Hóa ra trái tim của một người từ vui mừng hạnh phúc trên thiên đường rơi xuống địa ngục trầm luân đau khổ tuyệt vọng, chỉ cần thời gian một vài giây. Cô bước lên nhà, đứng ở ngoài cửa, cảm giác lồng ngực như bị một bàn tay vô hình nào đó moi mất tim, cảm giác lồng ngực trống rỗng hụt hẫng lúc này khiến mắt cô nóng rực. Cô rút chìa khóa ra, cắm vào mở cửa. Đúng lúc cô đang định mở cửa thì cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong. Khuôn mặt quen thuộc đang gọi tên cô, trên gương mặt đó đầy những lo lắng mệt mỏi. “Em đã đi đâu vậy? Điện thoại thì để ở nhà, tìm cũng không tìm được em!” Là Cảnh Nam Kiêu. Cô nhìn anh ta trân trân, cô bắt đầu nhớ đến Tần Tư Lam, đến Mộ Dạ Bạch, nghĩ đến những lời nói dối đáng căm hận đó, nghĩ đến bản thân như một con ngốc bị bọn họ đùa giỡn... Cô thậm chí muốn tát cho mình một phát. Sao cô có thể ngu ngốc như vậy cơ chứ? Người đàn ông đó luôn xuất hiện vào lúc cô thảm hại nhất, cho cô ấm áp và những bất ngờ một cách vô điều kiện. Việc trùng hợp khó hiểu như vậy mà cô chưa từng nghi ngờ qua. Tất cả những chuyện đó đều đã sớm nằm trong tính toán của anh ta.... Không có gì là lạ cả, đúng thật không có gì lạ! Bao nhiêu người từng nhắc nhở cô, cảnh cáo cô, thậm chí Tần Tư Lam còn từng nói cho cô biết... Là do cô đã quá vội tin người... “Anh đi đi.” Cô hạ giọng đuổi, có phần mệt mỏi. Sự mệt mỏi này bắt nguồn từ tâm trạng của cô, khiến cô cảm thấy kiệt sức. “Em vừa khóc đấy à?” Làm như không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô, Cảnh Nam Kiêu nhìn cô, lo lắng hỏi: “Ai đã làm gì em?” “Cảnh Nam Kiêu, tôi xin anh đấy, anh biến khỏi đây đi có được không?” Cô mất kiên nhẫn, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi, cô mở cửa, nói: “Anh đi đi, hôm nay tôi không có tâm trạng nào mà lằng nhằng với anh nữa!” Trong lòng cô rất hỗn loạn. Hận bản thân quá ngốc, hận tất cả bọn họ! Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy ai trong số bọn họ cả! Cảnh Nam Kiêu bị bộ dạng tan nát cõi lòng của cô làm cho kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy nước mắt cô thi nhau rơi, tim anh bỗng đau đớn. Anh ta không chịu đi, dang tay ôm cô vào lòng. “Em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Thiên Tầm, anh là chồng em, anh sẽ bênh vực cho em, em nói đi!” Anh ta là chồng cô.... Anh ta bênh vực cho cô.... Ha, câu nói này thật ấm áp... Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ rất cảm động trước câu nói này. Nhưng hiện giờ, cô không dễ bị dỗ ngọt như thế nữa... “Nếu anh muốn giúp tôi thì đừng hỏi gì nữa, cũng đừng xía vào chuyện của tôi...” Cô đứng trước cửa, nắm chặt lấy nắm đấm cửa. Cảm giác lạnh toát từ kim loại thấm dần vào trong tim cô, cô nhìn anh ta mắt đỏ hoe: “Cảnh Nam Kiêu, đây là nhà tôi, xin anh sau này đừng tự tiện xông vào nữa có được không?” Cô thật sự muốn thay ổ khóa mới. “Thiên Tầm...” Cảnh Nam Kiêu nhìn cô đầy khó chịu. Cố Thiên Tầm ngẩng đầu, cố hết sức nuốt nước mắt mặn chát vào trong, “Nếu anh vẫn cứ nhất quyết ở lại... anh không đi thì tôi đi!” Cô bước vào cầm túi xách và ví tiền. Cảnh Nam Kiêu đi theo sau lưng cô. “Anh đưa em về nhà, em về Cảnh gia