Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 300: CHỌN EM

Đang nói chuyện thì người đàn ông đẩy cửa đi vào, nhìn hai người già đang thu dọn đồ đạc thì vội nói: “Ngày mai con tìm người tới thu dọn, ba mẹ, hai người không cần làm.”

Mẹ Lương từ bên cạnh Lương Hạnh đứng dậy, cười nói: “Đồ đạc không nhiều, vứt đi hết thì cũng tiếc, mẹ thu dọn sắp xếp là được rồi, không cần tìm người khác phiền phức như vậy, đói bụng không? Bây giờ mẹ đi nấu cơm.”

Nói xong, quay đầu nháy mắt với Lương Hạnh một cái, đẩy ba Lương cùng nhau đi vào phòng bếp.

“Hôm nay luôn ở nhà à?” Người đàn ông vừa treo áo khoác lên móc áo vừa nói, vai rộng hẹp eo, dáng người hoàn mỹ nhìn một cái là thấy hết.

“Ừm.” Cô trừng mắt nhìn: “Sao hôm nay về sớm như vậy?”

Người đàn ông xắn tay áo lên, vươn bàn tay ra.

“Nhân lúc vẫn chưa ăn cơm, tôi đưa em ra ngoài đi dạo một chút, du sao thì không vận động cũng không tốt.”

Lương Hạnh miễn cưỡng, nhíu mày, vẫn đưa bàn tay qua.

Chỉ là dạo chơi dưới lầu cư xá, đang lúc chạng vạng tối nên người đi tản bộ càng ngày càng nhiều, phần lớn là cả gia đình kéo nhau đi, trẻ con chạy ở phía trước, ba mẹ nhìn ở phía sau.

Đã đến cuối hè, ban ngày vẫn khô nóng nhưng trời vừa tối thì gió mát thổi tới, vô cùng dễ chịu.

Lương Hạnh nhìn những đứa trẻ kia với vẻ mặt dịu dàng và nở một nụ cười.

Không biết sau này con của mình sẽ như thế nào, trông giống ai?

Dối diện có một người phụ nữ có thai đi tới, nhìn tháng thai cũng không nhỏ, bên cạnh hẳn là chồng cô ấy.

Ánh mắt cô ấy cứ luôn nhìn mình và Triệu Mịch Thanh, còn có chút rất hâm mộ, khi đến gần thì mỉm cười thân thiện với hai người.

“Cô hẳn là được bảy tháng rồi đúng không?” Mẹ bầu kia cười hỏi.

Lương Hạnh cũng dừng bước lại, nhẹ nhàng nói: “Gần sáu tháng, bởi vì là thai đôi cho nên lộ rõ hơn một chút.”

Mẹ bầu đó trợn mắt nhìn, lại càng hâm mộ: “Thật là tốt! Sinh đôi thật không dễ.” Mắt nhìn Triệu Mịch Thanh, có chút xấu hổ: “Hai vợ chồng cô ngoại hình thật đẹp, chắc chắn bọn nhỏ cũng sẽ đều xinh đẹp.”

Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh cô ấy lập tức nhăn mũi, nói: “Con chúng ta cũng không kém, đã nói với em nhiều lần như vậy mà vẫn không nhớ được, lời nói của em con cũng có thể nghe thấy, em phải khen ngợi nó thật nhiều, nếu không sau này nó sẽ không tự tin.”

Mẹ bầu kia nguýt anh ta một cái, lập tức ngậm miệng lại.

Lương Hạnh không nhịn được cười, vợ chồng này thật đúng là những người đáng yêu.

“Đúng rồi, mọi người có biết lúc sinh con ba có thể đi vào phòng sinh được không? Cô ấy thích khóc, vừa khóc thì đã không có tí sức lực nào, tôi không yên tâm.”

Người ba kia hỏi Triệu Mịch Thanh.

Lương Hạnh mím môi một cái, sao anh biết được.

Nhưng giọng nói của người đàn ông vang lên rất nhanh: “Bình thường là không cho vào, nếu mà người nhà có những lời nói và hành động quá kích động thì sẽ ảnh hưởng đến người phụ nữ có thai, bình thường bác sĩ sẽ tận tình trợ giúp các cô ấy về mặt chuyên môn, cho nên lựa chọn bệnh viện và bác sĩ càng quan trọng hơn một chút.”

“Thì ra là thế.” Người ba kia sáng tỏ, lại hỏi tiếp: “Mọi người định sinh ở bệnh viện nào? Sinh đôi cần phải cẩn thận hơn.”

Vấn đề này hai người vẫn chưa từng thảo luận, Lương Hạnh mở miệng: “Chúng tôi vẫn chưa…”

“Vẫn chưa nghĩ ra là ra nước ngoài hay là mời chuyên gia nước ngoài tới, bây giờ thiên về hướng ở trong nước, bởi vì không muốn để cô ấy phải chạy đi chạy lại quá nhiều.” Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên, coi như nghiêm túc trả lời.

Hai người đối diện rõ ràng là trố mắt ra.

Cư xá này phần lớn là những người thuộc tầng lớp lao động bình thường sinh sống, họ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đặc biệt ra nước ngoài sinh con, cũng tuyệt đối không có thực lực kinh tế mời cái gì mà chuyên gia nước ngoài tới.

