Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 327: ANH ẤY ĐẠT ĐIỂM TỐT ĐA

Máy bay của Thượng Điền hạ cánh vào lúc chập tối, sau đó lái xe qua. Lúc bước xuống xe, anh ta chỉnh lại vạt áo và ngước mắt nhìn chăm chú vào cổng lớn.

Không bao lâu, cổng được kéo ra, Triệu Mịch Thanh với dáng người thẳng tắp xuất hiện. Anh mặc quần áo ở nhà đứng ở đó, cong môi cười thản nhiên.

Đôi mắt hẹp dài có hơi lạnh lùng của Thượng Điền nhanh chóng hiện ra ý cười: “Muộn thế này còn làm phiền tổng giám đốc Triệu phải đi ra đón, đã quấy rầy rồi.”

Anh ta nói xong thì bước tới. Trợ lý vội đuổi theo, trong tay còn cầm theo mấy túi in logo hàng hiệu, nhìn qua đều là đồ cho mẹ và bé.

Cô ta đưa túi cho dì giúp việc đi ra cùng, nhìn thấy rõ ràng tay người phụ nữ kia bị kéo xuống sau khi nhận lấy túi, suýt nữa đứng không vững được.

Triệu Mịch Thanh hơi nghiêng người tránh đường và cười càng tươi hơn: “Tổng giám đốc Thượng chuẩn bị quà hào phóng như vậy, sợ lát nữa sẽ trách tôi và Hạnh Hạnh tiếp đón không chu đáo mất.”

Anh vừa nói vừa dẫn người đi vào phòng khách. Thượng Điền cười nhạt: “Nghe Tống Nhiễm nói đứa trẻ đã nhiều tháng, hôm qua cô ấy tới vội nên không chuẩn bị được gì, tôi cũng nên thể hiện chút tấm lòng.”

Anh ta dường như lơ đãng kéo Tống Nhiễm vào. Triệu Mịch Thanh cố ý không tiếp lời. Hai người một trước một sau đi vào phòng khách. Lương Hạnh ra ra khỏi phòng của em bé, điều chỉnh lại vẻ mặt thích hợp với người tới.

“Tổng giám đốc Thượng, đã lâu không gặp. Tôi thật sự bất tiện, không thể tự mình ra đón ngài, vẫn mong ngài đừng trách.”

Cô vừa nói vừa di chuyển xe lăn về phía sofa. Sắc mặt Thượng Điền không thay đổi nhưng giọng nói lại có chút quan tâm: “Vì đứa trẻ trong bụng, cô cũng nên cẩn thận một chút. Hay tổng giám đốc Triệu của chúng ta không thể chăm sóc tốt cho vợ mình?”

Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh, có ý trêu chọc: “Tổng giám đốc Triệu vừa xử lý sản nghiệp gia đình lớn như Long Đằng, còn phải quan tâm tới gia đình, đúng là vất vả.”

Lương Hạnh nghe ra được anh ta có ý mỉa mai. Bây giờ Long Đằng rơi vào trong tình trạng nguy cấp, người trong nhà còn ngồi trên xe lăn, cũng không tính là được chăm sóc quá tốt, lời trong lời ngoài đều đầy giễu cợt.

Cô nheo mắt, mỉm cười nhìn Triệu Mịch Thanh đứng bên cạnh, trong mắt không giấu được vẻ thâm tình: “Mịch Thanh đúng là rất vất vả, vừa chịu trách nhiệm của một ông chủ cũng vừa phải đảm nhận vai trò của người chồng. Bất kể anh ấy làm được bao nhiêu, trong mắt của tôi, anh ấy đều đạt điểm tối đa.”

Cô dừng lại một lát mới nhìn sang Thượng Điền. “Dù sao chẳng phải ai cũng có thể may mắn như tổng giám đốc Thượng, có thể lấy được một người vợ không cần quan tâm như cô Tống, đúng không?”

Triệu Mịch Thanh ngây người, hơi thở hơi thay đổi khó nhận ra. Lúc anh nhìn về phía cô thì đã giấu đi cảm xúc vừa rồi, chỉ thấy ánh mắt không hề sợ hãi đang nhìn về phía Thượng Điền.

Dường như đây là lần đầu tiên cô không tiếc bảo vệ anh trước mặt người ngoài như vậy, nói trong lòng anh không xúc động là giả.

Nhưng cô gái này hình như chỉ tức giận vì lời Thượng Điền nói mà thôi.

“Vai trò người chồng?” Thượng Điền bị chọc cho phì cười: “Các người cưới lại bao giờ thế? Trước đó tôi không biết nên chưa kịp chuẩn bị quà, đúng là có lỗi.”

Mặt Lương Hạnh biến sắc, nghẹn lời một lúc mới miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh. Cô đang tính mở miệng, lại nghe được giọng nói ôn hòa của Triệu Mịch Thanh vọng vào trong tai.

“Tổng giám đốc Thượng không cần gấp. Đám cưới còn đang được lên kế hoạch. Dù sao cũng phải chờ đứa trẻ ra đời mới tiện mặc áo cưới. Nếu tổng giám đốc Thượng có lòng, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ gửi thiệp mời tới nhà.”

Anh lặng lẽ tiếp lời. Lương Hạnh ngước mắt nhìn anh. Nhân lúc bầu không khí dịu xuống, cô mượn cớ không thoải mái để quay về phòng của đứa trẻ.

Dì giúp việc vẫn bưng trà đứng bên cạnh, thấy bọn họ dừng nói chuyện mới dè dặt đưa trà lên.

