Tổng Tài Ly Hôn Đi - Cố Thiên Tầm (full) - Truyện Tiểu Thuyết Hoa Hồng

Cô nheo mắt khó khăn thích ứng với ánh đèn, một lúc sau mới từ từ mở mắt ra.

Bóng người trước mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn.

“Ngủ tiếp đi.”

Lý Vũ Sâm trầm trầm nói. Trong màn đêm giọng anh vang lên dịu dàng khác thường.

Cô biết mình giờ đang nằm trong vòng tay anh.

Cánh tay anh rắn chắc, ôm bổng cô lên một cách dễ dàng khiến cô có một cảm giác an tâm đến lạ.

“Đây là đâu vậy?” Cô mơ màng hỏi.

Ngón tay níu nhẹ cổ áo anh.

Anh chưa trả lời thì cánh cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra. Sau khi cửa mở, anh ấn mật khẩu, cánh cửa mở ra rồi ôm cô đi thẳng vào trong biệt thực.

Lúc này cô đã tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh. “Sao lại đến đây vậy?”

“Lẽ nào chỗ anh không tốt hơn nhà nghỉ sao?”

Cô giãy giụa một lúc, anh liền đặt cô xuống.

“Em vẫn nên về trường thì hơn, chỗ này cách xa trường em quá, sáng sớm mai em còn phải đi học nữa.” Cô nhìn sang anh lúc này đang thay dép đi trong nhà, ngập ngừng nói.

Anh hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô với nét mặt không vui.

“Em thay dép đi.” Anh nói ngắn gọn, ra lệnh.

“Lý tiên sinh?”


Lý Vũ Sâm nhìn chằm chằm vào cô. “Dương Nguyệt, anh không phải dã thú, không ăn thịt được em đâu.”

Cô biết.

“Còn tất nhiên, em bước qua cánh cửa này ra bên ngoài, anh không bảo đảm ngoài đó không có dã thú. Nếu không sợ thì em có thể thử xem.”

Anh lập tức mở cửa, chờ đợi quyết định của cô.

Cô ngó đầu, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, có phần lo sợ.

Chỗ này không gần trung tâm thành phố, vào giờ này muốn bắt xe là điều không thể! Hơn nữa gần đây báo chí liên tục đưa tin các vụ cưỡng bức giết người.

Đúng là đáng sợ.

Lý Vũ Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang cau lại đau khổ đấu tranh tư tưởng liền đóng cửa lại.

Anh bước qua cô, vỗ vỗ cái đầu nhỏ rồi nói. “Ngoan, thay dép rồi vào đây.”

Cô gạt tay anh ra, bặm môi.

Anh ta coi mình như thú cưng vậy hả!

............

Nhiệt độ trong phòng rất ấm.

Cô cởi bỏ áo khoác ngoài, đặt trên ghế.

Trên người cô lúc này chỉ còn lại một chiếc váy trắng liền thân, cô ngồi lặng yên trên sofa, lộ ra đôi chân trần.

Tay cô cầm điện thoại dường như đang băn khoăn không biết có nên gọi điện đi không.

Lý Vũ Sâm bưng một tách cafe bước đến, ánh mắt anh chú ý đến đôi chân trần của cô, bỗng nghĩ ngợi gì đó.

“Gọi điện cho bạn trai em à?”

Anh ngồi xuống đối diện với cô, đặt cốc cafe sang bên cạnh.

Cô nhìn anh một cái, ánh mắt lúng túng một lúc rồi vẫn thật thà gật đầu. “...Vâng.”

Lý Vũ Sâm tiện tay cầm chiếc chăn mỏng ở bên cạnh vứt lên chân cô. “Cậu ta sẽ không biết được đêm nay em không về đâu. Trừ khi bạn cùng phòng với em bán đứng em.”



“Hướng Nam đứng về phía em, sao có thể làm vậy chứ.” Cô gạt chiếc chăn ra.

Anh cau mày. “Đắp lên.”

