Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 202: TỪ GIẢ THÀNH THẬT

Lương Hạnh kìm nén cơn giận, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng tràn đầy buồn bực, cô ra khỏi nhà vệ sinh đi thẳng đến phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Cô không thèm gõ cửa, lập tức xông vào.

Người đàn ông trong văn phòng cũng bị cô làm cho kinh ngạc, anh ta ngước mắt nhìn thấy cô thì vẻ mặt mới khôi phục lại bình thường, đóng nắp bút lại cười nhạt: “Cô đã đến rồi.”

Lương Hạnh đứng ở cửa hai giây nhìn chằm chằm anh ta, cô chậm rãi đi vào, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, cười lạnh: “Nếu đã ngả bài, Thượng Tổng cần gì phải tiếp tục giả vờ chứ, không muốn cười thì đừng cười.”

Ánh mắt người đàn ông hơi u ám, anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt của người phụ nữ trước mặt, nụ cười vẫn không thay đổi: “Cô nghĩ tôi giả vờ ở trước mặt cô sao?”

Lương Hạnh cong môi đỏ cười lạnh: “Anh giả vờ quá lâu rồi, còn có thể phân biệt đâu mới là con người thật của mình sao?”

Trên mặt người đàn ông tuấn tú vẫn bình tĩnh cười nhạt: “Tôi cho rằng cô biết rõ đây chỉ là cách thức tồn tại của mỗi người, tôi có cách của mình, cô cũng có cách của cô, giống như cô chỉ là quản lý ở trong công ty, ai có thể nghĩ tới cô là con gái của thẩm phán Lương, vợ trước của Triệu Tổng công ty Long Đằng, còn có… Phụ nữ mang thai, tôi chỉ đang tranh giành lợi ích cho mình thôi, không phải cô cũng thế sao?”

“…” Lương Hạnh nghẹn họng, câu nói của anh ta chặn cứng cô.

Đúng như câu nói kia, cây ngay không sợ chết đứng, người đàn ông này dùng tất cả nhược điểm của cô chặn họng cô.

Nhưng điều này không có nghĩa lửa giận trong lòng Lương Hạnh biến mất, sắc mặt cô càng rét lạnh, giọng điệu càng thêm bình tĩnh: “Cho nên từ lúc bắt đầu mục đích anh đến Nam Thành là vì tôi? Lần đó anh cũng mang theo nụ cười giả dối cố ý tiếp cận tôi trong tiệc rượu?”

Ánh mắt u tối của Thượng Điền lóe lên, không nói chuyện.

Anh ta trong thương trường nhiều năm như vậy, cũng bò từ tầng chót đi lên, có người nào mà chưa từng thấy, có lời khó nghe nào chưa từng nghe chứ, sự chua xót ban đầu đã biến thành máu lạnh, biểu cảm đã sớm không hiện lên mặt, thậm chí có thói quen kiềm chế.

Anh ta và Triệu Mịch Thanh khác nhau một điểm duy nhất, anh ta có được mọi thứ ngày hôm nay đều dựa vào bản thân đi lên từng bước một, mà Triệu Mịch Thanh kế thừa sản nghiệp của ba rồi xoay chuyển tình thế một lần mà thôi, cho nên dù anh ta coi người đàn ông là đối thủ nhưng đáy lòng vẫn xem thường.

“Anh đúng là trời sinh bản tính thương nhân.” Lương Hạnh nhìn anh ta, sự châm chọc trên khóe môi càng đậm.

“Nếu nói như vậy có thể làm cho cô thoải mái thì cô cũng có thể nghĩ như thế.” Sắc mặt người đàn ông không hề thay đổi.

“Không, anh lợi dụng cả phụ nữ nên không tính là bản tính thương nhân mà gọi là thủ đoạn thấp kém, tôi thật sự không thể tin được anh sẽ làm vậy.” Lương Hạnh giận quá thành cười, quan sát anh ta từ trên xuống một cái, bỗng nhiên lại phủ nhận: “Cũng không phải, anh còn lợi dụng cả vợ mình thì sao có thể quan tâm người phụ nữ khác chứ?”

Thượng Điền nhìn cô một cái, xoay qua chỗ khác, từ từ đi về phía cửa sổ, hai tay đặt trong túi quần, lưng thẳng tắp, anh ta nhìn các tòa nhà cao sừng sững nơi xa, không hề che giấu dã tâm trong mắt: “Cô có biết tòa nhà cao nhất Kinh Đô là cái nào không?”

Lương Hạnh đứng ở sau lưng anh ta, ngước mắt nhìn cửa sổ sát đất phía trước, dáng người đàn ông thon dài, ăn mặc chỉnh tề không chút cẩu thả, khí chất tự cao lại bình tĩnh, nhưng cô nhìn thấy một thứ hoàn toàn khác với Triệu Mịch Thanh, đó là sự dục vọng rất lớn với quyền lực, tiền tài, tất cả mọi thứ trên đỉnh cao thế giới.

