Tổng Tài Ly Hôn Đi - Cố Thiên Tầm (full) - Truyện Tiểu Thuyết Hoa Hồng

Lúc Cố Thiên Tầm tỉnh lại thì cô đang ở trên giường của Mộ Dạ Bạch. Chiếc chăn tơ đắp trên người cô mềm mại, ấm áp khiến cô nghĩ đến sự thoải mái dễ chịu trong lòng anh. Cô vẫn nhớ rõ, tối qua cô nằm gối đầu trên tay anh cũng ấm áp như vậy, điều đó khiến cô cảm thấy an yên đến lạ.

Nhưng chỗ bên cạnh đã trống bóng người.

Cô bò dậy khỏi giường, nhìn một lượt, sớm đã không còn bóng dáng của Mộ Dạ Bạch nữa rồi. Cô thở dài một cái, sự căng thẳng trong lòng mới nhẹ đi. Một đêm vô tình chung chăn gối với Mộ Dạ Bạch, nếu như sáng nay mở mắt ra mà đối diện với anh ta thì không biết là ngại đến cỡ nào.

Cô vơ lấy điện thoại xem giờ, hơn 7 giờ rồi, cô vội vàng ôm lấy điện thoại và tài liệu, dọn dẹp một chút rồi lập tức đi về nhà. Bây giờ trời đã sáng hẳn rồi, nhờ chút ánh sáng le lói ngoài cửa sổ mà cô nhanh chóng rửa mặt và trang điểm nhẹ.

Hôm nay đến công ty chắc chắn sẽ có trận đấu ác liệt. Hơn nữa, cô quyết không thể thua!

...........

9 giờ, Cố Thiên Tầm đúng lúc bước vào công ty.

Vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy đồng nghiệp nữ đang tụm lại một chỗ. Giọng nói bọn họ không hề nhỏ đi mà rõ ràng là cố ý để cho cô nghe thấy.

“Bạn tôi, cái người mà làm ở trụ sở của tập đoàn Á Minh ý, mấy ngày trước khó khăn lắm mới gặp được nhau, các cô đoán xem tôi nghe được tin gì.”

“Tin gì? Có phải là tin về Mộ tổng – người thừa kế tập đoàn Á Minh không?” Lúc nhắc đến hai chữ “Mộ tổng”, người đó còn cố tình cao giọng.

“Còn gì nữa!” Người đó vừa nói vừa cố tình nhìn về phía Cố Thiên Tầm, “Nghe nói Mộ tổng nhà người ta vốn đã có vị hôn thê rồi! Hơn nữa hai người bọn họ không chỉ cực kỳ môn đăng hộ đối mà còn gặp mặt hai bên gia đình từ lâu rồi, bố mẹ hai bên đều coi nhau như người một nhà!”

Vị hôn thê?


Cố Thiên Tầm sững sờ. Điều này đúng là cô chưa từng nghĩ đến.

“Thật vậy sao? Nói vậy thì giờ anh ta tằng tịu với những phụ nữ khác bên ngoài đều chỉ là chơi đùa thôi còn gì?”

“Đương nhiên chỉ là chơi đùa, không lẽ là thật được sao? Cô cũng không nghĩ xem, thân thế người ta như vậy, nếu thật lòng chả có lẽ lại đi chọn một người phụ nữ đã có chồng? Haha, có một số người thật là tội nghiệp, không giữ được chồng mình, bị người khác cướp mất thì thôi đã đành, giờ lại còn tưởng bở bắt được vàng, kết cục cũng chỉ là mất cả chì lẫn chài mà thôi!”

Câu nói này không còn là chửi đổng chửi xiên nữa rồi, mà căn bản là chỉ thẳng mặt Cố Thiên Tầm mà chửi. Cô lật giở tài liệu trong tay, nắm chặt. Sắc mặt chuyển sang trắng tái đi.

“Các cô nói đủ chưa hả?” Dương Mộc Tây vừa bước vào liền nghe thấy những lời đó, lớn tiếng nạt. Mọi người thấy nét mặt cô ấy khó coi như vậy thì cũng không dám chọc vào thêm nữa.