với anh!” Cô không nói gì. Cảnh Nam Kiêu mất kiên nhẫn, đưa tay ra tóm lấy cánh tay cô, cô gạt tay anh ta ra: “Không cần nữa, đó đã không còn là nhà của tôi nữa rồi.” Tim Cảnh Nam Kiêu như muốn ngừng đập. “Sao đó lại không phải nhà em nữa? Cố Thiên Tầm, chúng ta còn chưa ly hôn! Hơn nữa, anh nói cho em biết, anh sẽ không ly hôn với em đâu! Tuyệt đối không!” Không ly hôn? Cô nhìn trân trân vào người đàn ông xấu xa trước mặt, cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa. Tâm trạng hỗn loạn, ruột gan rối bời, cô không hiểu những ngày tháng sau này của mình sẽ thế nào. Liệu có phải sẽ vĩnh viễn không rời bỏ được anh ta hay không? Cô không muốn nói nhiều với anh ta nữa, cầm túi xách đi ra ngoài, đến cửa cũng không buồn đóng. “Thiên Tầm!” Cảnh Nam Kiêu gọi giật cô lại, định đuổi theo, nhưng lại phải khóa cửa cho cô. Trong lúc đó cô đã một mình vào thang máy, cô cho thang máy đóng lại rồi ấn tầng 1. Trong thang máy, cô soi mình trong mặt kính: gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt thất thần như bị người ta cướp mất hồn vậy. Đột nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên Mộ Dạ Bạch đưa cô đến khu Lai Nhân này, những nụ hôn nồng cháy ở phòng bên cạnh trong buổi dạ tiệc, sự dịu dàng lúc anh xoa lưng cho cô, lúc bôi thuốc lên mặt cho cô, lúc anh kiên định nói muốn có trái tim cô... Nghĩ đến câu anh nói tối qua: “Đợi em ly hôn”.... Đột nhiên mọi thứ trong phút chốc biến thành lừa dối. Hóa ra, bên trong những mật ngọt đó, lại là độc dược chết người ... Đang nghĩ ngợi miên man thì điện thoại trong túi xách đổ chuông. Cô lôi ra, nhìn dãy số bên trên. Mộ Dạ Bạch... Cô đưa tay lên màn hình, do dự một lúc rồi cuối cùng ấn tắt chuông. Ngón tay khẽ run lên. Một lúc sau điện thoại lại reo lên một lần nữa. Cô vẫn tiếp tục mặc kệ nó, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi. Cô nhìn bản thân mình nước mắt giàn giụa trong gương, sịt mũi. Cố Thiên Tầm, mày thật vô dụng! ..... Cửa thang máy mở ra “ting” một tiếng, cô ra ngoài lề đường bắt xe. “Thiên Tầm!” Giọng Cảnh Nam Kiêu vang lên sau lưng. Cô không ngoảnh lại, vừa đúng lúc có một chiếc xe đi đến, cô đưa tay ra vẫy xe, khom lưng đang định bước vào thì cửa xe lại bị chặn lại: “Không được đi!” “Cảnh Nam Kiêu!” Cố Thiên Tầm trừng mắt. “Này, có đi không vậy hả?” Người tài xế quay lại hỏi. “Đi!” “Không đi!” “Hai cô cậu thống nhất trước đi đã chứ?” Người lái xe có phần mất kiên nhẫn. Cảnh Nam Kiêu nắm lấy cánh tay cô rồi bẻ quặt ra sau. Động tác anh ta không hề nhẹ, cánh tay Cố Thiên Tầm bị anh ta nắm chặt, lập tức hằn đỏ lên, cô vừa giãy giụa vừa tức giận hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như nào hả?” Cảnh Nam Kiêu im lặng không nói gì. “Anh làm tôi đau đấy!” Cô hất tay ra, sống mũi cay cay, những uất ức trong lòng không ngừng trào dâng. Tại sao tất cả bọn họ đều có thể không màng đến cảm nhận của cô? “Cảnh Nam Kiêu, anh bỏ tay ra!” Anh ta đột ngột dừng lại, quay người ra sau, mũi Cố Thiên Tầm đập trúng vào lưng anh ta. Cô vừa đau vừa tức giận, mắt đỏ hoe. Cô đưa tay bịt mũi lại, vừa nghĩ nước mắt vừa chảy ra. Thực ra... Mũi cô không hề đau.... Nơi đau nhất