Tổng Tài Ly Hôn Đi - Cố Thiên Tầm (full) - Truyện Tiểu Thuyết Hoa Hồng

Cố Thiên Tầm biết rằng trước sau cũng có ngày này, cô không phản kháng, cô ngồi vào trong xe cùng người kia.

Trên đường đi, điện thoại Thiên Tầm bỗng đổ chuông. Là Mộ Dạ Bạch gọi đến. Cô lấy điện thoại ra, kề lên tai, chưa kịp trả lời, đã thấy tiếng Dạ Bạch vang lên nói với người ngồi bên cạnh.

“Lấy bản dự án ngày hôm qua ra đây xem lại một chút. Bản thiết kế này cũ quá rồi, đổi cái khác đi!”

Anh đang bận.

Cố Thiên Tầm chờ anh xong xuôi công việc còn đang dang dở, một lúc sau, anh quay lại với cuộc điện thoại: “Thiên Tầm, em vẫn ở đó chứ?”

“Vâng, em vẫn luôn đợi anh mà.”

“Hôm nay có thể anh sẽ bận công việc đến muộn, chắc không trực tiếp đến đón em được. Nhưng mà, lái xe của anh cũng gần tới nơi rồi đấy.”

“Không cần đâu anh, em đã rời khỏi công ty rồi.” Cố Thiên Tầm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Em cũng có chút công việc, có thể cũng phải muộn mình mới gặp nhau được.”

Mộ Dạ Bạch trả lời: “Vậy cũng được. Chúng ta liên lạc sau nhé, lát nữa em cho anh địa chỉ, anh xong công việc sẽ qua đón em.”

“Vâng, gặp anh sau.”

Hai người không nói gì thêm, cúp máy, chiếc xe đi vào một con phố rất lạ.

Cô không biết sẽ đi đâu, tim cô đập thình thịch. Suy nghĩ của cô về Hạ Vân Thường rất phức tạp. Đứng về phía Thiên Hàn, cô không thể có một thái độ tốt được. Thế nhưng, đây lại là người Dạ Bạch yêu thương nhất...

Vậy nên, trong lòng cô thấy băn khoăn, khó xử tột cùng.

Hơn nữa, lần này Hạ Vân Thường tìm cô phần nhiều có lẽ là do chuyện đính hôn của Dạ Bạch, cô phải xử sự thế nào đây?

“Cố tiểu thư, đến nơi rồi, mời cô xuống xe!” Chiếc xe, dừng lại trước một tòa biệt thự. Không cần tốn quá nhiều công sức, Cố Thiên Tầm cũng đã đoán ra đây là đâu. Thời gian đầu Lão Phu Nhân muốn định cư ở thành phố này, đã chọn một tòa biệt thự, cô cũng đã từng nghe Dạ Bạch nói qua về chuyện này.

Khom người bước ra, người kia dẫn cô bước vào phía trong: “Phu nhân đang chờ cô ở phía trong.”

Đi theo người kia, tiến thẳng ra vườn hoa sau nhà. Từ phía xa, có bóng dáng một người đàn bà quý phái ngồi dưới ô, cầm xiên thịt đùa nghịch với chú chó ở trong lòng.

Không phải là Hạ Vân Thường thì còn có thể là ai được nữa?

“Mộ phu nhân, Cố tiểu thư đã đến rồi.”

Hạ Vân Thường quay người lại, nhìn Cố Thiên Tầm, ra hiệu cho người kia: “Lui ra đi.”

Người bên cạnh lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Hạ Vân Thường và Cố Thiên Tầm. Gần đây, thời tiết trở nên se lạnh. Đặc biệt là sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ càng xuống thấp hơn.

Cố Thiên Tầm vẫn yên lặng đứng đó, cơn gió lạnh thổi đến, rối tung mái tóc cô, cô đưa tay vuốt tóc. Từ đầu đến giờ vẫn yên lặng.

Hạ Vân Thường chỉ xuống chỗ bên cạnh, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Không cần đâu ạ, cháu đứng đây được rồi.” Cô vẫn không di chuyển, giữ nguyên khoảng cách với Hạ Vân Thường, hỏi một cách đề phòng: “Cô có việc gì thế ạ?”

“Hôm qua, là cô đưa Dạ Bạch đi sao?” Hạ Vân Thường không khách khí, trực tiếp vào vấn đề.

Cô không hề phủ nhận: “Vâng, bọn cháu đi cùng nhau.”

Hạ Vân Thường ôm chú chó nhỏ trong lòng rồi đứng dậy, vẫn nở nụ cười lạnh lùng, từng từ nói ra như những mũi kim nhọn: “Trước khi gặp cô, Dạ Bạch chưa từng có hành động gì vô lễ đến vậy – bỏ về giữa chừng, đây chính là điều tối kị trên thương trường. Cố tiểu thư, đây có gọi là “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” không?”

Nói xong, ánh mắt bà trở nên mạnh mẽ, có chút phong thái của Lão Phu Nhân.

Ngón tay của Cố Thiên Tầm bấu chặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của bà: “Cháu xin lỗi. Việc thương trường cháu không hiểu rõ, nhưng, cháu tin Mộ phu nhân hiểu rõ Dạ Bạch hơn ai hết --- Nếu anh ấy muốn ở lại, thì không ai có thể bắt anh ấy đi đâu được hết.”

“Xem ra cô cũng nhanh trí đấy.” Hạ Vân Thường vẫn ôm lấy chú chó ở trong lòng, chậm rãi nói: “Cố tiểu thư, tôi khuyên cô một câu này, đừng có biết rõ phía trước là đường cụt rồi, vẫn cố gắng đi vào. Đến lúc đó, e rằng, sứt đầu mẻ trán còn là quá nhẹ nhàng đấy.”