Dương Mộc Tây cầm tập tài liệu đập bốp một cái xuống bàn, lạnh lùng nhìn bọn họ cười: “Các người làm việc thì chểnh mảng, chỉ buôn dưa lê, đàm tiếu là giỏi thôi!”

“Mộc Tây, cô cũng đừng lên tiếng bất bình cho ai đó nữa, vốn dĩ những lời chúng tôi nói đều là sự thật. Nói ra những điều này cũng chỉ là vì muốn để cho ai đó tỉnh táo lại mà thôi, đừng có tưởng là được Mộ tổng chọn làm giám đốc dự án thì có thể lên mặt, nói gì thì nói, cô ta cũng là người mới”.

Thật ra khi nói những lời này thì bọn họ cũng chẳng qua là gai mắt khi thấy một người mới vào công ty liền lập tức nhận được một dự án lớn như vậy, hơn nữa còn được đề bạt làm giám đốc dự án.

Dương Mộc Tây còn đang định nói tiếp thì Cố Thiên Tầm bước vào, đưa tay vỗ nhẹ cô một cái, ra hiệu dừng lại.

“Mộc Tây, giúp tôi gọi điện thoại thông báo cho mọi người ở phòng Dự án và phòng Kế hoạch 5 phút nữa bắt đầu cuộc họp!”

“Được.” Dương Mộc Tây nhận thấy ám hiệu trong mắt cô, liền không nói gì nữa, quay người đi gọi điện thông báo.

Cố Thiên Tầm nhìn mọi người, cười nhẹ như thể không có chuyện gì, rồi nói: “Mọi người đừng lề mề nữa, thu dọn một chút rồi chuẩn bị họp thôi!”

Vẻ mặt mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, trong lòng đoán già đoán non. Cố Thiên Tầm trước nay vốn không phải người đơn giản, sao giờ lại trở nên hào phóng, dễ dàng bỏ qua cho họ mà không nói gì vậy?

.............



Cố Thiên Tầm cầm lấy chiếc cốc uống nước trên bàn rồi đi về phía gian uống nước, lúc quay người đi, nét cười trên mặt cô đã biến mất, cô thở nhẹ ra một hơi rồi tự nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, lạnh lùng. Thực tế là cho đến khi vừa nãy cô mới phát hiện ra rằng thật sự cô không hề hiểu gì về Mộ Dạ Bạch....

Nhưng...

Bọn họ vốn dĩ cũng đâu có thân quen gì đâu. Nếu như anh thật sự có vị hôn thê...

Cô gõ nhẹ vào đầu mình. Cố Thiên Tầm, mày đang nghĩ gì vậy? Khoan không bàn đến việc lời nói của những người kia có đáng tin hay không, cho dù anh ta có vị hôn thê thật thì cũng liên quan gì dến mày chứ?

..............

Cô cầm cốc uống nước đi về phía gian trà nước, vừa đứng trước máy nước, định rót chút nước nóng thì không ngờ lập tức có người đẩy cô ra chen vào giữa. Ngẩng đầu lên, hóa ra là Chu Linh đang tươi cười: “Xin lỗi nhé, Thiên Tầm, tôi lấy nước trước rồi.”

Cố Thiên Tầm trong lòng cười nhạt, nét mặt không hề thay đổi. “Được thôi, cô lấy trước đi.”

Cô phải kìm chế lắm mới nói năng nhẹ nhàng được như thế, quay người đi rót cà phê. Giờ lại hay, đến lượt An Nhã ôm lấy cái máy pha cà phê, quay đầu nhìn Cố Thiên Tầm cười đểu, nói: “Xin lỗi nhé, tối qua tôi ngủ không được ngon giấc, không uống chút cà phê thì sợ là lát nữa sẽ ngủ gục mất.”

Cố Thiên Tầm cười dịu dàng, “Ừm, vậy không cần vội, cô cứ từ từ mà rót, cứ uống nhiều vào nhé.”

Nói xong, để mặc hai người đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì đứng ngây ra đó, Cố Thiên Tầm bưng cốc không đi ra. Đóng cửa lại xong, cô lập tức rút chiếc chìa khóa lấy từ chỗ của Ngô Ca ra, cắm vào trong ổ khóa rồi xoay một vòng.

