Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 331: MAY MÀ CẬU TA PHẢN ỨNG NHANH

Tầng hai nhà hàng là sân thượng lộ thiên, ở giữa có một bể bơi lớn, xoay quanh bể bơi đặt các bàn ăn, bố trí như vậy vô cùng phong cách, đặc biệt vào mùa hè sẽ cực kỳ náo nhiệt.

Triệu Mịch Thanh và Mục Điệp được giám đốc dẫn vào một vị trí được ngăn cách bằng kính thủy tinh, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ nét phong cảnh xung quanh, những làn gió mát từ hồ nhân tạo cách đó không xa thổi đến, mang theo hương vị tươi mát nhàn nhạt.

Gọi hai phần ăn đơn giản, sau khi thức ăn mang lên, Mục Điệp ăn rất nghiêm túc, Triệu Mịch Thanh thì chỉ cầm dao nĩa, trái lại không có tâm trạng ăn uống gì.

Anh ta nhai nhai miếng rau, thấy vậy không nhịn được vạch trần: “Tổng giám đốc Triệu nói muốn uống hai chén, nhưng tôi thấy anh có vẻ không có hứng thú này.”

Triệu Mịch Thanh mỉm cười, bưng ly rượu vang, tỏ ý: “Uống rượu không phải mục đích chính, quan trọng nhất chính là muốn cảm ơn ngài Mục đã chăm sóc ba Lương Hạnh.”

Hai chữ ‘chăm sóc’ được nói bằng giọng điệu cực kỳ chậm rãi, mang theo cảnh cáo nồng đậm.

Mục Điệp lại làm như nghe không hiểu, nhẹ nhàng nâng ly đáp lại, khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Nói chăm sóc thì nghiêm trọng quá, dù sao khi còn ở công ty chị Hạnh đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa lần trước cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”

Ly rượu chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang trong trẻo, hai mắt Triệu Mịch Thanh nheo lại, quan sát người đàn ông đối diện, trầm giọng: “Nhưng đối với ông ấy cũng không chỉ đơn giản là tiện tay mà thôi, sau khi trở về ông ấy vẫn luôn nhớ mong, nói có lẽ là duyên phận kiếp trước…”

Dừng một lát, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, bổ sung: “Còn nói nhìn anh rất quen thuộc.”

Tay cắt thịt bò vô thức dừng lại, nhưng sau khi nhận ra lại làm như không có chuyện gì mà cắt tiếp, coi như chuyện cười, thuận theo chủ đề đó nói: “Xem ra Tổng giám đốc Triệu cũng tin điều này?”

Chỉ khẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy anh thản nhiên nở nụ cười bác bỏ: “Không tin, tôi không tin vào số mệnh, chỉ tin lòng người đổi thay, tất cả mọi chuyện đều không thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích.”

Mục Điệp đặt dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu đối mặt, cũng không tiếp tục giả ngu nữa: “Nghe ý tứ của Tổng giám đốc Triệu, dường như là nghi ngờ tôi.”

“Cũng không thể nói là nghi ngờ, dù sao cục cảnh sát cũng không thể chỉ dựa vào nghi ngờ mà định tội người khác.” Triệu Mịch Thanh lau tay, sau đó nới lỏng cà vạt trên cổ, cả người lộ ra hương vị lười biếng không tập trung.

Mục Điệp còn muốn nói gì nữa, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, Triệu Mịch Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ đưa tay ra hiệu: “Nhận đi, cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, ngài Mục không cần kiêng dè.”

“Không cần.” Mục Điệp trầm mắt, lại vẫn ấn nút từ chối, đặt điện thoại di động lên bàn.

Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, đáy mắt lộ ra ý cười xa cách: “Nghe nói nước ô mai của nơi này có mùi vị rất đặc biệt, là bà chủ tự tay ngâm, ngài Mục cũng đừng bỏ lỡ.”

Nói xong thì giơ tay, nhân viên phục vụ sau lưng chạy đến, sau khi hỏi rõ ràng yêu cầu thì lập tức chạy xuống dưới, chỉ chốc lát sau bưng một bình nước ô mai lên, bước đi nhanh nhẹn nhẹ nhàng.

Nhưng khi sắp đến trước bàn ăn lại không cẩn thận dẫm lên một chiếc dép lê bên cạnh hồ bơi, cả người nhào về phía trước, nước ô mai trong tay bị đổ xuống, làm bàn ăn ướt nhẹp.

Chất lỏng màu nâu đậm từ trên mặt bàn trượt xuống, rơi xuống ống quần màu xám nhạt của Mục Điệp, cũng có không ít nước bắn lên sơ mi trắng của Triệu Mịch Thanh, ánh mắt hai người đều sầm lại, bình tĩnh đánh giá gương mặt trẻ tuổi đang hoảng hốt lo sợ trước mắt.

Bình thủy tinh bị vỡ, có mảnh vỡ đâm vào tay nhân viên phục vụ, cậu ta lại không để ý đến những điều này, ngồi xổm dùng ống tay áo lau sạch nước trên mặt bàn.

Lại càng có nhiều chất lỏng rơi xuống người Mục Điệp, anh ta bình tĩnh nhìn bàn tay rỉ máu của nhân viên phục vụ, cảm thấy không đành lòng: “Được rồi, cậu đi xử lý miệng vết thương của mình đi.”

