Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY

Đúng là lúc nào người đàn ông này cũng đào hố chờ cô sẵn.

Tâm trạng của cô sa sút tận cùng, Lương Hạnh đặt chén xuống thật mạnh: “Tôi no rồi, anh ăn một mình đi.”

Ngươi đàn ông ấy đứng lên khỏi ghế, kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, anh nhíu mày: “Tôi không có tính kế em, tôi nghiêm túc đấy.”

Anh cũng không ngốc đến mức không biết cách cầu hôn, chỉ có điều đến bản thân anh cũng chưa chuẩn bị gì cả, giống như bầu không khí đã nóng lên, khiến cho anh cảm thấy kích động, cho dù biết rõ rằng cô sẽ không đồng ý.

Đi đến ngày hôm nay, Triệu Mịch Thanh dám thừa nhận rằng anh chính là một kẻ thất bại về mặt tình cảm, giống như đồ ngốc lúng ta lúng túng, đến chiêu trò mặt dày bám đuôi cũng dùng một cách trắng trợn rồi.

“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi về nhà đây.” Lương Hạnh không phản ứng lại gì, mặt cô không đổi sắc, giọng nói dịu dàng trong trẻo.

Đôi mắt người đàn ông ấy tối đi, hai giây sau, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: “Ừm, để tôi đưa em về.”

Lương Hạnh cầm hành lý ở bên cạnh lên, không từ chối cũng không phản đối, chỉ sải chân bước ra cửa.

Đi đến trước thang máy, Triệu Mịch Thanh đuổi kịp cô, anh khoác áo khoác của mình lên người cô: “Buổi tối lạnh lắm.”

Lương Hạnh không phản kháng, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn không nói gì.

Lúc thang máy kêu ding ding rồi mở ra, cô nhấc chân đi vào trước, người đàn ông ấy nối gót theo sau, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng đột nhiên điện thoại trên người Lương Hạnh rung lên, cắt ngang bầu không khí này.

Cô sững sờ, một tay cầm hành lý, một tay sờ điện thoại.

Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng cô, lúc ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt anh trở nên tối sầm.

“Đàn anh.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rõ ràng rất vui khi nhận được cuộc điện thoại của anh ta.

“Hạnh, em còn chưa ngủ à?” Hướng Hoành Thừa tỏ vẻ quan tâm.

“Dạ, chưa ngủ, bây giờ bên chỗ các anh thế nào rồi?” Lương Hạnh vội vàng hỏi han.

Kể từ lúc anh ta dẫn Xuyến Chi đi thì bọn họ đã không còn liên lạc với nhau nữa, một phần vì chênh lệch thời gian, một phần khác vì cô cũng không dám, nếu như lần này vẫn không có hiệu quả, cô phải an ủi thế nào đây.

“Ngày mai bọn anh sẽ quay về.”

Lúc thang máy xuống đến hầm rồi mở ra, Lương Hạnh ngẩn người, giống như không để ý đến việc vẫn còn có một người đàn ông đứng sau lưng mình, cô nhấc bước đi ra ngoài, giọng nói đượm vẻ kinh ngạc: “Ngày mai? Có hiệu quả không?”

“Ừm, hiệu quả rõ ràng lắm, anh đã hẹn với bác sĩ rồi, sẽ dẫn con bé đi khám đúng hẹn.”

Trong điện thoại, mặc dù giọng điệu của Hướng Hoành Thừa vẫn bình tĩnh như thường, thế nhưng rõ ràng Lương Hạnh lại nhận ra sự phấn khởi và kích động qua lời nói của anh ta.

Niềm vui không khỏi nảy sinh trong lòng và hiện lên trên mặt cô, cô nói nhẹ nhàng: “Thế thì tốt, ngày mai gửi giờ cho em, em sẽ đi đón anh.”

Bước đi trên con đường bên dưới khu chung cư, ánh đèn đường mờ mờ, trời khuya lạnh lẽo, Lương Hạnh mỉm cười nói hết câu cuối cùng rồi cúp máy.

Người đàn ông đằng sau lưng im lặng như thể đã chìm vào trong bóng tối, nhìn thấy mây mù quanh người phụ nữ ấy được quét sạch đi vì một cú điện thoại, ánh mắt anh trở nên tối tăm.

Cảm nhận được là không khí lạnh lẽo phả vào người, Lương Hạnh kéo áo khoác, dường như đến bây giờ cô mới nhớ ra vẫn còn người bèn ngoảnh đầu lại nhìn anh, bởi vì nơi này quá tối, cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, đành quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cuộc anh vẫn không thể nhẫn nhịn nổi nữa, giọng nói trong trẻo của anh vang vọng giữa màn đêm, dường như mang theo cả hơi giá lạnh: “Mới có mấy ngày không gặp mà em nhớ anh ta rồi à?”

Mặc dù anh tin tưởng vào những gì ba Lương nói, trước kia cô thích anh ta, nhưng cũng không xác định bây giờ cô có còn tình cảm với người này hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai Hướng Hoành Thừa có quá nhiề.