“Mời tổng giám đốc Thượng ngồi.” Triệu Mịch Thanh khẽ ra hiệu rồi kéo đề tài về hướng anh cảm thấy hứng thú: “Cô Tống hình như thích uống trà đặc. Hôm nay tôi đã cố ý bảo dì ấy pha hơi đặc, không biết có hợp với khẩu vị của tổng giám đốc Thượng không?”

Thượng Điền mím môi xoay chén trà trước mắt một vòng nhưng không uống, cuối cùng đặt chén trà xuống và cười nhạt nói: “Tôi không thích uống trà, có thể cho tôi một cốc cà phê không?”

Anh ta cười lạnh lùng nhìn dì giúp việc đứng bên cạnh vội vàng gật đầu và rời đi. Lúc này anh ta mới thu lại ánh mắt, không hề che giấu: “Giữa tôi và Tống Nhiễm không hề có sở thích chung. Cô ta là cô ta, tôi là tôi, hai người với linh hồn không hòa hợp nên phán đoán về một vài chuyện cũng thường không giống nhau.”

Triệu Mịch Thanh hơi nhướng mày. Khi còn chưa hiểu rõ đề tài, anh trước sau có thể giả ngốc, nhưng tất nhiên cũng không cần thiết phải làm vậy: “Nếu tổng giám đốc Thượng muốn ám chỉ chuyện hợp tác giữa Long Đằng và Phong Thụy, vậy tôi nghĩ điều này không phải là quyết sách riêng của cô Tống, cũng có thể là kết cục mà tổng giám đốc Thượng thích thấy.”

Ánh mắt Thượng Điền lạnh dần, ý thức được phần lớn sự tự tin, tính trước mọi việc của Triệu Mịch Thanh lúc này là do Tống Nhiễm can thiệp, trong lòng anh ta càng thấy khó chịu hơn.

“Tổng giám đốc Triệu chắc hẳn có thể nhìn ra, tôi tạm thời không quá muốn hợp tác với Long Đằng.” Dã tâm của Thượng Điền thúc đẩy anh ta lẩn tránh tất cả rủi ro đáng sợ của tình yêu và tình thân, vào thời điểm quan trọng sẽ không thiếu quyết đoán, sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.

Triệu Mịch Thanh mỉm cười: “Tổng giám đốc Thượng muốn một hơi nuốt lấy Long Đằng, chỉ sợ sẽ bị nghẹn đấy.”

Anh ta nhìn qua, ánh mắt hai người đàn ông gặp nhau dường như tóe lửa.

Một lát sau, cả hai khẽ cười, trong đôi mắt sâu thẳm rõ ràng đều lạnh xuống. Dường như mỗi người đều tìm được chừng mực của mình trong ván cờ nhỏ này. Thượng Điền nhận lấy cốc cà phê vừa đưa tới và nhấp một hớp: “Vốn là có thể, nhưng tổng giám đốc Triệu tìm tới nhà họ Tống thì tình hình quả thật không biết được.”

Anh ta đại khái đã đoán được điều gì, nói xong không khỏi nhìn sang nhà ăn. Mùi thức ăn thơm phức không ngừng bay qua, kích thích dạ dày đang trống rỗng.

“Thưa ngài, có thể ăn cơm rồi.”

Dì giúp việc bưng món ăn cuối lên bàn. Triệu Mịch Thanh mời Thượng Điền ngồi xuống: “Chỉ là các món ăn gia đình thôi, vẫn mong tổng giám đốc Thượng bỏ quá cho. Ngài ngồi trước, tôi đi gọi Hạnh Hạnh.”

Ánh mắt Thượng Điền trầm xuống. Bình thường anh ta không thích ăn nhất chính là món ăn gia đình, cho dù anh ta cũng không để ý chuyện này.

“Trông có vẻ rất ngon đấy.” Anh ta đánh giá đúng trọng tâm, nhìn Triệu Mịch Thanh đứng dậy đi về phía phòng của trẻ con.

Lương Hạnh tránh Thượng Điền, thứ nhất là không thích người đàn ông thâm trầm thích tính kế như vậy, thứ hai là bụng cô lớn nên dễ mệt. Sau khi vào phòng được một lúc, cô đã ôm quyển sách và chìm vào giấc ngủ say.

Cô ngủ, đầu gật tới gật lui, Triệu Mịch Thanh đẩy cửa bước vào cũng không phát hiện ra. Ánh đèn bị cơ thể người đàn ông che khuất, mơ hồ cảm thấy ánh sáng chiếu vào mắt bớt đi, cô ngủ càng thoải mái hơn.

Trong không gian không sáng lắm, người đàn ông khẽ nhếch môi, không khỏi nhớ tới vẻ sắc bén của cô lúc trước, lại so với tư thế ngủ ngây ngô bây giờ, vô tình lộ vẻ đáng yêu và ngoan ngoãn khiến người ta động lòng.

Cơ thể cô lắc lư, đầu đập vào bụng dưới rắn chắc của người đàn ông, dường như vất vả lắm mới có thể yên ổn. Trong lúc ngủ mơ, cô còn chảy nước bọt lên chiếc áo khoác sáng màu của anh.

Lúc này, đầu óc cô đột nhiên tỉnh táo lại, chợt kinh ngạc và ngồi thẳng, đối diện với ánh mắt thoáng có ý cười của người đàn ông, lại nhìn vết nước bọt hiện rõ ngang tầm mắt.

“Cái này…” Cô giơ tay áo lên định lau thì bị nắm lấy. Một giây tiếp theo, đôi môi ấm nóng của người đàn ông đã chạm nhẹ vào môi cô.

Khó có thể kìm chế được.

“Buổi tối lại nói sau. Bên ngoài đang có khách.”

Anh đẩy cô đi về phía cửa như đã nhìn thấu tâm trạng của cô.

Advertisement
';
Advertisement