hiện giờ, là tim.... “Tôi xin anh đấy, anh tha cho tôi đi.” Cô nghẹn ngào lên tiếng. Con đường nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống, đôi mắt hoen đỏ của cô nhìn rất tội nghiệp khiến người ta không nỡ, chỉ muốn ôm cô vào lòng... Cảnh Nam Kiêu dằn lòng lại, nới lỏng bàn tay đang bóp tay cô ra một chút, thở hắt ra, nhìn cô: “Anh không định làm gì em cả, anh chỉ là không thể chịu được khi thấy em đau khổ như vậy thôi.” Cô cười trong nước mắt: “Nếu anh sớm nhận ra được sự đau khổ của tôi thì chúng ta cũng không đến mức có ngày hôm nay.” Cảnh Nam Kiêu hoàn toàn thất bại. “Trước đây là anh có lỗi với em. Nhưng em hãy tin anh, anh sẽ thay đổi!” Cô quay mặt đi. Tin anh? Hiện giờ có lẽ người duy nhất mà cô có thể tin tưởng được chỉ là bản thân mình mà thôi... “Tôi không làm được, tôi không thể coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra được.” Cố Thiên Tầm nhìn vào mắt anh ta: “Cảnh Nam Kiêu, chúng ta chia tay trong hòa bình đi, đừng lằng nhằng thêm nữa.” Tim anh đau thắt. Đừng lằng nhằng nữa? Cô nói nhẹ như bẫng. Người ta thường bảo: phụ nữ một khi đã dứt tình rồi thì còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông. Hóa ra là thật... Cảnh Nam Kiêu càng siết chặt tay cô hơn, như thể sợ rằng chỉ cần mình nới lỏng một chút là cô sẽ biến mất trong không trung, sẽ không thuộc về anh ta nữa. Cô giằng tay lại: “Buông tôi ra!” “Được, em không muốn về Cảnh gia anh không ép.” Anh ta vẫn không chịu buông tay, chỉ nhìn vào mắt cô: “Em nói cho anh biết em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” “Không cần, tôi tự gọi xe đi cũng được.” “Phải để anh đưa đi!” Cô kiên quyết, anh ta còn ngoan cố hơn cô, “Đây là điều kiện cuối cùng của anh!” Cố Thiên Tầm cũng ít nhiều hiểu được tính cách của Cảnh Nam Kiêu, nếu như cô vẫn không chịu đồng ý, anh ta dễ còn ở đây lằng nhằng cả đêm với cô mất. Hôm nay cô đã rất mệt rồi, thật sự không muốn đôi co vô ích thêm nữa, cuối cùng cô chỉ nói: “Tôi đi tìm Mộc Tây.” Mắt Cảnh Nam Kiêu sáng lên: “Lên xe với anh.” ............... Lên xe rồi Cố Thiên Tầm không nói nửa lời với anh ta, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, thẫn thờ nhìn phong cảnh lướt qua ô cửa sổ. Nếu không phải do mình tận mắt chứng kiến chắc có lẽ cô không bao giờ có thể tin được rằng chuyện Mộ Dạ Bạch tiếp cận mình là có âm mưu từ trước.... “Em có tâm sự gì à?” Cảnh Nam Kiêu hỏi, lo lắng nhìn về phía cô. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Những khung cảnh bên ngoài đầy màu sắc, chỉ là vào trong mắt cô, tất cả biến thành một màu đen trắng.... Ảm đạm, không có chút ánh sáng nào. Cánh tay xoay vô lăng của Cảnh Nam Kiêu nắm chặt lại, hỏi: “Có phải Mộ Dạ Bạch ức hiếp em không?” Ba chữ đó như mũi kim đâm vào tim cô. Lông mi khẽ giật, cô nhắm nghiền mắt lại. Cảnh Nam Kiêu có biết quan hệ giữa Tần Tư Lam và Mộ Dạ Bạch không? Cô không hỏi. Bởi vì chuyện giữa bọn họ, từ giờ trở đi sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa... “Sao em không trả lời anh? Lần trước anh nhận được đĩa ghi hình chính là cảnh em và anh ta thân thiết với nhau. Anh ta đến công ty đón em!” Nhắc đến chuyện này lồng