Lương Hạnh lúng túng giật giật khóe miệng: “Anh ấy nói đùa, chúng tôi sinh ngay tại bệnh viện thành phố. Bác sĩ bên đó cũng rất tốt.”

Hai vợ chồng đối diện kịp phản ứng, vẫn mỉm cười như cũ nhưng ánh mắt nhìn Triệu Mịch Thanh đã có chút thay đổi.

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, nhìn cô: “Tôi không nói đùa.”

Cùi chỏ Lương Hạnh âm thầm huých anh một cái, cười nói với vợ chồng kia: “Chúng tôi phải về nhà ăn cơm, hẹn gặp lại nhé.”

Cô kéo tay người đàn ông bỏ đi.

Đến chỗ không có ai, quay đầu nói với đôi này nhíu chặt: “Họ không phải hàng xóm nhà anh, có thể dễ dàng mời chuyên gia nước ngoài đến chỉ vì sinh con, cũng không hiểu được, cùng lắm thì cũng chỉ có thể tìm bác sĩ tương đối tốt ở bệnh viện thành phố.”

Người đàn ông híp mắt, nói không nhanh không chậm: “Họ như thế nào có liên quan gì đến chúng ta? Những lời tôi nói đều là thật.”

Lương Hạnh trợn mắt, nghẹn lại.

“Điều em vừa nói không được.” Người đàn ông đột nhiên nói tiếp.

Cái gì không được? Vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn anh.

“Bệnh viện thành phố không được, tùy tiện tìm bác sĩ càng không được.” Anh “hừ” một tiếng rồi lại nói: “Câu trả lời của tôi cũng là lời nói chính thức, bệnh viện bình thường không cho ba vào phòng sinh, chúng ta không ở bệnh viện thường, tôi có thể đi vào.”

Lương Hạnh không nói gì, nghẹn cứng, sao người này lại giống như đứa trẻ vậy?

Quả thật không thể trò chuyện, chỉ có thể thản nhiên nói: “Tùy anh.”

Tức giận đến mức quay người bỏ đi.

Triệu Mịch Thanh theo sát, tốc độ cô rất nhanh rồi lại chậm lại.

“Mệt mỏi?” Người đàn ông phía sau lập tức hỏi.

Đột nhiên cô quay đầu mang theo nụ cười xấu xa, nháy mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt: “Nếu như tôi và con chỉ có thể chọn một thì anh sẽ chọn thế nào?”

Hiển nhiên người đàn ông không nghĩ tới vấn đề này, khi không có con thì không có gì quan trọng, nhưng thật sự có con thì chuyện đó không hề tầm thường.

Người đàn ông trừng mắt nhìn, yết hầu khẽ nhúc nhích, không do dự phun ra một chữ: “Em.”

Lương Hạnh suýt chút nữa bị con ngươi của anh hút vào, hơi mất tự nhiên chuyển mắt sang nơi khác, buồn bực “ừ” một tiếng quay đầu tiếp tục đi, nhưng lại đột nhiên bị vòng lấy từ phía sau.

Cằm của người đàn ông đâm vào người cọ xát vào cổ cô, ngứa đến cuống lên.

Sau một giây, anh nói bằng giọng mũi: “Tôi yêu con, nhưng so với em thì đây là lựa chọn duy nhất.”

Tai dường như bị mất thính giác mấy giây, vào đúng lúc này thế giới trở nên yên tĩnh.

Đây là lời tâm tình anh từng nói có thể chạm vào lòng cô nhất.

Đôi mắt vậy mà chua xót, cô ra sức chớp chớp rồi mới nói: “Đối với tôi con cũng rất quan trọng.”

“Tôi biết, cho nên tôi sẽ để mẹ con em được bình an.”

Dường như là sự hứa hẹn nhưng cũng là trách nhiệm.

Trên con đường sỏi đá nhỏ vắng lặng này, buổi hoàng hôn này, làn gió nhẹ cuối hè này, mỗi một ngọn cây cọng cỏ đều khắc sâu trong trí nhớ Lương Hạnh. Nhiều năm sau, sau khi đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, kí ức đó vẫn còn mới mẻ như vừa mới xảy ra.

Ba ngày sau liền dọn đến nhà mới.

Sự thưởng thức và lựa chọn của Triệu Mịch Thanh là không thể nghi ngờ, môi trường và cơ sở vật chất hoàn toàn vào loại bậc nhất, từ sân đến phòng đều được thiết kế từ tay bậc thầy, mặc dù không được coi là quá lớn, nhưng mỗi một chỗ đều tinh xảo.

Tất cả có ba tầng lầu, để cho tiện thì phòng ngủ đều đặt ở lầu một, bao gồm cả phòng của con, lầu hai là thư phòng và phòng tập thể thao, lầu ba là phòng khách và phòng nghe nhìn.

Mở cửa sổ hai cánh của phòng ngủ ra, bên ngoài chính là một bãi cỏ, còn có một vườn hoa, vô cùng xinh đẹp.

Ba Lương và mẹ Lương đều rất hài lòng.

“Cái này còn tốt hơn nhiều so với nhà lúc đầu của chúng ta, phòng bếp rộng như vậy, cho dù có thêm hai người giúp việc bếp núc cũng không có vấn đề gì!” Mẹ Lương gần đây tập trung nghiên cứu thực đơn, yêu cầu với phòng bếp nhiều hơn một chút.

Advertisement
';
Advertisement