“Nóng lắm.” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi thu điện thoại lại, không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của người đàn ông ngồi trước mặt.

Lý Vũ Sâm ho khan một tiếng, lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác. “Nếu không còn việc gì khác thì em tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Ngày mai anh đưa em đi học.”

“Vâng, vậy... em ngủ đâu?” Cô đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh.

Anh chống tay lên ghế sofa, nheo nheo mắt. “Phòng dành cho khách, hoặc... em vào phòng ngủ của anh luôn cũng được!”

“Anh nằm mơ giữa ban ngày!” Dương Nguyệt tóm lấy một chiếc gối rồi ném mạnh nó về phía anh. “Em mới không thèm vào đấy. Hứ!”

Sau đó cô dậm mạnh chân, đi về căn phòng khách gần nhất rồi đóng cửa lại.

Ngồi trên sofa nhìn theo hướng cô đi khỏi, Lý Vũ Sâm bưng cốc cafe lên uống một ngụm điềm tĩnh.

Trong đầu anh không ngừng tái hiện lại hình ảnh vừa kiêu kỳ vừa ngượng ngùng của cô vừa nãy.

Nên làm thế nào mới được đây?

Không thể tin rằng anh mê mệt một cô nhóc đến mức chạy vòng vòng rồi.

“À anh ơi...” Đúng lúc anh đang mải thừ người ra nghĩ thì cánh cửa bỗng chốc mở ra.

Cô thò đầu ra không ngờ vừa nhìn ra ngoài thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nãy giờ vẫn đang nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt hai người bất chợt giao nhau, cô thoáng lặng người một lúc.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Vũ Sâm ngược lại rất điềm tĩnh, anh ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, chờ đợi cô nói tiếp.

Dương Nguyệt không thể phủ nhận được rằng dáng vẻ anh lúc này thực sự rất cuốn hút.

Cẩm Xuyên thực sự rất nổi bật nhưng người đàn ông trước mắt cô càng có thêm sự trưởng thành và chững chạc của quá trình tôi luyện ngoài xã hội hơn hẳn cậu ấy.

Mỗi một cử động nhỏ của anh đều toát lên vẻ lịch lãm quý tộc mà người thường không thể sánh bằng.

“Nhìn anh chăm chú vậy, đẹp trai không?” Khóe miệng Lý Vũ Sâm khẽ cong lên.

Khụ...

Hai má cô nóng ran như làm điều sai trái bị bắt tại trận vậy.

“Chăm chú gì chứ? Em chỉ vô tình nhìn thôi.”

Cô khẽ lẩm bẩm, biện bạch hộ bản thân. Thật xấu hổ chết mất, sao lại có thể nhìn anh đến ngây người ra vậy chứ.

Lý Vũ Sâm cũng không đôi co với cô nữa. “Nói đi, có chuyện gì?”

“Anh có bộ đồ ngủ nào có thể mặc được không? Lấy đại một bộ nào của phụ nữ cũng được. Em không mang quần áo theo.”

Anh đứng dậy, bước lại gần cô. Thân người cao lớn dựa vào cánh cửa, bóng anh ngả xuống bao phủ lấy thân người nhỏ bé của cô.

“Lấy đại cô gái nào cũng được?” Anh hỏi lại lần nữa.

“Vâng.” Giờ cô còn đòi hỏi được gì nữa chứ?

Anh nhướn mày. “Những phụ nữ từng đến đây ở không đến 1000 cô thì cũng 100 cô, nhưng thân hình em so với bọn họ có lẽ không phù hợp lắm.”

“Nhiều vậy sao?” Điều cô quan tâm lại là con số đó chứ không phải quần áo.

Cô cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh với sự bất mãn rõ ràng, nói đúng hơn là khó chịu. “Anh đưa về nhà nhiều phụ nữ như vậy, cuộc sống của anh thật tệ!”

Ông giám đốc nói quả không sai.

Đàn ông như bọn họ có vô số các cô gái xếp hàng chờ đợi. Đưa bao nhiêu cô về nhà như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng...