Cô chậm rãi cười, nói với anh ta: “Cho dù tôi ở phía dưới thì sao? Anh có thể đứng vững sao? Hơn nữa anh muốn theo đuổi thứ mình muốn, nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn theo đuổi nó, nhưng tôi cũng không phải là thánh mẫu bằng lòng dâng mình lên vì sự thành công của anh, anh tính kế tôi, tôi còn phải cười ngây ngô sao?”

“Nếu cô đồng ý, cũng có thể cùng hưởng với tôi.” Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô.

“…”

Hai mắt Lương Hạnh mở to ra, nếu có thể thì cô thật sự muốn tát anh ta một cái.

Trên đời này lại còn có người vô liêm sỉ như thế.

Cô cong môi cười lạnh: “Đừng nói là anh gặp dịp thì chơi, muốn từ giả thành thật.”

“Không thể sao?” Người đàn ông nghiêng đầu cười nhạt, không hề cảm thấy mặt dày vô liêm sỉ.

Người đàn ông này làm cho lửa giận trong lòng Lương Hạnh bùng nổ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, trào phúng nói: “Anh chỉ tò mò người phụ nữ có thể làm cho Triệu Mịch Thanh đánh mất trái tim là loại người gì mà thôi, nói thẳng ra chính là… Hâm mộ ghen tị oán hận, đó chính là lý do vì sao anh lại thể hiện sự mập mờ trắng trợn với tôi ở trong công ty như thế, thật ra anh không hề đặt tôi vào mắt.”

Cô nhớ tới tấm hình kia thì càng tức giận.

“Lòng hiếu kỳ cũng là tình cảm, anh ta có thể cho cô thì tôi cũng có thể cho cô, anh ta không thể làm cho cô…”

“Vậy anh và cô Tống ly hôn trước đi.” Lương Hạnh lập tức cắt ngang lời anh ta nói, cười vô cùng xinh đẹp.

“Nếu anh và cô ta ly hôn, tôi và Triệu Mịch Thanh vẫn chưa phục hôn thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc anh.”

Hai mắt Thượng Điền nhíu lại, anh ta biết người phụ nữ này không thông minh như Tống Nhiễm, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, trong đầu anh ta hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Tống Nhiễm.

“Tôi cho rằng cô không giống người bình thường, thì ra cô cũng rất cố chấp với hôn nhân như những người phụ nữ khác.”

Người đàn ông có chút tiếc nuối bất đắc dĩ thở dài, thật sự làm cho Lương Hạnh buồn nôn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là cô sẽ nôn ra ngoài, cô lấy tài liệu trong túi xách ra đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: “Thượng Tổng, lần sau lại nói chuyện phiếm tiếp, anh ký tên đi, tôi còn phải quay về báo cáo với Quý Tổng.”

Thượng Tổng nhìn người phụ nữ vẫn luôn thờ ơ này thì nhíu mày lại, ánh mắt chuyển qua tài liệu trên bàn, lạnh nhạt nói: “Cô biết rõ mục đích tôi hợp tác với Doanh Tín là gì, vì sao cô còn muốn thực hiện?”

Lương Hạnh cầm cây bút trên bàn mở nắp ra đưa cho anh ta: “Tôi là nhân viên Doanh Tín, tôi có trách nhiệm lấy lợi ích về cho công ty, Thượng Tổng, ký tên đi.”

“Nhưng tôi cũng có cách làm cho mấy người không lấy được một đồng nào lại chịu tổn thất, cô không giải quyết mối nguy hiểm này cho công ty sao?” Thượng Điền cong môi cười, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng.

“Thượng Tổng không cần quan tâm chuyện này, tôi có thể tiếp tục ở lại Doanh Tín cho đến lúc đó hay không cũng chưa biết được, không chừng hợp đồng này vừa ký xong, tôi hoàn thành nhiệm vụ cầm tiền thưởng chạy lấy người thì sao?” Cô cười tràn đầy lạnh lẽo, đặt mạnh bút ở trước mặt anh ta.

Thượng Điền không nói nữa, môi mỏng mím chặt lại, ý cười trên mặt cũng nhạt đi một chút, hàm dưới hơi căng chặt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô vài giây mới cầm bút ký tên.

Lương Hạnh ra khỏi văn phòng, cúi đầu nhìn tài liệu đã được ký tên thì nhíu mày lại, tâm trạng không hề nhẹ nhõm thì càng nặng nề hơn.

Chuyện này quá lớn, sau khi cô quay về phải bàn bạc với Quý Tổng một chút, nếu không thì sau này liên lụy đến công ty.

Tuy rằng ngoài miệng cô nói cầm tiền thưởng chạy lấy người, nhưng Doanh Tín rất quan trọng với cô, Quý Tổng đối xử với cô cũng không tệ, cô không thể hại người ta.

Advertisement
';
Advertisement