Dương Mộc Tây ngẩng đầu, nhìn thấy hành động đó của cô, không kiềm được cười ha hả, cô trề môi nói: “Chết nhé!”

Cố Thiên Tầm vô cùng đắc ý, cất cao giọng, vỗ vỗ tay: “Các vị, chúng ta bắt đầu cuộc họp!”

............

“Này, cô nói thử xem, hôm nay Cố Thiên Tầm có phải uống nhầm thuốc rồi không?” An Nhã nghi hoặc hỏi Chu Linh. Chu Linh gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy. Cô có thấy không, hôm nay chúng ta nói cô ta như vậy mà cô ta không hề có phản ứng gì, ngày thường cô ta đâu có thái độ như vậy đâu chứ?”

An Nhã cười giòn tan, “Chắc là cô ta cũng biết mình không đủ năng lực để làm giám đốc phụ trách dự án này, bây giờ chỉ còn biết xuống nước mềm mỏng với chúng ta để sau này khi chị Tâm Nhu được thay thế vào vị trí của cô ta thì may ra cô ta còn được giữ lại.”

“Nói cũng phải. Thôi, chúng ta vào họp đi.” Chu Linh cầm cốc trà nóng định bước ra, nhưng xoay nắm đấm cửa mà nó không hề nhúc nhích.

“Sao vậy?” An Nhã hỏi.

Chu Linh lại xoay lần nữa, vẫn như vậy. An Nhã cũng cố thử một lúc thì mới phát hiện ra cửa đã bị người khác khóa trái từ bên ngoài.

“F**ck! Tôi biết ngay mà, con nhãi Cố Thiên Tầm đó đâu có dễ bị bắt nạt như vậy! Nó dám dùng cái chiêu hiểm độc này!” An Nhã tức giận ném cái cốc lên mặt bàn, ra sức đập cửa: “Này! Mở cửa ra! Mở cửa ra cho bọn tôi!”

Nhưng mặc cho bọn họ gào thét, ngoài cửa làm gì còn ai nữa? Tất cả đã ở trong phòng họp rồi.

................

Cuộc họp bắt đầu, Hà Tâm Nhu nhìn thấy chỗ ngồi của hai người bỏ trống liền cau mày. Lại thấy Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây ở bên kia nói năng rành rọt, phối hợp ăn ý khiến Ngô Ca rất hài lòng. Năm phút sau, Hà Tâm Nhu nhận được một dòng tin nhắn, sắc mặt liền thay đổi, đứng dậy nói: “Thưa sếp, tôi muốn xin dừng cuộc họp lại một lúc, tôi có chút chuyện cần ngắt thời giờ của mọi người một phút.”

Tuy miệng nói vậy nhưng mắt cô ta luôn nhìn chằm chằm sắc lạnh vào Cố Thiên Tầm. Hà Tâm Nhu cũng có chút địa vị trong công ty, cô ta nói vậy, tất nhiên Ngô Ca gật đầu đồng ý.

“Cố Thiên Tầm, cô giỏi thật đấy!” Hà Tâm Nhu hằn học nhìn cô một cái, nói xong liền đi ra khỏi phòng họp, để lại mọi người trong phòng đều đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây lúc này đang cố nín cười.

Sếp ơi!” Một lúc sau, An Nhã và Chu Linh cùng với Hà Tâm Nhu bước vào phòng họp, vừa vào đến nơi đã oán ức gọi Ngô Ca, đang định kêu than thì Cố Thiên Tầm giành lời nói trước: “Chị Tâm Nhu, chị ngồi xuống trước đi. Còn về hai người các cô...”

Ánh mắt Cố Thiên Tầm nhìn về phía An Nhã và Chu Linh, nghiêm trang nói: “Tôi muốn hỏi các cô, bình thường các cô làm việc đều bê trễ như vậy hay sao? Tôi sớm đã nhắc nhở các cô thời gian họp rồi, nhưng giờ các cô đã đến muộn 5 phút!”



“Cố Thiên Tầm, cô đừng có quá đáng quá!” Nét mặt Chu Linh vô cùng khó chịu.