Cố Thiên Tầm sững người lại. Cô nhớ lại Thiên Hàn năm đó, bỗng thấy sởn gai ốc. Bàn tay đang buông thõng, bỗng nắm chặt lại: “Cô định làm gì Thiên Hàn?”

“Cô chỉ lo cho em trai mình thôi sao?” Hạ Vân Thường hỏi ngược lại.

Ánh mắt cô lo lắng: “Cháu sẽ không để cô làm hại đến gia đình cháu! Không cần biết là em hay mẹ cháu!”

“Tôi đang làm hại họ sao?” Sắc mặt Hạ Vân Thường nghiêm lại, bao trùm lên đó là thái độ lạnh lùng: “Cố tiểu thư, mong cô hãy hiểu một điều – Nếu cô và Dạ Bạch đến với nhau, đó mới là điều khiến Cố Vân La đau đớn nhất. Tôi tin rằng, Cố Vân La sẽ không mong muốn hai người đến với nhau hơn ai hết. Nếu cô không quan tâm đến mẹ mình sẽ ra sao, vậy thì cứ tiếp tục mối quan hệ với Dạ Bạch!”

Sắc mặt Cố Thiên Tầm hơi tái đi.

Những lời Hạ Vân Thường nói, như một đòn chí mạng dành cho cô.

“Từ nhỏ đến lúc trưởng thành, Dạ Bạch như một đứa không có bố, gần như không cảm nhận được thế nào là tình phụ tử. Lúc 10 tuổi, bị mấy đứa trẻ con vây quanh đánh, cô có biết chúng nó chửi mắng Dạ Bạch thế nào không?” Cố Thiên Tầm hoàn toàn bất ngờ về việc Hạ Vân Thường đột ngột nhắc đến con trai bà.

Mọi chuyện như bị đẩy đến cao trào hơn, lúc này, gương mặt bà mang một nét gì đó rất đau khổ, một dòng suy nghĩ chạy qua, rất nhanh chóng, sự giận dữ lại tiếp nối hiện diện trên mặt bà.

Bà quay người lại nhìn Thiên Tầm đầy xúc động đến mức kích động: “Mọi người chửi nó là đồ con hoang vô thừa nhận! Đồ rẻ rách!”


Giọng của bà, hơi run run, cơn gió lạnh thổi đến khiến nó càng trở nên đáng sợ hơn.

Cố Thiên Tầm thấy tay chân tê dại đi, tim thắt chặt lại.

“Bố nó không cần đến nó nữa, không cần mẹ nó, ông ấy đã ruồng bỏ tất cả vì người phụ nữ khác đã sinh con cho ông ấy! Nó là đứa con hoang mà đến bố nó cũng không thèm đoái hoài đến!”

Cổ họng Hạ Vân Thường đắng ngắt lại.

“Cô ... cô đừng nói vậy...” Cố Thiên Tầm nắm chặt tay vào gấu áo, các ngón tay nắm chặt lại.

Cô đau đớn đến tột cùng.

Cô căm ghét cái thân phận “con hoang” mà mọi người dành cho anh!

Người ngoài nhìn vào, ai cũng thấy Mộ Dạ Bạch có một thân phận hết sức cao sang, nhưng không ai ngờ đến, hồi nhỏ anh ấy phải trải qua bi kịch đến vậy.

So với hoàn cảnh của cô, dường như mọi thứ với anh còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần.

“Cô thấy đáng sợ không? Hạ Vân Thường bật cười, ánh mắt sắc lạnh, như đã từng trải qua mọi đau đớn của cuộc đời, nên lúc nào bà cũng rất bình tình trong mọi hoàn cảnh: “Những đau đớn tuổi nhỏ của thằng bé, tất cả đều do mẹ cô gây ra đấy!”

Cô không nói được gì nữa, chỉ biết sững người đứng nhìn Hạ Vân Thường.

“Dạ Bạch là một mình tôi nuôi lớn, bởi vì thiếu đi sự chăm sóc từ người cha, cho nên, từ nhỏ đến lúc nó trưởng thành, mẹ con tôi sống dựa vào nhau. Cố tiểu thư, nếu nó thật sự vì cô mà làm tổn thương tôi, tôi nghĩ, rồi cũng có một ngày nó sẽ hối hận, thậm chí sẽ hổ thẹn đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Nếu cô yêu nó thật lòng, chắc chắn sẽ không làm nó phải khó xử.”

Đúng, cô rất yêu anh! Tình yêu khắc sâu vào trái tim cô! Yêu anh hơn cả mạng sống của mình! Sao cô có thể chịu được cảnh vì cô mà anh làm tổn thương đến người mà anh vẫn luôn yêu thương nhất?

“Gia đình chúng tôi và nhà họ Hoắc từ trước đến nay vốn dĩ đã có mối quan hệ hợp tác qua lại, Dạ Bạch là người thừa kế của tập đoàn Á Minh, trong tương lai toàn bộ tập đoàn này sẽ là do nó điều hành. Nó vẫn còn trẻ, nếu nó muốn có chỗ đứng ổn định trong tập đoàn, Hoắc gia sẽ là một sự hậu thuẫn rất lớn phía sau nó. Còn cô...”

Hạ Vân Thường hơi ngừng lại, nhìn cô một lúc rồi nói tiếp: “Cô không những không giúp gì được cho nó, mà thậm chí lại còn đang cản trở nó. Cố tiểu thư, nếu cô thật sự yêu Dạ Bạch, tôi khuyên cô nên tìm cách khác thích hợp hơn! Đừng để đến sau này hối hận cũng không kịp.”