Người trẻ tuổi kia lại làm như không nghe thấy, liên tục xin lỗi, rút hai chiếc khăn sạch từ trong túi áo đồng phục ra, lau sạch mặt bàn, ánh mắt liếc nhìn điện thoại di động để trên mặt bàn.

Điện thoại di động đặt ở góc bàn, cũng không bị ướt mấy, nhưng ánh mắt cậu ta lại đột nhiên sáng lên, cầm điện thoại di động lên lau chùi.

“Xin lỗi ngài, tôi thật sự không cố ý, tôi cầm điện thoại của ngài xuống kiểm tra, nếu hỏng tôi sẽ bồi thường cho ngài.”

Nói xong thì định rời đi.

Mục Điệp phản ứng nhanh, giữ lấy cánh tay cậu ta, ánh mắt đen nhánh cũng trở nên âm u: “Không cần, cậu cũng chỉ là không cẩn thận.”

“Thưa ngài, ngài yên tâm, tôi sẽ phụ trách đến cùng.” Nhân viên phục vụ cầm chặt điện thoại di động trong tay, mặc cho Mục Điệp muốn mở tay cậu ta ra, cậu ta cũng như đang giả ngu mà khăng khăng không chịu nhả.

Triệu Mịch Thanh lạnh lùng nhìn, ung dung quan sát màn kịch nho nhỏ trước mắt.

Chỉ chốc lát sau động tĩnh ở nơi này đã hấp dẫn chú ý của người xung quanh, lúc này giám đốc cũng nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, dường như bị dọa sợ, quát lớn: “Tiểu Đồng, cậu làm gì vậy!”

Giọng nói của người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vô cùng mạnh mẽ, quát một câu khiến sắc mặt thanh niên trắng bệch, điện thoại di động trong tay cũng theo đó bị ném ra ngoài.

Chỉ thấy nó rơi ra ngoài lan can bằng một đường cong hoàn mỹ, lướt qua vách ngăn thủy tinh rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Khi Mục Điệp hoàn hồn duỗi người ra nhìn thì chỉ thấy trong ánh đèn nê ông, một vật thể màu đen nho nhỏ rơi xuống, cuối cùng phát ra tiếng va chạm không rõ ràng.

Đáy mắt anh ta nhuộm đầy lửa giận, nhưng vẫn cực kỳ cố gắng kiềm chế, quay đầu nhìn giám đốc nhà hàng đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Nhân viên phục vụ tay chân lóng ngóng thế này, sợ rằng giám đốc không giữ lại được rồi?”

Nhìn ra được anh ta đang cố gắng không nổi giận, giám đốc cũng chỉ có thể khom lưng cúi đầu cẩn thận nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thưa ngài, chúng tôi sẽ bồi thường một chiếc điện thoại mới cho ngài, xin ngài yên tâm.”

Triệu Mịch Thanh đứng dậy, biểu cảm lạnh lùng: “Sợ rằng điện thoại di động của ngài đây không phải là thứ mà các ông có thể bồi thường nổi.”

Vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Điệp, giọng điệu hòa hoãn hơn mấy phần: “Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, tôi nghĩ ngài Mục cũng không còn tâm trạng ăn tiếp bữa này nữa, không bằng đi về trước, nếu trong điện thoại di động có tài liệu quan trọng có giá trị gì, sau này có thể báo với trợ lý của tôi, tôi sẽ gánh chịu tổn thất.”

Nói xong thì sửa sang vạt áo, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trên đường trở về, Nghiêm Minh lái xe, Lâm Thành ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế không che giấu được vui vẻ nơi đáy mắt: “Tổng giám đốc Triệu, ngài xem ý tưởng này của tôi thế nào?”

Nói xong đưa một chiếc hộp giấy đến trước mặt Triệu Mịch Thanh.

Triệu Mịch Thanh chỉ hơi liếc nhìn điện thoại di động đã chia năm xẻ bảy trong hộp, tiếp tục đỡ trán nghỉ ngơi, giọng nói mang theo lười biếng, thản nhiên đánh giá một câu: “May mà thằng nhóc kia phản ứng nhanh.”

Ngay sau đó lại dặn dò: “Trở về tìm nhân viên kỹ thuật đáng tin xem thử có thể khôi phục được bao nhiêu dữ liệu bên trong.”

Lưu Nam cất chiếc hộp lại, vội vàng đáp lời, lại liếc mắt ra hiệu với Nghiêm Minh.

Dường như Nghiêm Minh nhớ đến cái gì, khàn giọng nói: “Còn có nhà của anh ta ở Lâm Thành, chúng tôi đã đến lục soát, cũng không tìm được tài liệu gì khác, chỉ tìm được một bức ảnh.”

“Bức ảnh?” Triệu Mịch Thanh hơi dựng thẳng lưng dậy, cánh tay vẫn luôn khoác lên cạnh cửa sổ xe cũng buông xuống, đưa tay nhận lấy điện thoại di động đưa đến.

Trong bức ảnh là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, búi tóc gọn gàng, mặc Âu phục công sở, ngồi trước bàn làm việc nở nụ cười dịu dàng thản nhiên.

Mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc.

“Điều tra.”

Khẽ dặn dò một câu, ngay sau đó chỉ nghe thấy Nghiêm Minh trả lời.

“Vâng, Tổng giám đốc Triệu.”

Advertisement
';
Advertisement