Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 133: CUỐI CÙNG CŨNG HIỂU

Lương Hạnh nghĩ đến chuyện này lại thấy tức: “Cậu còn dám nói! Đồ ham sắc bỏ bạn kia, nói mau, từ khi nào mà hai người lại quen nhau?”

Lương Hạnh hiểu rõ Châu La La nhất, đừng nói là việc riêng không tiện nhúng tay vào, trừ việc nghĩ khí với bạn bè, cô còn là một người thích lo chuyện bao đồng, sao có thể bỏ qua cho sự biến mất của cô nhanh như vậy.

Làm như cô là kẻ ngốc sao.

“Lương Hạnh! Cậu quá quắt lắm rồi đấy, quen nhau gì chứ, tớ và tổng giám đốc Triệu biết nhau cũng nhờ cậu giới thiệu, không thể cướp chồng của bạn, tớ không có ý đồ xấu gì cả.”

Lương Hạnh tức đến nỗi trợn trắng mắt, tông giọng nâng lên: “Châu La La, cậu đừng giả ngốc với tớ, sao cậu lại dám gạt tớ, anh ta cho cậu bao nhiêu tiền?”

“Được rồi được rồi… đừng giận nữa, chú ý đến em bé.” Châu La La cũng sợ cô luôn rồi, cô thở dài, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại giận dữ như vậy, có phải hai người đã xảy ra chuyện gì sau khi tớ đi không?”

Lương Hạnh uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, sau đó nằm lên chăn, giọng nói đã ôn hòa đi nhiều: “Không có chuyện gì cả.”

“Xạo.” Châu La La không tin nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Lương Hạnh, thật ra cậu có thể thử buông bỏ, coi như là làm quen với anh ta lại một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu, đánh cược một lần nữa vì đứa bé. Đứa bé nào mà không mong có được một gia đình trọn vẹn chứ, dù sao cậu cũng sẽ kết hôn, không thể độc thân cả đời. Bây giờ không có hôn nhân ràng buộc, chẳng phải cậu có thể tự do muốn nói gì, làm gì cũng được sao?”

Lương Hạnh ngây ngẩn, hé miệng ra như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng vậy.

Chẳng phải bây giờ cô được tự do hơn rồi sao? Tại sao phải trói buộc mình sâu hơn, cô cũng đâu mắc nợ ai, làm gì phải ép bản thân đến bước đường cùng?

Cô vò đầu, chôn mặt vào trong chăn, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Cảm ơn cậu, nhưng hiện tại tớ thấy rất phiền muộn.”

Cô buồn bực tóm tắt lại chuyện buổi trưa cho cô ấy, lập tức đổi lấy một tiếng thét chói tai của người bạn thân.

“Trời ạ, cuối cùng anh ta cũng hiểu.”

Lương Hạnh: “…”

“Cái gì mà cuối cùng? Cậu đã biết được những gì?”

“Ờm, không, không có gì, tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi.” Châu La La lặng lẽ thở hắt ra, chột dạ vỗ ngực, sau đó cười híp mắt nói: “Quả thật năng lực hiểu chuyện của đàn ông thông minh rất mạnh, xem ra trong khoảng thời gian này, người ta cũng tự kiểm điểm lại không ít.”

Cô đã xem thường họ Triệu quá rồi, ban đầu còn tưởng rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa chứ. Xem ra, không bao lâu nữa cô có thể uống rượu mừng rồi.

Lương Hạnh càng nghe càng phiền lòng, không nói thêm nữa mà cúp điện thoại.

Trầm ngâm trong một lát, cô bỗng nhận được điện thoại của Quý tổng.

“Alo, Quý tổng.”

“Lương Hạnh, hiện tại cô có bận gì không?”

Lương Hạnh do dự trong chốc lát rồi nói: “Ừm, không có, Quý tổng tìm tôi có chuyện gì?”

Sếp hỏi là khách sáo thôi, dù có bận hay không thì cô đều phải nói là không. Thế nhưng, khi nghe ông ta giao việc, cô lập tức thấy hối hận vì những gì mình vừa nói.