Lúc Cố Thiên Tầm ra khỏi biệt thự, bầu trời đã tối đen như mực.

Khu biệt thự này, lúc nào cũng yên tĩnh lạ thường. Nó dường như khiến không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Một cơn gió thổi qua, như một con dao, tuy vẫn chưa đến mùa đông, nhưng đã có cảm giác lạnh cắt da cắt thịt.

Cô ôm lấy hai cánh tay mình, thất thần bước đi ra ngoài. Điện thoại đổ chuông đến lần thứ ba, cô mới dần dần tỉnh táo lại. Nhìn vào màn hình điện thoại, cô ngước lên nhìn ánh đèn đường từ phía xa hắt lại.

Ánh đèn kia, nhìn có vẻ rất ấm áp, nhưng, cô không có cách nào tiến lại gần được...

“Em ở đâu? Anh vừa ra khỏi khách sạn, giờ sẽ qua đón em.” Giọng nói của Mộ Dạ Bạch vang lên, ấm áp, nhẹ nhàng, nó khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cô rất muốn, rất muốn được ôm anh...

“Không cần đến đón em đâu, lát nữa em sẽ tự bắt xe đến Lai Nhân Thành, từ đây đến đó rất gần.”

Cô cố gắng giấu chuyện xảy ra hôm nay. Dạo này anh ngủ đã không ngon giấc, lại bận rộn vì công việc, co không muốn anh phải suy nghĩ vì những chuyện này.

“Một mình em sao? Có an toàn không?”

“Anh yên tâm, ở đây người qua người lại cũng đông. Đúng rồi, anh ăn tối chưa?”

“Chờ em ăn cùng.”

“Vậy đến nhà hàng dưới lầu ở Lai Nhân Thành được không? Rất nhiều cặp đôi trẻ thích đến đó.” Cô gợi ý, cố tình nói lớn tiếng, để anh không nhận được tâm trạng đang buồn bã của cô.”

“Cặp đôi?” Anh hỏi lại, trong lòng cảm xúc vui sướng ngập tràn: “Vậy gặp nhau ở đó nhé. Nếu không tắc đường thì 20 phút nữa anh sẽ tới nơi. Bây giờ ngoài trời hơi lạnh, em chờ anh ở phía trong nhé. Biết chưa?”

“Rõ ạ.”

“Ngoan lắm.”

Mộ Dạ Bạch tập trung, đặt điện thoại xuống, cho xe chạy nhanh hơn.

Phía bên kia, Cố Thiên Tầm vẫn nhìn vào điện thoại, tâm trạng trùng xuống. Cuối cùng, cô nhanh chóng bước ra đường lớn, vẫy xe.

...................................

Tắc đường mất hơn mười phút, khi Mộ Dạ Bạch tới nơi đã thấy cô ngồi ở bàn ngay cạnh cửa sổ. Tay chống cằm, mắt thất thần nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trên bàn phía trước mặt cô có một ngọn nến, ngọn lửa từ nến chuyển động theo từng cơn gió nhẹ, ánh nến hắt lên một thứ ánh sáng ấm áp như muốn làm tan chảy làn da trắng muốt như tuyết của cô.

Anh đắm đuối nhìn cô. Không vội vàng mở cửa bước vào, anh từ từ đặt hai tay lên cửa sổ.

Cúi người, qua một lớp kính, ngón tay anh búng nhẹ lên chỗ trán cô.

Cô sực tỉnh lại. Nhìn thấy anh, khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt cô mừng rỡ, đứng bật dậy, nhìn anh trìu mến.

Anh cười tinh nghịch: “Chờ anh chút.”

Anh chu mỏ ra trêu cô, rồi mới bước vào nhà hàng....

...........

Hai người ngồi đối diện nhau, Mộ Dạ Bạch đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

“Sao lại lạnh ngắt thế này?” Thấy người cô lạnh ngắt, anh hơi cau mày, rất không hài lòng.

“Trường hợp đặc biệt mà.” Cô xoa xoa phía dưới bụng mình, rồi đặt tay vào trong lòng bàn tay anh: “Bây giờ không lạnh nữa rồi.”

“Em bận việc gì thế? Nhìn bộ dạng có vẻ còn bận hơn cả anh đấy.”

“Em đi gặp khách hàng thôi.” Cô trả lời chung chung, nhìn thấy anh cau mày lại một cách đau đớn, cô hơi đau lòng: “Đêm qua anh không ngủ được à, hôm nay lại bận rộn cả ngày, anh mệt lắm không? Lát nữa uống chút canh tẩm bổ nhé.”

“Thực ra vẫn ổn.” Bởi vì, có cô ở bên, anh thấy mình mạnh mẽ gấp bội. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nói thêm: “Hôm nay chắc lại được ngủ ngon rồi.”



Cô cười gượng gạo.

Cô rất vui, vui vì ít nhất mình cũng vẫn còn có thể là nguồn động viên cho anh.

Nhân viên đến để gọi đồ, gọi đồ xong, anh đưa bình nước lạnh trước mặt cô cho nhân viên, yêu cầu: “Đổi thành nước nóng.”

“Vâng, thưa anh. Món ăn chính đã chọn xong, anh có muốn gọi thêm canh gì không ạ?”

“Canh bổ máu, có không?”

“Canh gà ác, rất tốt cho phụ nữ, bổ máu.” Người phục vụ lập tức giới thiệu.

Mộ Dạ Bạch quay ra nhìn Cố Thiên Tầm, chờ ý kiến của cô. Cô thấy lòng mình thật ấm áp, liền gật đầu đồng ý: “Được.”

