Sau khi nghe xong điện thoại, Mộ Dạ Bạch đứng nghĩ ngợi một lát bên cửa sổ rồi mới quay lại. Không ngờ nhìn thấy một gương mặt đang ngủ say yên lặng. Nhìn dáng ngủ của cô cũng không được an yên, ánh nắng bên ngoài hắt lên mặt cô, ánh sáng kim loại của khung cửa khiến mi mắt cô khẽ giật, khóe mắt vẫn còn vương những giọt lệ vụn vỡ.Mộ Dạ Bạch tựa nhẹ xuống bàn, nhìn cô từ trên xuống dưới.Cuộc hôn nhân giữa cô và Cảnh Nam Kiêu rốt cuộc là như thế nào mà kết hôn đã hai năm rồi cô vẫn còn trong trắng? Chuyện giữa Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam cô có biết hay không?“Mộ tổng.” Cận Vân gõ cửa bên ngoài, khiến tâm trí anh bừng tỉnh.“Vào đi.” Nói xong anh ngồi xuống trước bàn làm việc. Cận Vân cầm theo một tập tài liệu bước vào liền nhìn thấy cô gái ngủ trên ghế sofa, thoáng ngạc nhiên.Chuyện kỳ quặc gì thế này? Vừa nãy còn cho Mộ tổng một cái bạt tai, giờ lại ngủ ngon lành ở đây.“Không cần để ý đến cô ấy , đưa tài liệu cho tôi.” Mộ Dạ Bạch đưa tay về phía cô.Cận Vân giờ mới nhớ ra chuyện này, đưa tài liệu cho anh “Đây là dự án về khi vui chơi giải trí Hoàn Vũ – về vấn đề đội ngũ kiến trúc xây dựng, vừa nãy Lam phó tổng đã chọn công ty xây dựng Lan Điền, xin anh xem qua.”Mộ Dạ Bạch nhìn qua một lượt rồi nhấc bút ký.Cận Vân cầm tập tài liệu vừa được ký xong chuẩn bị rời đi, trước lúc đi ra, cô nhẹ nhàng đặt một hộp cao lên bàn.Mộ Dạ Bạch nhìn cô, cô cười nhẹ, vỗ nhẹ lên mặt mình một cái, “nghe nói loại cao này rất tốt trong việc giảm sưng. Còn nữa... ba vị phó tổng đều nhờ tôi hỏi thăm anh.”Mặt Mộ Dạ Bạch sa sầm vào!Hỏi thăm cái gì chứ? Ba gã đó rõ ràng là đang thấy người gặp nạn cười tươi mà! Mà cái người là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện này lại đang nằm ngủ ngon lành ở kia!............Đêm qua không ngủ, vì vậy Cố Thiên Tầm ngủ khá say, đến lúc cô tỉnh thì đã ngủ được vài tiếng rồi. Vì tư thế ngủ không thoải mái nên toàn thân cô đau nhức tê rời.Ngáp vài cáo cô mới miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, vừa nắn nắn bên vai mỏi nhừ, vừa nhìn ra xung quanh.Trời ơi! Cô không thể ngờ được là mình lại ngủ trong phòng làm việc của Mộ Dạ Bạch!Trời đã tối từ lâu, cả căn phòng làm việc đều tối om, chỉ có vài tia sáng yếu ớt hắt vào từ chiếc đèn bên ngoài cửa sổ. Hơn nữa trong phòng làm việc yên tĩnh khác thường, không có người nào cả.Cô vội vàng cầm theo túi xách đi ra, trong phòng thư ký còn vài người nữa vẫn đang làm việc, nhìn thấy cô đi ra, mọi người đều tò mò nhìn theo, nhìn đến mức khiến Cố Thiên Tầm lúng túng, gượng cười mau chóng rời đi để tránh ánh nhìn của người khác.Mộ Dạ Bạch đi mà không gọi cô dậy. Nếu cô mà ngủ say thêm chút nữa, nói không chừng có thể ngủ luôn đến tận sáng hôm sau.............Ra khỏi tầng văn phòng, đi qua bể bơi bằng cẩm thạch có những lùm cây điểm xuyết ánh đèn, Cố Thiên Tầm bước ra đại sảnh của khách sạn. Bước trên thảm sỏi, ngoái đầu nhìn cả tòa nhà đồ sộ của khách sạn.Hóa ra người đàn ông đó là tổng tài điều hành khách sạn này!28 tuổi người đàn ông Mộ Dạ Bạch đó đã nắm trong tay hơn một nửa giang sơn của khách sạn khu vực Châu Á – Thái Bình Dương!Cô đã từng nhìn thấy bài viết về anh trên tạp chí tài chính một vài lần, cả một trang dài đều là ca tụng anh ta.