ngực Cảnh Nam Kiêu lại đau nhói. Anh ta hít vào một hơi, cố đè nén cảm xúc trong lòng, “Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như thế nào hả? Yêu đương? Thiên Tầm, anh ta đâu có ngốc! Anh ta chỉ muốn chơi bời đùa giỡn với em thôi!” Những lời của anh ta không ngừng khoét sâu thêm nỗi đau trong lòng cô. Anh ta chỉ muốn chơi bời thôi... Thấy chưa, thật ra ai cũng đều biết điều đó cả, người duy nhất mê muội, chỉ là cô thôi. Chỉ có mình cô.... “Tôi và anh ta chẳng có gì cả!” Cô mở mắt ra, nói, đau khổ và mệt mỏi tích tụ đến cùng cực. “Anh dừng xe ở phía trước là được rồi, tôi tự đi vào.” ........... Giờ này Dương Mộc Tây đang đắp mặt nạ. Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vội chạy ra mở cửa. Cố Thiên Tầm đã cố chịu đựng suốt dọc đường, nhìn thấy Dương Mộc Tây, những khó chịu mệt mỏi trong lòng không kiềm được nữa mà vỡ òa ra. Nước mắt cô phút chốc rơi xuống không ngừng. Dương Mộc Tây kinh ngạc chỉ biết kéo cô vào nhà ngay lập tức. Cố Thiên Tầm không nói năng gì chỉ lặng lẽ ngồi trên sofa hồi lâu, Dương Mộc Tây rót cho cô ly nước nóng, cô lại cảm thấy lạnh ngắt. “Điện thoại cậu đang kêu kìa.” Dương Mộc Tây nhắc cô, cô rút điện thoại trong túi ra nhìn một cái rồi nói với Cố Thiên Tầm: “Là Mộ tổng.” Lại là anh ta..... Mắt cô tối sầm lại, không nghe máy. Anh ta không ngừng gọi điện cho cô là vì cái gì? Muốn nói với cô rằng anh ta lo cho cô, hay là nói rằng anh ta đang ở nhà đợi cô? Hay lại nói những lời trêu chọc, dụ hoặc khác nữa? Không! Những lời đó cô không muốn nghe thêm một từ nào thêm nữa! Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Dương Mộc Tây nhìn cô, dòi hỏi: “Cãi nhau với anh ta à?” “Không.” Cô trả lời, giọng cô nhỏ như sắp sửa tan biến. Giữa bọn họ, có gì để mà tranh cãi. “Vậy rốt cuộc có chuyện gì?” Dương Mộc Tây lo lắng hỏi dồn. Cố Thiên Tầm đem tất cả mọi chuyện kể lại một lượt cho cô. Dương Mộc Tây há hốc mồm nghe, hồi lâu mới mắng một câu: “Đàn ông đúng là không thằng nào tử tế!” “Tần Tư Lam cũng thật là khiếp quá nhỉ! Kiếp trước có phải cậu đã nợ nần gì cô ta rồi không? Không những dụ dỗ Cảnh Nam Kiêu, mà giờ còn...” Dương Mộc Tây quay sang nhìn cô, thấy nước mắt cô rơi, đành nuốt lời định nói xuống, không nói hết câu. Cố Thiên Tầm cười mỉa bản thân, nắm chặt cốc nước trong lòng bàn tay: “Trước đây cứ nghĩ anh ta là vị cứu tinh, kéo tay anh ta diễn kịch trước mặt Tần Tư Lam, bây giờ nghĩ lại thật mình không thể tưởng tượng được rằng bọn họ đem mình ra làm trò cười sau lưng...” Cô thấy rằng mình ngu quá thể đáng. Dương Mộc Tây xót xa nhìn cô: “Cậu nói xem... cái thai trong bụng Tần Tư Lam liệu có phải của anh ta không?” Cố Thiên Tầm cắn môi đến tái nhợt ra. Cô không nói gì nhưng trong lòng cảm giác đau như ai xé. “Mình đúng là hỏi câu ngốc thật.” Dương Mộc Tây ảo não mím môi lại: “Không phải của anh ta lẽ nào lại chạy đến chất vấn anh ta?” Cố Thiên Tầm không tiếp lời, như không nghe thấy Mộc Tây nói gì, đặt cốc nước xuống, cô đứng dậy nhìn Mộc Tây cười: “Mình đói rồi, nhà còn gì ăn không?” Cô ấy còn cười được? Nhưng.... Nụ cười đó làm Dương Mộc Tây cảm thấy khó chịu. “Có. Cậu đợi mình, mình cho vào lò vi