Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 340: ÔNG CHỦ ĐỐI XỬ VỚI BÀ CHỦ RẤT TỐT.

Một tháng sau.

Lương Hạnh vừa mới ra khỏi phòng của con thì Triệu Mịch Thanh thình lình xuất hiện ở sau lưng, một đôi tay ôm lấy cô, cằm đặt trên vai cô, hơi thở ấm áp phả ra khiến người không khỏi tê dại.

Cô hét lên một tiếng vì hành động bất ngờ của anh, quay lại nhìn thấy ý cười không che lấp được trong đôi mắt của người đàn ông, nhất thời giận dữ, nắm tay không nặng không nhẹ đấm lên ngực anh, lại nhìn về phòng con một cái: “Nếu đánh thức bé cưng thì em không để yên cho anh đâu.”

Nói xong, cô hung dữ giơ nắm tay lên, còn uy hiếp lườm anh một cái.

Khí tràng xung quanh Triệu Mịch Thanh lập tức trở nên nhu hòa, chỉ thấy anh đột nhiên cong môi, nhanh chóng hôn một cái lên tay cô, khiến cô bất ngờ không kịp phòng ngừa.

Lương Hạnh bị hành vi của anh dọa giật mình, không nói được lời nào, giây tiếp theo, anh ôm ngang cô lên, đi về phía phòng ăn: “Bà xã, có phải em gầy hơn rồi không?”

Lương Hạnh hồi thần, để mặc anh ôm, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Dáng người khôi phục không tồi, thịt ở bụng dưới cũng ít đi rất nhiều…”

Bước chân của anh hơi dừng lại, nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng: “Vậy anh phải kiểm tra…”

Nói xong, khuôn mặt anh tuấn dần phóng đại trong đôi mắt cô, nụ hôn sâu rơi xuống, hai người gắn bó với nhau, không khí bỗng chốc trở nên…

“Ông chủ, bà chủ…”

Tiếng bước chân phía sau của dì giúp việc lập tức ngừng lại, vừa ra khỏi phòng ăn đã nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta sợ run lên, suýt chút nữa là làm rơi cái bát trong tay.

Lương Hạnh nghe thấy thì vội giãy ra khỏi ngực Triệu Mịch Thanh, trên mặt đỏ ửng, bước chân vội vàng đi đến phòng ăn.

Triệu Mịch Thanh theo kịp, đặt bát cơm đã xới đầy xuống trước mặt cô, lại tiếp túc không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát của cô: “Này, ăn nhiều một chút.”

Lương Hạnh nhíu mày, nhìn bát cơm trước mặt mình đã như ngọn núi nhỏ, biểu cảm trên mặt cô dần trở nên lạnh lùng: “Triệu Mịch Thanh, em đang giảm cân.”

Triệu Mịch Thanh giống như không nghe thấy, anh quay đầu nói với dì giúp việc: “Cá diếc này không béo, lần sau mua loại nhiều thịt hơn chút.”

Dì giúp việc vừa mới bưng canh cá ra thì nghe được lời của Triệu Mịch Thanh, ba ta vô thức xoa tay, vội vàng trả lời: “Vâng, ông chủ.”

Lương Hạnh không vui nhíu mày, đẩy bát cơm trước mặt đi, lấy một cái bát không trước mặt Triệu Mịch Thanh rồi nói với dì giúp việc: “Cho cháu một bát cơm.”

Dì giúp việc hơi chần chờ, sau khi thấy Triệu Mịch Thanh giống như ngầm đồng ý thì mới nhận bát, nửa bán cơm và nửa bát canh cá, Lương Hạnh ăn rất ngon miệng.

Chẳng mấy chốc bát cơm đã hết sạch, chậc lưỡi một cái, cô liếc nhìn Triệu Mịch Thanh, chỉ thấy người đàn ông nay vẫn là dáng vẻ dù bận cũng ung dung đánh giá cô, khóe miệng lộ ra ý cười hàm xúc không rõ.

Cắn chiếc đũa, ánh mắt nhìn thẳng mặt bàn, bát cơm vừa mới đẩy đi vẫn còn nguyên chua động, cô không khỏi nhíu mày: “Anh không ăn à?”

Người đàn ông nhìn ra suy nghĩ dưới đáy lòng cô, cười cố ý đẩy bát cơm kia đến trước mặt cô: “Buổi tối có hẹn với Cố Thời, giờ không ăn.”

“Vậy, vậy cũng không thể lãng phí, có đúng không?” Lương Hạnh nhìn thẳng, nửa bát cơm vừa rồi không chỉ không khiến cô có cảm giác đầy bụng mà trái lại càng khiến cô thấy thèm ăn hơn.

Vừa nói vừa kéo bắt cơm đến trước mặt, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn cơm, cô đột nhiên dừng lại, như nhớ tới điều gì, hơi nhướng mày nói: “Gần đây học viện Nam Thành có một lớp học marketing, tập trung đặc huấn khoảng nửa năm, vốn là nhằm vào sinh viên của trường, nhưng em tìm La La nhờ xin một suất, ngày mai đi báo danh.”

Triệu Mịch Thanh ngồi dựa vào nghế, một cánh tay chống lên thái dương, tươi cười dần sâu hơn, nghe cô nói vậy thì hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Rất tốt.”