“Vậy, có cần đồ uống gì không ạ? Rượu vang được không thưa anh?”

“Có nước long nhãn không? Tôi muốn uống.”

“Không cần đâu.” Yêu cầu của cô, lập tức bị anh bác bảo: “Nước hoa quả lạnh lắm, em không được uống. Uống nước ấm đi!”

“Ơ.”

Anh vỗ nhẹ vào cổ tay như đang dỗ dành trẻ con: “Nghe lời anh nào.”

Hình ảnh này, khiến người phục vụ cảm thấy rất buồn cười. Nhân viên phục vụ nói: “Bạn trai cô tâm lý quá. Nếu thấy trong người không được khỏe, vậy để tôi chuẩn bị một ấm trà nóng nhé, hai người thấy thế nào?”

Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch say đắm, cô thấy hạnh phúc tột cùng, thế nhưng, những gì diễn ra sắp tới đây có thể sẽ cuốn trôi đi mọi cảm xúc này của cô.

“Cũng được, vậy uống trà nóng đi.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Các món rất nhanh chóng được đưa lên. Cố Thiên Tầm chỉ động đũa gắp gắp mấy miếng, không ăn gì mấy. Mộ Dạ Bạch nhìn cô rồi hỏi: “Mấy món này em không thích sao?”

Cô khẽ lắc đầu: “Có thể là do qua cơn đói rồi, nên em không ăn được nhiều.”

Anh đưa tay ra đặt bát canh về phía cô: “Không cần biết lý do gì, em phải uống hết. Uống lúc còn nóng đi.”

Cô ngước lên nhìn anh, lúc này, anh đang giúp cô mở nắp bát canh, gác thìa lên miệng bát.

Ánh mắt cô sâu thẳm, nó chan chứa đầy ắp sự trìu mến của cô, nhưng cũng xen lẫn những cảm xúc phức tạp.

Đây là Mộ Dạ Bạch của cô... Người đàn ông mà cô yêu hết lòng...

Thế nhưng, cô nên làm gì để khiến anh không phải khổ sở nữa? Không còn khó xử như vậy nữa?

“Nhìn gì thế?” Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu, đập vào mắt anh là khuôn mặt đang thất thần của cô. Ánh mắt anh nghiêm nghị lại: “Hôm nay em có gì đó bất thường lắm, anh có thể biết lý do vì sao không?”

“Không có gì bất thường đâu. Thật đấy!” Cô cầm lấy chiếc thìa, nhìn vào bát canh, hít một hơi sâu rồi nhìn vào mắt anh: “Chỉ là em thấy không yên tâm. Rõ ràng đã đồng ý với mẹ là kết thúc mọi chuyện với anh, thế nhưng bây giờ....”

Cô cười đau khổ: “Có vẻ như chúng ta lại trở lại dáng vẻ vụng trộm trước đây.”

“Tủi thân sao?” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch sâu thẳm, anh yên lặng một lúc rồi nói tiếp: “Cho anh thời gian, anh cần thêm thời gian.”

Đúng, anh cần thêm thời gian để bản thân mình quên đi những sự phản bội, đau khổ, cô độc trước khi...

Cần thêm thời gian để làm lành các vết thương. Để từ đó, có thể thử chấp nhận mẹ của cô, em trai cô...

Cố Thiên Tầm biết những khó khăn này. Cũng giống như với cô, chấp nhận Hạ Vân Thường là một việc vô cùng khó khăn.

“Không nói chuyện này nữa.” Cô mỉm cười, nhằm xóa bỏ không khí nặng nề kia đi: “Một lát nữa, chúng ta sẽ đi làm những việc mà các cặp tình nhân vẫn làm, anh thấy sao?

Mộ Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rạng rỡ, ấm áp: “Anh tưởng người em không được khỏe, có lẽ không thích hợp làm đâu.”

Cô đỏ mặt, nhìn anh đầy ẩn ý, nói: “Anh nghĩ gì thế hả?”

“Nghĩ đến việc mà mọi người đàn ông vẫn nghĩ.” Giọng nói của anh trầm xuống, có một sức hút lạ thường: “Những gì vẫn còn từ lần ở trang trại Rum, em định bao giờ dùng hết đây?”

“..........” Cô không biết nói gì. Lần trước còn lại khoảng hơn 10 cái. “Dù sao cũng không phải hôm nay.”

Kết quả, việc mà các cặp tình nhân khác vẫn làm, ý của cô, đó là ôm một túi bỏng lớn đi xem phim.

“Đây là việc mà các cặp tình nhân đều làm sao?” Mộ Dạ Bạch có vẻ gì đó chưa tin.

Bộ phim cô chọn là một bộ phim tình cảm mới ra mắt, anh không thích thú với mấy thể loại phim này lắm, nhưng, bây giờ thì phim gì cũng không quan trọng, quan trọng ai là người đang ở bên cạnh anh.

“Lẽ nào không phải sao? Trước đây anh và Hoắc Thanh Uyển chưa đi xem phim cùng nhau lần nào sao?” Cô vừa nhấm nháp bỏng ngô, vừa dựa vào vòng tay anh đứng xếp hàng, giả vờ bộ dạng đang dò xét.

“Thật ra là có đi đến rạp một lần.” Anh hơi cúi người nhận lấy miếng bóng ngô cô đút cho, thế nhưng, nghe thấy câu trả lời của anh, tay cô ngừng lại, miếng bỏng ngô kia lại đi vào miệng cô.

Anh bật cười: “Ghen rồi à?”

“Không có!” Cô không vui trả lời.