sóng quay cho nóng lại đã.” Dương Mộc Tây lo lắng nhìn cô một cái rồi đi vào bếp. Thực ra cô chẳng muốn ăn một chút nào. Chỉ là cảm giác trống rỗng trong lồng ngực khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn nhét cái gì đó vào để lấp đầy những khoảng trống trong lòng. Nhưng... Có thể lấp đầy được không? ..................... Cả đêm cô tắt máy, nằm bên cạnh Dương Mộc Tây lật qua lật lại mãi vẫn không thể ngủ được. Hôm sau mở mắt ra vẫn đi làm như thường lệ. Dù có thế nào thì cũng vẫn phải tiếp tục sống. Trời còn chưa sập. Một mình cô cũng vẫn có thể sống tốt được..... Cô thành thục mở máy tính ra, buộc tóc cao lên, khiến bản thân trông tươi tỉnh hơn. Chỉ là quầng thâm dưới mắt vẫn lộ rõ ra tố cáo giấc ngủ của cô. “Thiên Tầm, Mộ tổng đích thân gọi điện bảo cô qua đó một chuyến.” Ngô Ca bước vào phòng làm việc, nói với cô. Dù có ngụy trang giỏi thế nào thì nghe thấy người khác nhắc đến tên anh, cũng khiến cô giật mình ngừng lại việc đang làm. Dương Mộc Tây nhìn cô, nói: “Nếu cậu không muốn đi vậy để mình đi cho.” “Vậy cậu đi đi, vừa lúc mình cũng có chút việc.” Cô tiện thể thoái thác. Không nói thêm gì nữa, Cố Thiên Tầm tiếp tục cắm cúi vào công việc. .................... Mộ Dạ Bạch đứng ở cửa sổ, quan sát sân vườn rộng lớn của cả khách sạn, lông mày cau lại thành hình / Từ tối hôm qua cô đã không nghe điện thoại của anh, anh còn tưởng cô vẫn ở thành phố A, nhưng sáng nay gọi điện đến Lan Điền thì không ngờ cô đã ở công ty. Cô làm như vậy là có ý gì? Không lẽ chuyện tối hôm trước đã khiến cô sợ hãi đến mức lại thu mình vào vỏ ốc rồi sao? Muốn giữ khoảng cách với anh? Nghĩ đến khả năng này, lông mày anh càng nhíu chặt lại hơn. “Mộ tổng.” Cận Vân gõ cửa bước vào. Anh lập tức thay đổi nét mặt. Quay người sang, hai tay đút túi áo, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?” “Người bên Lan Điền đến rồi ạ.” Cận Vân nhìn nét mặt anh rồi nói tiếp: “Là cô Dương Mộc Tây.” Dương Mộc Tây? Vậy là.... Cố Thiên Tầm đang tránh mặt mình? “Mộ tổng, có cần gặp nữa không ạ?” Thấy anh không nói gì hồi lâu, Cận Vân hỏi lại. “Không cần nữa.” Mộ Dạ Bạch ngồi trước bàn làm việc. “Đưa cô ta đi gặp Lam phó tổng là được.” “Vâng.” ............. Vừa tan làm, trời lại bắt đầu mưa. Cố Thiên Tầm cùng các đồng nghiệp khác đứng trước cửa. Cô nhìn lên bầu trời xám xịt, giống tâm trạng cô lúc này. “Thiên Tầm, hôm nay có phải Mộ tổng lại đến đón cô không?” Có một số người như kiểu âm hồn ám quẻ thích dai dẳng bám theo người khác, lại là mấy người phe Hà Tâm Nhu. Cô mím môi đứng đó, làm như không nghe thấy gì. Những giọt nước mưa lạnh buốt bị gió thổi, quất vào mặt cô. Ướt lạnh buốt giá thấm vào tim cô. “Thiên Tầm!” Cô đang ngây người ra nghĩ lung tung thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu đang đi xuyên qua màn mưa, chạy đến chỗ cô. Cô ngây người ra, chưa kịp nói gì thì tay đã bị anh ta nắm chặt lấy. “Cảnh Nam Kiêu, anh lại định làm gì?” “Đi về với anh! Hôm nay em phải đi với anh! Nhanh lên!” Mặt anh ta cuống quít, đến một lời giải thích cũng không nói, chỉ dắt cô bước ra ngoài màn mưa. Mưa khá lớn, anh ta nhìn cô một cái rồi cởi áo khoác ra che lên đầu cô.