Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 210: BỨC ẢNH HÔN DUY NHẤT CHÍNH LÀ VỚI TÔI

Khóe môi Triệu Mịch Thanh hơi nhếch lên: “Nhiều bức ảnh như vậy, chỉ có một bức ảnh hôn chính là với tôi, nếu là người phụ nữ của tôi, sao có thể dính vào người đàn ông khác, nói tới nói lui, bây giờ người nên khó chịu nhất chính là tôi, em đương nhiên phải có nghĩa vụ chứng minh sự trong sạch của tôi!”

“…”

Lương Hạnh tức giận đến mức không ăn được nữa, cô sắp bị bản lĩnh đổi trắng thay đen của người đàn ông này khuất phục rồi, rốt cuộc anh làm thế nào để mặt không đổi sắc nói ra được những lời này, đi ra ngoài không bị đánh sao?

Thấy cô đặt đũa xuống, người đàn ông khẽ nhíu mày, nhìn cô, giọng điệu dịu hơn mấy phần: “Ăn cơm đi, những món này đều là món tươi nhất mà tôi chọn, cũng là món em thích ăn!”

Lương Hạnh trừng mắt nhìn đồ ăn, lại nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau cô hơi cắn môi, có chút buồn bực xấu hổ: “Triệu Mịch Thanh, bản lĩnh vừa đấm vừa xoa, anh thật sự luyện được không ai bằng!”

Vậy nên, trước đây cô quen biết Triệu Mịch Thanh thật sự chỉ là bề ngoài, anh hiện tại, nhìn như trầm ổn thân sĩ, thực chất bên trong lại lộ ra vẻ cường thế không ai bì nổi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bắt lấy nhược điểm trong lòng người khác một cách chuẩn xác, lúc nào nên cường ngạnh, lúc nào nên dịu dàng, dùng thành thạo điêu luyện, từng bước vừa phải.

Có lẽ ngay cả tâm trạng bồi hồi lúc này của cô, anh cũng đều đoán được.

“Biện pháp này có tác dụng là được, không có gì so sánh!” Người đàn ông không có bất cứ vẻ mặt đắc ý nào, thậm chỉ vẻ mặt cũng không thay đổi một chút: “Ăn đi, ăn cơm xong nếu em không muốn theo tôi đến công ty cũng được, ở nhà đợi, đừng đi đâu, buổi tối tôi sẽ cố gắng về nhà sớm một chút!”

Lương Hạnh không để ý tới anh, vẻ mặt nhạt nhẽo cúi đầu xuống lẳng lặng ăn cơm.

Người đàn ông cũng không giận, thậm chí mi tâm còn nhiễm một chút nhu hòa.

Sau bữa ăn, Lương Hạnh đứng dậy chủ động dọn dẹp bát đũa, nhưng vẫn không nói một câu nào.

Đang rửa bát trong bếp, bên hông bỗng nhiên siết chặt, bị người đàn ông từ phía sau ôm, cánh môi ấm áp dán vào vành tai của cô.

Thân thể Lương Hạnh hơi cứng lại, thoáng bình phục lại, tiếp tục động tác trong tay, hơi thở mát lạnh của người đàn ông còn kèm theo vị khói dầu thoang thoảng, nhàn nhạt nhưng lại dễ ngửi một cách khó hiểu.

“Triệu Mịch Thanh, anh đi làm đi.” Giọng nói của cô có chút nghiêm túc.

Cô không muốn khiến anh vì việc của mình là chậm chễ chuyện của công ty, chuyện của cô, cô có thể tự mình giải quyết, mà những việc ở công ty lúc nào cũng là của anh, lúc anh bận rộn cũng không có ai có thể giúp được.

Cô cũng không phải kẻ ngốc, sự nghiệp của cô vừa gặp khó khăn, đương nhiên hiểu rằng anh muốn an ủi cô.

“Ừm, vậy em đồng ý với tôi, trước khi tôi trở về em hãy đợi ở nhà!”

Lương Hạnh tắt nước, dùng khăn lau nước trên tay, quay đầu nhìn anh, có chút bất lực nói: “Tôi không phải trẻ con, cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không biến mất đâu. Một lát nữa tôi sẽ về cùng ba mẹ tôi!”

Triệu Mịch Thanh đưa tay nâng cằm cô, chọc thủng tâm tư của cô: “Trước khi làm tốt dự định trong lòng, em sẽ rất nôn nóng, càng không trở về nhà nói chuyện này với ba mẹ em!”

“…”

Lương Hạnh nhanh chóng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hôm nay bọn họ không biết thì ngày mai sẽ biết, tôi cần gì phải giấu diếm bọn họ? Anh buông ra, bây giờ tôi sẽ về nhà ngay!”

Cô rất ghét cảm giác trần trụi đứng trước mặt anh thế này, tất cả tâm trạng bị anh nhìn thấu, so với trước kia, anh trước kia quả nhiên không hề đặt cô trong lòng.

Người đàn ông vẫn kiên nhẫn như cũ, giọng nói giống như không thay đổi chút nào: “Em ở đây giải quyết mọi chuyện, chờ đến khi tôi tan ca quay lại, sẽ cùng em trở về!”

Lương Hạnh không nói chuyện, chỉ nhíu mày.

