thơm thuộc về cô dịu dàng xung quanh khiến anh bỗng chốc không muốn động đậy nữa.

Anh gối tay lên đầu, nhìn vào bức tường dán giấy hoa, những mệt mỏi và phiền não trong lòng bỗng chốc như tan biến.

...............

“Dạ Bạch?” Cố Thiên Tầm tắm xong đi ra không thấy anh đâu bèn gọi một tiếng, cũng không nghe tiếng đáp lại.

Anh đi rồi?

Có chút hụt hẫng, tâm trạng cô bỗng chốc buồn bã.

Cô mở túi lấy điện thoại ra, ngập ngừng một lúc rồi nhấn gọi.Tiếng chuông đột nhiên vang lên bên trong phòng. Sau đó liền nghe thấy giọng anh.

“Đang tìm anh à?” Giọng anh lười biếng vang lên, truyền từ đầu bên kia lại, gợi cảm khác thường.

Biết được anh vẫn chưa đi, tâm trạng cô vui mừng hơn nhiều. Cô cầm điện thoại, bước vào phòng ngủ của mình, vừa nói: “Anh đang ngủ à?”

“Anh hơi buồn ngủ, gần đây đều ngủ không ngon giấc.” Mộ Dạ Bạch thở dài: “Anh nhớ lại những ngày ở trang trại trên núi.”

“....” Cô trầm ngâm, đã bước đến cừa phòng ngủ những không bước vào ngay,

Sau đó lại nghe thấy giọng anh nói tiếp: “Anh đã quen với việc ôm em ngủ rồi, em mau vào đây để anh ôm một lúc.”

“....vâng.” Cô không nỡ từ chối, cũng không từ chối được. Đẩy cửa bước vào nhìn thấy anh cô liền dập máy. Anh cũng bỏ điện thoại sang một bên, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho cô nằm xuống.

Thiên Hàn và mẹ đều đang ở trong viện nên cô có chút mạnh dạn hơn. Cũng không hề trốn tránh, nằm thẳng xuống.


Mộ Dạ Bạch quay người ôm cô vào lòng. Trong phút chốc cảm nhận được sự ấm áp và hương thơm sữa tắm vừa tắm xong của cô ngập tràn trong lòng khiến anh thở nhẹ ra một hơi, đầu mũi dụi vào cổ cô, tay ôm cô chặt hơn.


“Mấy ngày nay em ngủ có ngon không?” Mộ Dạ Bạch trầm giọng hỏi cô.


Cô cắn môi, gượng gạo nói: “Cũng được ạ.”


Anh buông lỏng tay ra, nhỏm nửa người dậy, nhìn cô. Ngón tay vuốt ve lên mặt cô, sau đó mân mê bọng mắt thâm quầng của cô: “Em có biết là quầng mắt em bây giờ không khác gì con gấu trúc không?”

Advertisement
';
Advertisement