“Không phải là đi cùng cô ấy.” Anh vuốt nhẹ cằm cô, hơi nâng mặt cô lên, tuy biết không phải cô đang tức giận, thế nhưng, anh vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Trong khách sạn chuẩn bị mở một rạp chiếu, là đi cùng một nhóm người để khảo sát, không xem được nổi một nửa bộ phim.”

Cô chỉ cười, không nói gì thêm. Tâm trạng cô, lúc lên cao, lúc xuống thấp theo những lời nói của anh, hoàn toàn nghe theo sự điều khiền của anh.

Cái này có thể coi như là được cũng có mà mất cũng có.....

.............

Hai người mua vé, chờ khoảng mười phút rồi đi vào phòng chiếu.

Mộ Dạ Bạch quá nổi bật, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người xung quanh. Trên người anh là bộ đồ vest, trong đám đông mặc đồ bình thường, anh như càng nổi bật hơn.

Ngồi vào trong phòng chiếu, anh cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.

“Trong này bật điều hòa, anh đừng cởi ra, kẻo bị ốm đấy.” Cố Thiên Tầm muốn anh mặc vào. Anh đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô: “Bởi vì có điều hòa, nên mới đưa cho em. Ngoan ngoãn khoác vào đi, em là trường hợp đặc biệt, không chịu được lạnh!”

Cô cảm động, cuối cùng, không đẩy áo về phía anh nữa.

Người đàn ông này, cô phải làm thế nào để không yêu anh nữa? Trừ khi ... có một ngày, cô không còn trái tim nữa...

.........................

Anh thật sự đã rất mệt, phim chiếu chưa được bao lâu, anh đã ngồi dựa vào cô nhắm mắt lại.

Cố Thiên Tầm vừa thấy thương anh, vừa áy náy.

Là do cô vô tâm, biết rõ hôm qua anh đã không ngủ ngon, bây giờ lại còn kéo anh đi xem phim.

Thế nhưng....

Phải làm sao đây? Những việc các cặp tình nhân vẫn làm, cô thật lòng muốn cùng anh làm một lần. Cô lo sợ.... sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Hay là, chúng ta đi về đi anh?” Cố Thiên Tầm cởi áo khoác của anh ra, đắp sang cho cả anh nữa.

“Như thế này cũng được, rất thoải mái, rất hạnh phúc.” Giọng anh như đang nũng nịu, dưới lớp áo khoác, anh nắm lấy tay cô: “Anh không xem phim cùng em, em có mất hứng không?”

Anh thật sự rất muốn cùng thưởng thức bộ phim với cô, thế nhưng, mí mắt anh sụp xuống không có cách nào mở ra được.

Ngủ được chưa đến ba tiếng đồng hồ, lúc vào buổi họp sáng nay, đầu anh đau kinh khủng. Đến trưa mới đỡ được một chút, giấy tờ ngập trên bàn làm việc anh, văn bản chờ anh phê chuẩn nhiều không đếm xuể.

Buổi họp lúc chiều, kéo dài đến tận tối, cho đến bây giờ đang ở cạnh cô, anh mới có chút thời gian thư giãn.

“Đương nhiên không có chuyện đó.” Cố Thiên Tầm quay sang, đau lòng nhìn vẻ mệt mỏi của anh: “Anh ngủ đi, về em sẽ kể lại nội dung bộ phim cho anh sau.”

Anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Được vài phút, điện thoại rung lên. Cố Thiên Tầm không gọi anh, sợ phải khó khăn lắm anh mới ngủ được, mình lại làm anh thức giấc.

Kết quả, anh hơi tỉnh dậy. Anh mệt mỏi mở mắt, lấy điện thoại ra. Màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi, anh khó chịu cau mày lại, có chút gì đó bực bội.

Trong không gian tối tăm, màn hình điện thoại nhấp nháy, “Hoắc Thanh Uyển” 3 chữ này hiện lên rất rõ.

Cố Thiên Tầm không tránh khỏi việc suy nghĩ, không biết mục đích cuộc gọi của Hoắc Thanh Uyển là gì, nhưng cô không hỏi, chỉ yên lặng nhìn vào màn hình điện thoại anh.

“Em nghe đi.” Anh nói rồi đột nhiên đưa điện thoại vào tay cô.

“....... Em?” Cố Thiên Tầm nghĩ một lúc. “Thôi bỏ qua đi, nhỡ đâu lại có chuyện gì không hay xảy ra.”

“Có chuyện gì không hay được cơ chứ? Nếu có chuyện gì không hay thì cũng là do cô ấy tự chuốc lấy thôi.” Mộ Dạ Bạch lại nhắm mắt lại. “Nghe máy đi, đừng để máy rung liên tục như thế, anh không ngủ được.”

“Hay là, cúp máy?”

Mộ Dạ Bạch không vui, anh mở mắt ra, nhìn cô: “Em sợ rước họa vào thân sao? Anh là bạn trai em, bây giờ anh muốn em tuyên bố chủ quyền, em không muốn có cơ hội thế này, hay em vốn dĩ không cần cơ hội này?”

“Anh đừng giận mà, em sẽ nghe máy.” Sợ anh tức giận, Cố Thiên Tầm đành xuống nước, đưa điện thoại lên, cô khẽ nói: “Em sẽ nghe.”

Anh nhìn cô. Cô ấn trả lời, kề điện thoại lên tai.

“Bác gái nhờ em hỏi anh, lúc nào anh về đến nhà. Em đang định đưa bác đi xem pháo hoa, hay là lát nữa anh đến bờ sông đón bác nhé?” Cô chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Hoắc Thanh Uyển đã vọng ra từ điện thoại.