“Hay là bây giờ em cùng tôi đi đến công ty!”

“Không muốn!” Điều thứ hai, cô từ chối không cần suy nghĩ, sau đó im lặng một lát và bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh đi làm, tôi xử lý công việc, nhưng tôi xử lý xong sẽ rời đi, sẽ không chờ anh!”

Người đàn ông cong môi lộ ra ý cười, nâng cằm cô lên khẽ hôn lên bờ môi phấn nội của cô: “Được, tôi đi thay quần áo!”

Người đàn ông hết lòng tuân thủ cam kết buông cô ra, quay người đi ra ngoài.

Lương Hạnh đỏ mặt lòng bàn tay gắt gao ám vào bồn rửa bát ở phía sau, trong lòng gần như phát điên vì người đàn ông lưu manh này.

Người đàn ông dỗ dành cô triệt để khiến cô không còn sức lực để tranh chấp mới đi thay xong quần áo và cầm chìa khóa xe rời đi.

Lương Hạnh ngồi trên ghế sô pha, trong lòng xoắn xuýt một hồi, mới đem chuyện của người đàn ông ném ra sau đầu, mở laptop ra và thăm dò chuyện chính.

Nhưng mở ra một hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện không tìm thấy những bản nháp trên mạng lúc sáng, mở hồ sơ ra cũng cho thấy bài báo đã bị xóa bỏ khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.

Tốn rất nhiều công sức để biên tập như vậy, sao lại chỉ để vào mấy giờ đồng hồ, rõ ràng không phải tác giả xóa bỏ, hoặc không phải tác giả chủ ý xóa bỏ, cô hiểu rõ rất nhiều trong số đó đều là tải khoản thủy quân, nhưng ai có thể tìm được tất cả thủy quân vào xóa chúng cùng một lúc?

Lông mày và ánh mắt cô bỗng nhiên ngưng tụ lại.

Chẳng lẽ là Triệu Mịch Thanh?

Đúng là anh có khả năng này.

Lương Hạnh không nghĩ thêm nhiều như vậy, trong một đống quảng cáo, cuối cùng cũng tìm được hai bài chưa kịp xóa bỏ, sao chép xuống, nhìn đi nhìn lại mấy lần, cuối cùng phát hiện ra vài vấn đề.

Ảnh rõ ràng là do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, thời gian kéo dài khoảng nửa tháng, trong bản thảo còn xuất hiện chữ của cô Phó, văn phong rất sáo rỗng.

Cô Phó này không cần nghĩ cũng biết là ai.

Nhưng cho dù bôi đen cô, tại sao phải cố gắng liên hệ với vị Phó Tuyết Thảo đó, rõ ràng là người viết bản nháp cố tình làm vậy.

Dựa theo khả năng kinh thế và sự thù hận, bên cạnh cô người phù hợp với điều kiện này có lẽ cũng chỉ có một mình Phó Tuyết Thảo.

Suy nghĩ rất lâu, chân mày Lương Hạnh càng nhíu chặt, nhìn một tấm ảnh trên màn hình, trong lòng xuất hiện một tia nghi ngờ.

Nếu là Phó Tuyết Thảo, nhưng ảnh cô và Thượng Điền ăn cơm ở một nhà hàng Nhật Bạn, cô ta chụp thế nào? Lúc cô đi đến đó đã từng xác nhận, bên trong gian phòng đó ngoại trừ bốn người bọn họ hoàn toàn không có người nào khác.

Điện thoại rung lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Lương Hạnh thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại di động lên nhìn, trong nháy mắt cúp máy.

Thượng Điền gọi tới.

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được, chắc chắn nhận được tin tức cô tạm thời bị cách chức nên đến chế giễu.

Nhưng mấy giây sau, anh ta lại gọi tới.

Lương Hạnh trực tiếp phát hỏa, ấn nút nghe máy liền lạnh giọng trào phúng: “Thượng tổng thật sự rảnh rỗi, đối với tôi cũng chăm chỉ không ngừng như vậy sao?”

“Nghe nói cô vì tôi mà bị cách chức?” Anh ta nói chuyện vẫn như trước, vẫn là bộ dáng ôn nhuận nhĩ nhã không nhanh không chậm trước kia.

Lương Hạnh lập tức cười nhạo lên tiếng: “Câu chuyện có nhiều nhân vật chính như vậy, Thượng tổng lấy tự tin ở đâu để nói là vì anh?”

“Ừm, vậy là tốt rồi, nếu không tôi sẽ thấy áy náy!” Thượng Điền trầm thấp cười một tiếng, lập tức nói: “Nhưng những gì tôi đã nói trước đó đều là thật, nếu như cô bằng lòng, bất cứ chức vụ gì ở Phong Thụy cũng để cô tùy ý lựa chọn!”

Ánh mắt Lương Hạnh lại lùng, thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ đùa cợt rõ ràng: “Để ông chủ Phong Thụy phải mấy lần tự mình đặc biệt mời, tôi thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trình độ của tôi không thể sánh được với một chủ quản ở công ty của anh, để đối phó với Triệu Mịch Thanh, anh phải hạ thấp thân phận như thế, không cảm thấy mất mặt sao?”

Advertisement
';
Advertisement