“Chẳng phải hôm nay tổng giám đốc Thượng trở về sao? Sắp đến sân bay rồi, cô tiễn anh ấy giúp tôi với, bây giờ tôi không đi được.”

“Nhưng bây giờ tôi ra sân bay… còn kịp không?” Ông ta đi không được thì còn thư ký mà, cần gì phải gọi cô đi chứ? Chẳng phải tối hôm qua mới dùng bữa chung với nhau sao?

“Anh ta nói là vé bay chuyến tối, không chắc là mấy giờ, bây giờ còn sớm, đi đến đó chắc sẽ gặp được.”

Quý tổng nói hợp tình hợp lý khiến Lương Hạnh không thể phản bác, cô hé miệng, đành phải đồng ý: “… Được, tôi thay quần áo rồi sẽ đi ngay.”

“Được, cực khổ cho cô rồi.”

“Không sao, ông làm việc đi.” Lương Hạnh cười híp mắt nói rồi cúp điện thoại nhưng trong lòng lại muốn chửi người.

Nhưng dù có bất mãn đi chăng nữa thì cô cũng phải nghe theo. Cô thay quần áo, lại tìm một chiếc mũ che lại vết thương trên trán, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Khi xe của cô rời tiểu khu không được bao lâu, một chiếc xe đen cũng rời tiểu khu.

Trong sân bay, Lương Hạnh gọi điện qua, gặp được vài người trong phòng chở máy bay VIP.

“Tổng giám đốc Thượng.”

Thượng Điền không ngờ cô sẽ về, anh ta lấy lại bình tĩnh, cười dịu dàng: “Cô Lương, cực khổ cho cô phải đến một chuyến rồi.”

Lương Hạnh cười: “Không có gì, tổng giám đốc Thượng đến Nam Thành lâu như vậy, vẫn luôn giúp đỡ Doanh Tín, dù có ra sao thì tôi cũng phải đến tiễn anh, Quý tổng tạm thời có việc nên không đi được, vậy nên tôi mới đến đây một mình.”

Cô chưa nói xong, người đàn ông đột nhiên lại gần, vươn tay chạm vào vành nón, nhìn thoáng qua băng gạc trên trán cô, nét mặt dịu dàng bỗng nhiêm túc lên: “Sao lại bị thương rồi?”

Lương Hạnh sửng sốt, lui về sau mấy bước theo bản năng, thấy còn người khác ở đây thì kéo nón, xấu hổ cười: “Không sao, không cẩn thận bị đụng đầu, trầy một chút mà thôi.”

Người đàn ông lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi: “Rướm máu hết rồi kìa, còn nói chỉ trầy một chút? Nếu để lại sẹo thì không tốt. Đi, tôi dẫn cô đến phòng y tế kiểm tra.”

Anh ta nói xong, ngay cả nữ thư ký kế bên cũng ngạc nhiên mà nhìn anh chứ đừng nói là Lương Hạnh. Cô vội xua tay, cười từ chối: “Thật sự không sao, tôi đã đến bệnh viện rồi, cảm ơn tổng giám đốc Thượng.”

Người đàn ông này rất phong độ, cười lên trông khá dịu dàng, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy bản nhân như là con mồi bị người khác nhắm trúng, chỉ chờ thời cơ chín muồi rồi bắt thôi.

“Nếu cô thấy không tiện thì tôi để thư ký đưa cô đi vậy, vẫn còn thời gian, cần phải thay băng gạc trên đầu cô.” Anh ta điềm tĩnh nói, sau đó nhìn qua thư ký.

Đối phương gật đầu, đi lên phía trước, cười nói: “Cô Lương, khuôn mặt xinh đẹp của cô mà để lại sẹo thì rất tiếc, để tôi dẫn cô đi.”

Nụ cười của Lương Hạnh hơi cứng đơ: “Chuyện này…”

“Tổng giám đốc Thượng, nhanh như vậy mà đã đi rồi sao?

Lương Hạnh mới nói hai chữ đã bị giọng nói sau lưng cắt ngang. Cô sửng sốt quay đầu lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Sao anh ta lại đến?

Advertisement
';
Advertisement