Rất nhẹ nhàng, lại có phần như đã hẹn trước.

“Anh ấy đang ngủ, một chút nữa tôi sẽ hỏi anh ấy.” Bởi vì có nhắc đến Mộ phu nhân, nên Cố Thiên Tầm không dám nói câu từ chối.

“Cố Thiên Tầm?” Giọng nói từ đầu bên kia bỗng đẩy lên cao, có vẻ như rất không hài lòng, “Hai người đang ở cùng nhau sao?”

“Đúng.”

“Hai người đang làm gì?” Giọng nói của Hoắc Thanh Uyển lúc này có phần bực tức: “Ngủ với nhau sao? Trong phòng ở khách sạn?”

“Đúng là ngủ cùng nhau.” Cô bình tĩnh nói dối. Mà, cũng không phải là nói dối.

“Tôi không hiểu sao cô lại dám mạnh mồm thừa nhận như vậy. Cố tiểu thư, lần trước cô cũng có mặt ở đó, hai chúng tôi sắp kết hôn, anh ấy sớm muộn cũng phải lấy tôi!” Giọng nói của Hoắc Thanh Uyển nghiêm trọng lại.

Ngữ điệu chắc chắn của cô ta, khiến Thiên Tầm cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt lấy. Cô nhớ lại những lời Hạ Vân Thường vừa nói cô lúc nãy.....

Có lẽ, tương lai, người mà anh phải lấy sẽ là cô ta...

“Vậy thì chờ đến sau này, lúc anh ấy thật sự lấy cô rồi nói.” Cô thở nhẹ, không muốn nói chuyện tiếp: “Xin lỗi, tôi không muốn làm ồn đến anh ấy, tôi cúp máy đây.”

Không chờ Hoắc Thanh Uyển nói gì thêm, cô cúp điện thoại.

Mộ Dạ Bạch mừng thầm, cầm lại điện thoại, ngón tay vuốt vuốt trên màn hình, khẽ nói: “Anh gửi số điện thoại của thư ký Cận và trợ lý Trần vào máy em, nếu bọn họ gọi thì nói với anh một tiếng.”

“Vâng.” Nói xong, cô thấy anh dứt khoát tắt điện thoại rồi cất đi.



“Tắt máy đi như vậy có ổn không? Cô ấy nói, buổi tối muốn anh qua bờ sông đón mẹ.”

“Không sao đâu, ở nhà có lái xe mà.” Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sau đó, cũng không có ai gọi điện cho cô.

Anh ngủ trong rạp chiếu khoảng hai tiếng, bộ phim đã kết thúc, hai người lên xe quay về Lai Nhân Thành...

...................

“Em không mang quần áo đến, làm thế nào bây giờ?”. Bước vào phòng tắm cô mới nhớ ra chuyện quần áo ngủ.

Mộ Dạ Bạch tiện tay rút lấy chiếc áo sơ mi của mình rồi đưa cho cô. Lúc cô đưa tay đón lấy chiếc áo, ngay lập tức bị anh kéo lấy, ép sát vào cửa phòng tắm.

Ánh mắt anh như thiêu như đốt, lấp lánh những đốm lửa dục vọng, nhìn cô như muốn khiến cô tan chảy ngay tức khắc.

Miệng Cố Thiên Tầm trở nên khô khốc nghẹn lời, ngón tay túm chặt lấy chiếc áo sơ mi, dùng dằng một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Không được… Em đến ngày….”

“Anh biết”. Hơi thở của anh gấp gáp phả lên gương mặt cô: “Nếu không phải vì em có “bùa hộ mệnh”, anh làm sao nỡ để lãng phí thời gian trong rạp chiếu phim như vậy chứ?”

Anh sẽ sớm đưa cô về và xử cô ngay tại chỗ. Phải cố gắng phấn đấu dùng cho hết chỗ “áo mưa” kia chứ”.

“Vậy anh thả em ra để em đi tắm nào”. Giọng nói mỏng manh của cô thầm thì.

Mộ Dạ Bạch vẫn không buông cô ra, nhìn cô chằm chằm một hồi rồi bất ngờ hôn môi cô thật sâu.

Mùi hương nam tính quen thuộc phảng phất qua mũi khiến cô thấy sống mũi hơi cay. Dường như chẳng còn nghĩ ngợi được gì nhiều, cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại anh bằng một nụ hôn đầy say đắm.

Nụ hôn của anh mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn. Đôi môi quyện vào nhau đến mức hơi thở của cả hai như trở nên gấp gáp, hổn hển. Cho đến khi sống mũi anh lấm tấm những giọt mồ hôi, anh mới buông cô ra nhưng vẫn đầy luyến tiếc.

Hơi thở vội vàng, ánh mắt cô mơ màng nhìn anh, hai tay bám chặt lấy cổ áo anh rồi lại chủ động tặng anh một nụ hôn.

Mộ Dạ Bạch hít hà, hôn lên môi, lên mắt và cả lên cằm cô.

Bàn tay to lớn khẽ luồn xuống phía dưới tấm áo của cô, tiến vào bên trong, đặt lên bầu ngực mềm mại của cô.

Cô thở dốc, run rẩy đưa tay giữ chặt lấy tay anh, chỉ thấy những mơ màng che phủ trước mắt. Lúc này anh mới bình tĩnh lại một chút, có chút bí bách, có cả những đau khổ bị đè nén: “Anh sớm muộn cũng bị em làm cho phát điên mất thôi”.

“Là anh gọi em đến đây chứ”. Cô làm bộ mặt ra vẻ vô tội.

