Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 156: ĐỒ SECONDHAND CŨNG DÁM ĐƯA ĐẾN CHỖ TÔI

“Chào ông, Hàn tổng.”

Lương Hạnh khách sáo đưa tay ra.

“Quản lí Lương, bảo mấy nhân viên ở trong bộ phận của cô cứ thoải mái đi, đừng khách sáo như vậy.” Hàn tổng nhếch môi cười một cách cởi mở.

Lương Hạnh cười nhạt: “Vừa rồi tôi không có ở đây, chắc bọn họ đã thất lễ rồi, trở về tôi sẽ nói với họ.”

Hàn tổng chỉ vào một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ trước mặt khen: “Quả nhiên là quản lí Lương có cách dạy người, mấy người nhân viên cấp dưới của tôi đều như những đứa trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng nghiêm khắc với họ quá.”

“Người trẻ thì càng phải chăm chỉ làm việc, làm ra làm chơi ra chơi, Hàn tổng mới là người sếp tốt, người trong bộ phận của tôi đều bij tôi quản lí nên sợ.”

Lương Hạnh không hề kiêu ngạo, cũng không hề tự ti mà cười, ẩn sau những lời nịnh hót là sự lạnh lùng vô cùng.

Sau đó cô quay sang nói với Tiểu Trương trước mặt Hàn tổng: “Bảo họ không cần quá câu nệ, cứ thả lỏng, đừng chú ý đến tôi quá.”

Tiểu Trương gật đầu, quay người rời đi.

Ánh mắt Hàn tổng chợt lóe lên, cái trán hói phản chiếu ánh đèn, cười nói với cô: “Quản lí Lương, cứ để bọn người trẻ tuổi chơi đùa vui vẻ, hai chúng ta ngồi đây nói chuyện phiếm một lát được chứ?”

Lương Hạnh không có lí do để từ chối, khách sao gật đầu: “Được, mời.”

Cô cũng mới ngoài hai mươi, vậy là đã già rồi sao?

Cạnh đó có ghế sô pha dài, hai người ngồi xuống sát nhau.

Hàn tổng ngoắc tay bảo phục vụ mang hai chén rượu đỏ vào.

Ánh mắt Lương Hạnh chợt biến đổi, nhưng vẻ mặt thì vẫn không thay đổi.

Hàn tổng hai tay cầm lấy hai ly rượu, động tác rất lịch sự, đưa cho cô một ly: “Quản lí Lương.”

Lương Hạnh cười cười nhận lấy, cụng ly với ông ta một cái, làm bộ nhấp một ngụm nhỏ rồi để xuống: “Hàn tổng, ông cũng có thể ra chơi cùng bọn họ.”

“Không được đâu, tôi đã già rồi.” Người đàn ông cầm lấy ly rượu, sờ cằm, xúc động thở dài: “Nếu tôi trẻ hơn mười tuổi, tôi nhất định sẽ chơi, thậm chí còn giỏi hơn cả họ. Nhưng mà, một quý cô thanh lịch và xinh đẹp giống như quản lý Lương đây mới là người chói mắt nhất.”

Lương Hạnh rất phối hợp mà đỏ mặt, giả vờ như ngường ngùng mà cúi thấp đầu: “Hàn tổng quá khen rồi, mấy cái này đều dành cho người trẻ tuổi, còn tôi thì kết hôn rồi.”

Đi làm mấy năm, cô không học thêm được gì ngoài khả năng nhìn người tiến bộ rất nhiều, đặc biệt là loại đàn ông già ra vẻ đạo mạo như thế này, thật thật giả giả, cô có thể phân biệt rõ ràng, từ lúc cô đến, ánh mắt của người này chưa từng rời khỏi người cô.

Cô không tin họ có thể có hứng thú với một người phụ nữ đã có gia đình.

“Quản lí Lương kết hôn rồi?” Quả nhiên, Hàn tổng vô cùng bất ngờ.

Lương Hạnh cũng giả vờ như ngạc nhiên, sau đó lập tức không để ý mà cười cười: “Tôi cứ nghĩ mọi người đều biết, nhưng mà cũng vừa mới ly hôn rồi.”

Tự lừa dối bản thân cũng là một phương thức để bảo vệ bản thân, cô cũng không quá quan trọng hình tượng của mình trong mắt người khác.

“Ly hôn? Quản lý Lương quả thực dám yêu dám hận. Tuổi còn trẻ như vậy, tôi tin nhất định cô sẽ gặp được người tốt hơn.” Ánh mắt Hàn tổng xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng nụ cười vẫn như cũ, giọng điệu ân cần.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lương Hạnh không hề khiêm tốn, lộ ra mấy phần khôn khéo tài giỏi, môi đỏ mấp máy, chủ động cụng ly cùng ông ta, giọng nói mềm mại tỉnh táo: “Hàn tổng có con sao?”

Trường hợp này, nói chuyện công việc cũng không thích hợp, muốn ông ta không nổi lên tâm tư dâm loạn, cách tốt nhất là nói chuyện gia đình.

Hàn tổng không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một chút rồi lập tức cười nhạt: “Có hai đứa, chúng đều đang học cấp hai.”

“Một trai một gái sao?”

“Ừm.”

Lương Hạnh kinh ngạc: “Vậy ông thật sự là người thắng cuộc, sự nghiệp thành công, gia đình cũng hạnh phúc.”