“Nếu như các cô còn tiếp tục giữ cái thái độ chậm trễ như vậy thì tôi nghĩ rằng tôi không thể để các cô ở lại đây nữa, dự án này không cần những người như hai cô!” Nét mặt Cố Thiên Tầm đanh sắc, cao giọng nói, khiến mọi người đều kinh ngạc.

Chu Linh và An Nhã đều tái mét mặt, tức giận. Ý cô ta là muốn đuổi hai người ra hỏi dự án này sao?

“Thiên Tầm, cô muốn đuổi bọn họ ra khỏi dự án này thì hãy nghĩ cho kỹ trước đi đã! Hai người họ nắm trong tay tất cả thông tin về các nhà sản xuất vật tư và kiến trúc, không phải cô muốn đuổi là có thể đuổi được!” Hà Tâm Nhu đứng thẳng dậy, lập tức lên tiếng bảo vệ người phe mình. Chưa cần nói đến việc dự án này đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho bọn họ, chỉ riêng việc nhận được “dự án Hoàn Vũ” bốn chữ này cũng đã đem lại không ít danh tiếng cho bọn họ rồi, chẳng khác nào phủ lớp vàng lên danh tiếng công ty. Sau này công việc chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Đó, mọi người đều biết bên cung ứng vật liệu và kiến trúc đều nằm trong tay bọn họ, vậy tôi lại muốn hỏi hai cô xem, tại sao cho đến bây giờ vẫn chưa ký kết hợp tác được với bất cứ nhà sản xuất nào?” Ánh mắt Cố Thiên Tầm sắc sảo dồn bọn họ. “Đã qua thời gian lâu như vậy rồi, không hề có bất kỳ nhà sản xuất nào liên hệ với Lan Điền chúng ta, đây có phải là trách nhiệm của hai cô không?”

Chu Linh và An Nhã bị hỏi thì không biết trả lời thế nào, chỉ đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hà Tâm Nhu.

Hà Tâm Nhu ho một tiếng, “Thiên Tầm, đây là vấn đề của phía nhà sản xuất, cô chất vấn bọn họ thì có tác dụng gì? Có thể nhà sản xuất họ không tin tưởng vào giám đốc dự án lần này của chúng ta cho nên mới không chịu hợp tác với chúng ta chăng?”

“Đúng vậy, bọn họ chính là không tin tưởng vào cô! Cô thử nhìn xem, dự án đã bắt đầu lâu như vậy rồi, đến một cái phương án cho ra hồn cô cũng không đề xuất ra được, đừng nói là người ngoài không tin tưởng được cô, đến chính người trong công ty cũng không tin được vào cô, mọi người nói có đúng không? Hơn nữa người bên Hoàn Vũ đã nói là hôm nay phải giao cho bọn họ phương án thực hiện, Cố Thiên Tầm, cô không có năng lực đảm nhiệm dự án thì nên sớm biết điều mà giao cho người khác làm đi.” An Nhã cao giọng, nhìn mọi người trong phòng họp.

Trừ Dương Mộc Tây và một vài đồng nghiệp cũ của Cố Thiên Tầm ra thì những người khác đều gật đầu. Tuy là không dám lên tiếng phụ họa theo nhưng thái độ thì hưởng ứng rõ rệt.

“Không đưa ra được phương án đâu phải là lỗi của Cố Thiên Tầm, phòng Kế hoạch có ai đang làm việc không vậy?” Đồng nghiệp cũ không nhịn được nữa, lên tiếng bênh vực Cố Thiên Tầm, chĩa mũi nhọn về phía phòng Kế hoạch. Người đứng đầu phòng Kế hoạch khẽ ho khan một tiếng, “Cần chúng tôi viết phương án là điều quá đơn giản, chỉ là tôi sợ rằng phương án hay mà lại bị hủy trong tay một người chẳng biết gì thôi.”

“Nếu đã như vậy, thì dễ giải quyết rồi!” Đối mặt với cục diện nguy hiểm này, Cố Thiên Tầm không hề run sợ mà vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, vô cùng tự tin. Cô rút từ trong sấp tài liệu ra một tập giấy, “Phòng dự án đã lo rằng tôi hủy phương án của các anh, vậy chỉ đành dùng phương án của tôi thôi. Đây là phương án tôi thức suốt đêm để viết ra, Mộc Tây, phiền cô hôm nay đưa cho giám đốc phụ trách dự án bên Hoàn Vũ.”