Cứ nghĩ đến chuyện căn biệt thự này từng có rất nhiều cô gái ở lại, thậm chí chiếc giường mà mình ngủ có thể đã từng có cô gái khác từng ngủ là trong lòng cô cảm thấy rất không thoải mái.

Thật kỳ lạ.



Cô không hiểu nổi cảm giác của mình nữa.

Nét mặt nghiêm trọng của cô khiến Lý Vũ Sâm phì cười. “Đợi một lúc, anh tìm bộ đồ ngủ cho em.”

..............

Trên lầu.

Phòng thay đồ.

Ánh mắt Lý Vũ Sâm lướt qua từng hàng áo sơ mi đang được treo thẳng thớm trong tủ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô mặc áo sơ mi của mình.

Tinh khôi mà quyến rũ.

Chốc lát, người anh nóng bừng.

Suýt chút nữa chảy máu cam.

Anh nén lại ý định để cô mặc áo sơ mi của mình, đi về phía chiếc tủ quần áo cuối dãy, lấy ra bộ đồ ngủ bằng lụa của phụ nữ.

“Em mặc thử xem.” Một phút sau, anh đưa nó vào tay cô.

Cô nhìn một cái.

Quả thật là bộ đồ ngủ của phụ nữ!

Hừ.

Vừa nãy rõ ràng nói là không sao, nhưng giờ đột nhiên cô lại có cảm giác rất phản cảm.

“Thôi, em không cần nữa.” Cô trả lại cho anh. “Anh cầm lấy đi, em mặc đồ của mình là được.”

Nói xong cô bước về định đóng cửa lại.

Lý Vũ Sâm nhanh hơn một bước, giữ cửa lại. “Lại định gây sự gì nữa đây?”

“Có gì mà gây sự chứ?” Mặt cô không chút thiện cảm nào.

Anh cười. “Anh cũng muốn hỏi em.”

“Em buồn ngủ rồi.” Cô không muốn nói thêm gì với anh nữa, dù chỉ là một câu.

Lý Vũ Sâm thò tay kéo cô ra khỏi phòng, ngã vào trước người anh.

Cô trừng mắt nhìn anh.

Anh nâng cằm cô lên, để cô ngẩng mặt lên. “Còn trừng mắt nữa chứ.”

Cô “hừ” một tiếng, biểu thị bản thân đang rất khó chịu.

“Cô nhóc, tối nay em ở trong nhà người đàn ông khác mấy tiếng đồng hồ liền, cô nam quả nữ trong cùng một phòng, anh còn chưa xịu mặt với em, giờ anh mới chỉ cầm đến có bộ đồ ngủ của nữ cho em mà em đã xịu mặt với anh hả?”

“Cái gì là cô nam quả nữ hả? Em và anh ta có gì chứ. Ngược lại anh... hết đồ ngủ lại đến những cô gái khác...”

Cô đang nói bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt cười của anh, liền ngưng bặt.

“Những cô gái khác làm sao? Nói tiếp đi.” Như thể dụ dỗ cô, giọng anh dịu dàng hơn một chút.

Tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Cô làm mặt lạnh, vội vàng cầm lấy bộ đồ ngủ trong tay anh, nói gấp gáp. “Không có gì, xin lỗi, em buồn ngủ rồi. Anh ngủ ngon.”

Cô biết vừa nãy mình đã mất kiểm soát nên nói lỡ lời.

Những lời ghen tuông chất vấn vừa nãy chỉ có thể nói với bạn trai chứ không thể nói với anh.


“Cô nhóc!”


Cô bước vào phòng, Lý Vũ Sâm cũng vào theo, nắm chặt tay cô.


Sự ấm nóng trong bàn tay anh chạm vào khiến cô giật mình.


Ánh mắt anh nhìn Dương Nguyệt lại càng nồng cháy khiến tim cô không ngừng đập loạn nhưng lại càng không thể kháng cự.

Advertisement
';
Advertisement