Cô nịnh nọt nhưng cũng không quên nhắc nhở.

Người đàn ông ngượng ngùng cười: “Vẫn tốt.”

“Vậy vợ chồng chắc chắn rất yêu thương nhau.” Lương Hạnh quan tâm đẩy đĩa hoa quả bánh trái đến trước mặt ông ta, hờ hững cười một tiếng.

Biểu cảm trên khuôn mặt chữ điền của Hàn tổng đông cứng lại: “À… Cũng tốt.”

Lương Hạnh lễ phép cười, không nói tiếp nữa.

Thời gian trôi quả cả nửa ngày, điện thoại của Hàn tổng đột nhiên vang lên, ông ta quay lại nói với cô một cách đầy áy náy: “Thật ngại quá, tôi phải ra ngoài nhận điện thoại.”

“Không sao, ngài cứ từ từ.”

Hàn tổng rút điện thoại ra, đi tới một nơi vắng vẻ, ấn nút nghe máy, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc.

“Đây chính là lễ vật đêm nay cô tặng cho tôi sao? Một con hàng secondhand mà cũng dám để vào phòng tôi à?”

Đầu bên kia truyền tới một tràng cười lạnh của phụ nữ: “Ông còn muốn tôi kiếm về cho ông gái nhà lành, ngây thơ trong trắng à? Tối nay tôi bảo ông tới để làm việc chứ không phải là để cho ông hưởng lạc, nếu ông làm hỏng chuyện của tôi thì ngay lập tức tôi sẽ tiết lộ những chuyện xấu mà ông đã làm ra ngoài, để công ty tống cổ ông đi!”

“Cô!” Sắc mặt Hàn tổng đen lại.

“Ông có biết, tổng giám đốc của chúng ta ghét nhất là gì không, tôi có thể để ông ngồi vào vị trí này cũng có thể khiến ông thân bại danh liệt.”

Sắc mặt Hàn tổng biến đổi.

Lương Hạnh ngồi một lúc vẫn chưa thấy Hàn tổng quay lại, Mục Điệp lại hỏi: “Chị Hạnh, tại sao chị không qua đó?”

Trước mặt Mục Điệp cô lười diễn, khóe môi tùy ý giật giật: “Chị lười vận động.”

Giờ bụng bầu ngày càng lớn, người phụ nữ mang thai lại rất dễ buồn ngủ, mệt mỏi rã rời, ngày nào cô cũng phải chịu đựng để làm việc.

Mục Điệp lập tức cau mày, quan tâm nói: “Sao chị không về trước đi, ở đây còn có chúng em mà.”

“Không được, người thanh tra kia là một lão già xảo quyệt, nếu chị rời khỏi đây, ngày mai sẽ có tin tức Doanh Tín không coi ai ra gì, ngay cả Long Đằng cũng vậy, trở về chắc chắn Quý tổng sẽ mắng chị.”

Mục Điệp nghiêng đầu, xích lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Chị không cảm thấy lạ là tại sao lại chỉ mời bộ phận của chúng ta à? Chị và Hàn tổng có quen trước đó rồi sao?”

“Không quen.” Vẻ mặt của Lương Hạnh trở nên nghiêm túc, cô nghĩ nghĩ: “Chị cũng không biết nữa.”

Hàn tổng này cô mới gặp mặt lần đầu.

Là tổng thanh tra của Long Đằng, trước đây cô đến công ty cùng Triệu Mịch Thanh cũng chưa từng gặp qua.

Giọng nói của Mục Điệp trở nên trầm thấp nặng nề: “Lão già háo sắc đó, thấy chị xinh đẹp nên nổi ý đồ xấu xa à?”

“…”

Lương Hạnh khẽ giật mình, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, kinh ngạc lên tiếng: “Mục Điệp, đôi mắt của cậu có thể nhìn thấu hồng trần sao?”

Sao cái gì cũng nhìn ra được vậy chứ?

Đương nhiên cô cũng biết điều đó là không thể, nhưng cô hơi bất ngờ trước sự nhạy bén của chàng trai này, điều đó lại lần nữa khiến cô nghĩ đến năng lực của cậu.

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Điệp lập tức trở nên lạnh lùng: “Lão già đó thật sự có ý với chị sao?”

“Không, ông ta có lòng nhưng chị không có gan nhận.” Lương Hạnh cười.

Mục Điệp liếc cô một cái, chợt nở nụ cười: “Đúng vậy, nếu lão ta dám động vào chị, anh Triệu chắc sẽ xé xác ông ta ra.”

“…”

Lương Hạnh âm thầm trừng mắt liếc cậu một cái, không nói gì.

Bây giờ thì cô đã có thể khẳng định thằng nhóc này biết chuyện của cô với Triệu Mịch Thanh, chỉ là cố tình giả ngu mà thôi.

Hàn tổng quay lại, nói với mọi người: “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, tất cả mọi người lên trên tầng đi.”

“Thật sự làm được, đã bao hết nửa cái khách sạn rồi.” Mục Điệp khẽ cười, ánh mắt thâm sâu khó lường: “Chị Hạnh, chị nói xem số tiền này ai trả, là Long Đằng sao? Triệu tổng sẽ biết chứ?”

Advertisement
';
Advertisement