Anh không thể chịu đựng được hơn bộ dạng của cô lúc này. Anh thực sự lo sợ chút lí trí cuối cùng của mình cũng bị vùi dập đến tơi bời, sẽ lao ngay vào cô mà chẳng cần quan tâm đến gì nữa. Anh vội vàng buông cô ra: “Em vào đi, tắm xong thì ra đây”.

……..

Một tiếng sau, trên chiếc giường king size màu lam biếc, hai cơ thể chiếm trọn cả một không gian. Anh để cô gối đầu lên vai mình, từng ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô trong vô thức, mân mê làn môi cô, rồi lại không kiềm chế được xoay người sang, đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Cả ngày một ngày dài anh mệt lắm phải không?”. Cô trở mình, chống tay lên đầu, nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Ban ngày có mệt một chút, nhưng bây giờ thì dễ chịu vô cùng”. Anh than thở một tiếng, cánh tay vòng ra để cô gối lên, ánh mắt vẫn đang đắm đuối nhìn cô.

“Vậy anh anh có muốn nói chuyện với em không?”

“Em muốn nói chuyện gì?”. Sợ cô bị lạnh, anh kéo chăn đắp lên người cô.

“Anh có thể kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ không? Chuyện ba mẹ anh”.

Anh khẽ chau mày, ánh mắt bỗng trở nên u uất. Nhưng rất nhanh sau đó lại trở về bình thường. Ngón tay xoáy xoáy đuôi tóc cô, ôn tồn mở lời: “Nói chuyện về mẹ anh, em có muốn nghe không?”

“Anh không muốn nói về bố sao?”. Cố Thiên Tầm biết anh đang muốn né tránh nên hỏi thêm một câu.

Ánh mắt anh hơi dừng lại trên mái tóc cô, giọng nói lạnh lùng: “Có gì đáng để nói đâu. Kí ức của anh về ông ấy không nhiều”.

Không biết tại sao, rõ ràng trên khuôn mặt anh chẳng thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng trong mắt cô lại thấy anh thật sự đang rất lạc lõng, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng xót xa.

Cô nhớ đến ba chữ “đồ con hoang” mà trái tim như quặn thắt.

Đây là lần đầu tiên cô muốn thẳng thắn trò chuyện với anh, vén màn tất cả những chuyện trong quá khứ.

“Em biết anh rất khó lòng chấp nhận mẹ em và Thiên Hàn”.

Mộ Dạ Bạch không nói gì, hơi thở bỗng trở nên nặng nề. Cô thở dài, xích lại gần anh hơn. Bàn tay khẽ nâng lấy khuôn mặt anh, hướng ánh nhìn của anh vào mình: “Có chuyện gì mình cùng nhau nói, anh đừng để trong lòng rồi tự dằn vặt bản thân như vậy, có được không?”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ánh mắt vẫn phảng phất mù u tối: “Em có biết từ nhỏ đến lớn anh ngưỡng mộ điều gì nhất không?”

Cô im lặng, chỉ đợi anh nói tiếp. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Đám bạn đều ngưỡng mộ anh được ăn ngon mặc đẹp, đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ cung phụng. Hơn mười tuổi, anh ngồi ở vị trí mà những người xung quanh không bao giờ dám nghĩ tới, chơi bời tới những con số khó tưởng. Nhưng….”

Anh hơi ngập ngừng rồi mới nói tiếp: “Anh chỉ ngưỡng mộ chúng nó có thể ngồi trên đôi vai rộng lớn của cha, ngưỡng mộ đám bạn dạo chơi mà không bị bảo mẫu trông chừng, ngưỡng mộ chúng nó được ngủ trong những câu chuyện cổ tích có bố ở bên…”

“Anh có vẻ như có tất cả mọi thứ, nhưng thật ra anh chỉ là một đứa trẻ đáng thương đến tình yêu của cha cũng không có”.

“Còn mẹ anh, ngoài anh ra, cả đời này bà chẳng còn gì khác. Vậy nên, anh có thể mang lại cho bà hay làm được điều gì cho bà anh đều cố gắng làm hết. Em có thể hiểu được cảm giác này của anh không?”

Cố Thiên Tầm nhìn vào ánh mắt sâu thẳm u sầu của anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Em hiểu”.

Cô nhớ đến những lời Hạ Vân Thường nói, nếu thật sự có một ngày vì cô mà mẹ anh bị tổn thương, chắc chắn anh sẽ không thể nào tha thứ cho mình được.

“Thật ra em cũng giống như anh thôi”. Cô cầm lấy tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Từ nhỏ tớ lớn, em không biết bố mình là ai. Mỗi lần hỏi mẹ, bà đều chỉ đáp lại em bằng ánh mắt căm phẫn đầy thù hận. Thế nên, sau này em không bao giờ hỏi thêm nữa”.

Mộ Dạ Bạch ôm chặt cô vào lòng.

“Em biết mẹ không thích em. Năm đó Thiên Hàn bị nhiễm bệnh dịch, tính mạng mỏng manh. Bà lo lắng bệnh dịch sẽ lây sang đứa em gái nhỏ nên vội vàng mang nó đi. Thế nhưng, bà lại để em ở lại. Anh biết tại sao không?”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô xót xa, trùng giọng hỏi: “Tại sao?”

Ánh mắt cô bỗng đỏ sọng, bao nhiêu chua xót tủi hổ đều như dồn hết trong lồng ngực, giọng cô nghẹn ngào: “Mẹ rất bận, sức khỏe lại không được tốt, cần một người không sợ bị nhiễm bệnh để chăm sóc Thiên Hàn. Chỉ em là có thể, nên mẹ đã nghiễm nhiên để em ở lại….”