“Ok. Không vấn đề gì.” Dương Mộc Tây nhận lấy tập giấy.

Phương án cô vừa đưa ra khiến mọi người kinh ngạc. Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay không giao nộp được phương án thì cô sẽ không thể ngẩng đầu lên trước mặt Mộ Dạ Bạch, khiến anh ta tức giận mà đổi người, nhưng không ngờ cô đã sớm có chuẩn bị từ trước rồi.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề bên cung ứng.” Cố Thiên Tầm lại một lần nữa dời sự chú ý của mọi người về phía An Nhã và Chu Linh, bất ngờ nói: “Mộc Tây, chuyện bên phía sản xuất cô đã thu xếp ổn thỏa chưa?”

“Tôi đã giải quyết xong, trước đây vì có một số người cố tình hạ giá thấp đến mức thảm hại trước mặt bên sản xuất, cho nên hai bên không thể đàm phán nổi, liên tục thất bại. Nhưng hôm qua tôi đã gặp riêng họ và nói chuyện ổn thỏa rồi. Trong hai ngày hôm nay, phía cung ứng sẽ đặt xong toàn bộ vật tư và kiến trúc.” Dương Mộc Tây trả lời rành rọt.

Ngô Ca đập bàn đứng dậy, tức giận quát: “Đây là do hai cô làm phải không?”

Chu Linh và An Nhã đều sợ tái mặt, “Sếp...”

“Ngô Ca, Mộ tổng đã chọn tôi làm giám đốc dự án rồi, vậy tôi có quyền quyết định người trong tổ dự án phải không ạ?” Cố Thiên Tầm hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

Ngô Ca vừa dứt lời, mọi người đều sợ hãi. Đặc biệt là Chu Linh và An Nhã làm chuyện sai trái thì càng có tật giật mình. Hơn nữa dự án này đều là mơ ước của tất cả mọi người, không thể từ bỏ như vậy được.

Cứ tưởng rằng hai người bọn họ nhất định sẽ bị đuổi khỏi dự án, không ngờ Cố Thiên Tầm lại nói: “Hai cô ngồi vào chỗ đi. Tôi mong rằng sau này các cô làm việc không bê trễ tắc trách như vậy nữa. Có tiền tôi đều muốn mọi người đều được kiếm, nếu các cô không phục thì có thể trực tiếp nói với Mộ tổng. Nếu mọi người còn muốn tiếp tục làm dự án này, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều phải dốc hết sức lực, làm thật tốt nhiệm vụ của mình! Kể cả phòng Kế hoạch! Đừng quên là chỉ cần tôi còn làm giám đốc dự án một ngày thì tôi đều có quyền gạt những người không làm việc, bê trễ trong dự án ra khỏi tổ công tác!”

Những lời cô nói âm vang đanh thép, ánh mắt cô quét một vòng, khiến mọi người không ai bảo ai mà cùng cúi đầu xuống. Bọn họ đều từng coi thường Cố Thiên Tầm quá, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay cô sẽ bó tay chịu thất bại, phải chủ động xin từ chức, nào ngờ cô lại có thể giải quyết gọn gàng những khó khăn khúc mắc, rồi chuyển sang quét sạch bọn họ khiến ai nấy trở tay không kịp.


Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều cúi đầu chán nản, không dám gây rắc rối với Cố Thiên Tầm nữa. Dương Mộc Tây bước song song cùng cô, hớn hở: “Tớ còn tưởng cậu tức lên sẽ đá hai đứa đấy ra khỏi dự án chứ!”


“Nếu không phải trong tay bọn họ còn những tài liệu có ích từ phía nhà sản xuất, mình còn muốn đá hai đứa nó đi thật xa nữa đấy!”


Dương Mộc Tây gật gù: “Coi như cậu còn biết điểm dừng. Vậy mình đi Hoàn Vũ trước đây.”


“Ừm, đi đi.”

Advertisement
';
Advertisement