“Anh ấy dẫn con sang nước ngoài trị bệnh, tôi quan tâm đôi chút không phải là chuyện hiển nhiên sao?” Lương Hạnh nhíu mày, dường như không nhận ra được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh.

“Vợ anh ta bỏ mặc anh ta, không phải anh ta luôn chăm con một mình sao?” Triệu Mịch Thanh cúi đầu nhìn chiếc bóng của hai người giao vào nhau bên dưới chân.

Ý tại ngôn ngoại, trước kia cũng có thấy em lo lắng đâu.

Lương Hạnh nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Anh có thể nói cái gì êm tai một chút không, sao ăn nói khó nghe thế?”

Người đàn ông ấy cười khẽ, giọng nói của anh lành lạnh: “Tôi vẫn còn chưa nói gì mà em đã bất bình giùm anh ta rồi à? Bảo vệ anh ta như thế, không sợ tôi ghen sao?”

Lương Hạnh bĩu môi, cô dừng lại, nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Tôi tin rằng anh có thể ghen với tất cả mọi thứ, nhưng chắc chắc cũng không ghen vì cái trò này.”

Sau khi nói dứt lời, cô bèn cởi áo khoác xuống, đưa cho anh: “Cảm ơn anh đưa tôi về, đến nhà rồi, anh về đi.”

Triệu Mịch Thanh im lặng nhìn cô, đây không phải là lần đầu tiên anh thừa nhận mình sẽ ghen, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên cô còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cũng không quan tâm đến nữa, thái độ lúc lạnh lúc nóng của cô khiến cho anh phiền muộn.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn xuống nước, cầm áo khoác choàng lên người cô, ôm vai cô: “Mặc đi, lần sau rồi trả cho tôi, tôi không lên trên với em nữa.”

Lương Hạnh nghiêng đầu nhìn bàn tay nằm trên vai mình rồi cười khẽ: “Thế thì cảm ơn Triệu tổng, tôi về đây.”

Sau khi nói dứt lời, cô quay người bỏ đi.

“Lương Hạnh!”

Nghe thấy tiếng gọi ấy, Lương Hạnh khựng lại theo bản năng, đột nhiên người đàn ông ấy nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực của mình, cúi đầu kề sát lên mặt cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Tôi không thích em vui vẻ vì anh ta, bởi thế…Tôi thật sự ghen tị đấy.”

Lương Hạnh trố mắt.

Cô hơi hé miệng, dễ dàng bị người đàn ông này đặt lên một nụ hôn.

Vốn dĩ không tính là hôn, người đàn ông ấy hơi mất khống chế, anh nhẹ nhàng tách cánh môi cô ra, đợi đến khi phát tiết xong rồi, anh mới lưu luyến giữ lấy đầu cô.

Lương Hạnh không chủ động đáp lại cũng không từ chối, chỉ ôm chặt chiếc hộp trong lòng mình, móng tay gần như muốn bấm xuyên vỏ hộp.

Sau giây lát, người đàn ông ấy ngừng lựi, hơi thở hỗn loạn của anh phả lên da thịt của cô, thốt lên vài tiếng đơn giản: “Lên đi.”

Lương Hạnh nghiêng mặt đi, cô ‘ừm’ khẽ một tiếng, không tỏ thái độ gì, chỉ im thin thít mà thôi.

Sau khi người đàn ông ấy buông tay ra, cô gần như không hề ngừng lại mà xoay lưng nhanh chân đi vào trong chung cư.

Sau khi vào đến thang máy, ánh đèn sáng sủa soi rọi lên những giọt mồ hôi ứa ra trên trán cô, còn có ánh mắt hoảng loạn, đến chiếc hộp vuông trong lồng ngực cũng bị cô đè đến biến dạng.

Dường như cô đã kiệt sức, chỉ biết dựa vào tường, hít thở khe khẽ, cảm nhận được tiếng tim đập gấp gáp đầy hỗn loạn trong lồng ngực, mỗi một câu người đàn ông ấy nói trong đêm nay quẩn quanh trong đầu cô.

Mười mấy giây sau, thang máy đến nơi, cô mới bình tĩnh bước ra ngoài.

Trước cửa chung cư, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Mẹ Lương nghe thấy âm thanh bèn vội vàng bước ra ngoài, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Sao con lại về?”

Lương Hạnh: “…”

Cô ôm chiếc hộp đi vào nhà, gạt bỏ tâm sự, lạnh lùng mà nói: “Mẹ tính không cần con nữa à? Con về trễ như thế, mẹ còn không gọi cho con được cú nào, yên tâm quá ha.”

Mẹ Lương lấy cặp dép lê đặt trước mặt cô, nói một cách hờ hững: “Có cậu Triệu ở đó thì mẹ còn lo lắng gì nữa, không gọi điện thoại vì không muốn làm phiền hai đứa con.”

Advertisement
';
Advertisement