Mộ Dạ Bạch mím môi như định nói gì đó, nhưng lại không bật ra được thành lời.

“Thế nhưng, càng như vậy, em càng muốn làm cho mẹ em yêu quý em. Em chỉ có mình mẹ, nếu một ngày nào đó đến bà cũng không còn nữa, em thấy mình đúng là đứa trẻ mồ côi đáng thương nhất trên thế gian….”

Sự ấm áp và tình yêu thương của người thân, cô thiếu thốn quá nhiều. Những gì vốn không có người ta lại càng mong muốn đạt được.

Anh chẳng phải cũng vậy sao?

Mộ Dạ Bạch chỉ im lặng ôm lấy cô chặt hơn. Cô bỗng nhiên bật khóc.

Dường như những cảm hỗn tạp cô dồn nén suốt bao nhiêu năm qua nay bỗng nhiên được giải thoát. Cô gục vào ngực anh, không kìm nén được thêm nên òa khóc. Tiếng lúc mỗi lúc một lớn, không thể nén lại được.

Mộ Dạ Bạch nghẹn ngào: “Anh sẽ bù đắp cho em. Thiên Tầm, những yêu thương trước đây em không có được, những tình yêu em không có sau này, anh sẽ đều bù đắp hết cho em”.

Anh lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nhìn vào ánh mắt cô: “Em chỉ cần ở bên anh, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được buông tay anh. Hãy hứa với anh”.

Hai hàng nước mắt lã chã, cô nắm chặt lấy bàn tay anh, trong lòng bất an khiến cô không chắc chắn: “Chúng ta… thật sự có thể sao?”

Hạ Vân Thường liệu có chịu nổi sự đả kích quá lớn này không?

Bệnh tình của mẹ cũng liệu có chấp nhận được chuyện này?

Còn Thiên Hàn….

Cô phải bù đắp thế nào cho Thiên Hàn?

“Chúng ta thật sự có thể sao?”

“Chỉ cần như vậy thôi”. Anh nắm chặt tay cô đung đua, rồi lại nói giọng đầy quyết tâm: “Sẽ chẳng có chuyện gì hết”.

………………

Anh dùng nụ hôn lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Cảm xúc cũng nguôi ngoai phần nào theo những giọt nước mắt ấy.

Có những lời, chỉ khi gặp đúng người thích hợp ta mới dám thẳng thắng nói ra. Những năm qua, những khổ đau từng trải, hai người họ có thể nói được với ai? Anh và cô chỉ có nhau như vậy thôi.

Anh vẫn ôm chặt cô vào lòng, cánh tay mảnh mai của cô ôm lấy cổ anh.

“Em buồn ngủ chưa?”. Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Chưa ạ…”. Cô tham lam dựa dẫm vào ngực anh, dưới lớp áo kia cặp đùi thon thả trắng nõn nà, bất giác gác lên chân anh.

Anh “hừm” một tiếng, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vai cô: “Đừng có động đậy lung tung, anh không chịu nổi đâu”.

Cô ngay lập tức hiểu ra, chẳng những không nghe lời mà còn gác chân lên cao hơn, đặt chân vào phần bên dưới đang nóng bừng của anh.

Rõ ràng là cô cố ý mà.

“Xem ra em không muốn đi ngủ, mình làm chuyện khác đi”. Mộ Dạ Bạch xoay người, ép sát cả người cô xuống.

Dưới tấm chăn, anh cởi bộ đồ ngủ, túm lấy tay cô đặt vào phần thân dưới đang bừng bừng như lửa đốt của mình.

Da thịt chạm lấy da thịt, không có chút ngăn các nào giữ hai người họ.

Bàn tay cô cũng đang nóng bừng lên, từng ngón tay run rẩy.

Kích thước thứ đó của anh rất lớn...

Từng ngón tay của cô như cầm không trọn.

Hơn nữa, đã phải kiềm chế khá lâu, anh không thể chịu đựng được thêm nên không ngừng bỡn cợt, chỗ đó đã căng cứng đến mức khó tin.

Cô đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng nhưng cuối cùng cũng rút hết ruột gan mở lời: “Em… em giúp anh nhé, có được không?”

Cô không nhìn anh phải kìm nén khổ sở như vậy, quan trọng là….

Cô muốn anh được thoải mái, vui vẻ. Có như vậy cô cũng thấy vui.

Sự chủ động và bạo dạn của cô dường như khiến anh không thể chống đỡ thêm được nữa. Toàn thân anh nóng bừng, súng ống bỗng chốc căng lên bất ngờ. Anh cắn nhẹ lên mũi cô: “Em biết quyến rũ người khác từ khi nào thế hả?”

“Anh không thích sao?”

“Thích chứ!”. Rất thích nữa là khác, anh nắm lấy tay cô, đưa lên đưa xuống, hướng dẫn cô: “Ngoan, cứ cử động như vậy”.


Đôi môi nóng bỏng, hôn cô thật sâu, thật say đắm.


“Như vậy phải không?”. Cô ngại ngùng hỏi.


“Phải… đúng rồi, cứ như vậy…”. Giọng nói anh lạc đi, hơi thở mạnh mẽ như đang tràn đầy sự khích lệ dành cho cô: “Em làm tốt lắm, nhanh lên chút nữa cũng được….”


Cô được anh hướng dẫn, cẩn thận từng chút một đẩy nhanh động tác. Cảm nhận được hơi thở đầy mãn nguyện của anh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô như trở nên mạnh dạn hơn, trong lòng cũng dấy lên một sự thỏa mãn khó nói thành lời.

Advertisement
';
Advertisement