Lương Hạnh bị anh nhìn chằm chú, nửa người bất giác run lên, cảnh giác liếc nhìn anh một cái, lúc này di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, anh lên tiếng trả lời, đồng thời dời tầm mắt, ánh mắt liếc nhìn về phía điện thoại đang đặt trên bàn cơm.

Lương Hạnh đoán được gì đó: “Nhanh đi đi thôi, có lẽ người ta phải chờ lâu rồi.”

Triệu Mịch Thanh đứng dậy, dì giúp việc thấy thế bèn đi lấy áo khoác trong thư phòng đưa cho anh.

Vừa mặc áo khoác vừa bước ra ngoài, Lương Hạnh nhìn anh đi ra khỏi phòng ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thanh thản ổn định há to miệng nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng, cũng không đoán được tiếng bước chân lại vòng trở về.

Anh đứng dựa vào cửa nhà ăn, hai tay khoanh trước ngực, như cười như không nhìn cô.

Lương Hạnh đang ăn thịt, thấy anh như vậy thì hơi khựng lại, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, cô yên lặng đặt đũa xuống: “Anh trở về làm gì… Ưm.”

Còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên sải bước đi tới, một tay vững vàng kiềm chế cằm cô, bàn tay nắm hai má nâng mặt cô hướng về phía trước, nụ hôn ấm áp quen thuộc lại rơi xuống ngay sau đó.

Thời gian giống như dừng lại.

Cho đến khi dì giúp việc trợn mắt há mồm, vô thức đặt cái thìa xuống khiến nó va chạm với bát canh, tạo ra tiếng vang thanh thúy.

Lương Hạnh thuân thế tìm lý trí trở về, nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng anh, lập tức cười: “Có phải gần đây anh…”

Anh không đợi cô nói xong câu hỏi đã xoay người rời đi, để lại một câu “Chờ tôi trở lại” quẩn quanh không khí.

Lương Hạnh kinh ngạc, vươn tay lau môi, phát hiện phòng bàn tay sáng láng, dính đầy dầu.

Dì giúp việc vội vàng đưa khăn cho cô, Lương Hạnh đụng phải ánh mắt ấy thì không khỏi khoảng hốt, cô xoa miệng, không khỏi hỏi: “Dì Trương, dì nghĩ cái gì vậy?”

Mặt dì giúp việc đỏ hồng, ngữ khí đầy hâm mộ: “Ông chủ thật tốt với bà chủ, tôi làm giúp việc nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp vợ chồng nhà nào giống hai người.”

Lương Hạnh nghe xong, động tác lau chùi dần chậm lại, biểu cảm trên mặt cũng dẫn cứng ngắc, giống nhưu nhớ tới điều gì, hơn nửa ngày cô mới nhíu mày, nở một nụ cười.

Trong nụ cười không thể tránh được chút chua sót dính lên.

Ngẩng đầu cười miễng cưỡng, tiện đà đứng dậy đi đến phòng ngủ: “Cháu ăn no rồi, dì dọn chỗ này đi.”

Dì giúp việc hơi ngạc nhiệt, nhìn thấy người bước ra khỏi nhà ăn thì trên mặt lộ rõ vẽ nghi hoặc khó hiểu, suy nghĩ không biết vừa rồi mình nói sai câu nào, quấy nhiễu tâm trạng ăn cơm của bà chủ.

Cố Thời thích hẹn người ở quán bar, lần này, anh ta hiếm khi tìm được một nhà hàng, còn là không gian mở trên tầng cao nhất, loại có thể tổ chức tiệc riêng.

Triệu Mịch Thanh vừa lên tầng, một bàn tay to đã đặt lên vai anh, kéo anh đi đến gần, xuyên qua đám người náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước bàn ăn.

“Anh em, có phải rất thú vị không?” Cố Thời ngồi xuống sau anh, nhét một ly rượu vào ngực anh: “Gần đây càng ngày càng có ít tin tức của anh, hẹn gặp anh một tháng một lần cũng khó.”

Triệu Mịch Thanh cầm lấy ly rượu, liếc nhìn cổ áo mở rộng của anh ta: “Không phải gần đây cậu đang bị giam lỏng à?”

Cố Thời lộ ra vẻ mặt không vui, hầm hừ đứng dậy đoạt lấy ly rượu của anh rôì tự mình uống hết, sau đó lại ngồi xuống ghế: “Anh thật không thú vị…”

Triệu Mịch Thanh cười nhẹ, cũng ngồi xuống mệt bên, lúc này cô gái phía đối diện đột nhiên đứng dậy, đầu kề sát vào, nheo mắt nhìn chằm chằm mặt Triệu Mịch Thanh.

Ngạc nhiên như là chưa từng nhìn thấy.

Sắc mặt Cố Thời lập tức trầm xuống, tóc đều phải dựng thẳng lên, bưng ly rượu đặt bên môi: “Kẻ điên này, cô mắc bệnh mê trai à?”

Tề Uyên mím môi, chỉ vào mặt Triệu Mịch Thanh, vui tươi hớn hở nói: “Anh Thanh, có phải anh sợ đến đây sẽ bị anh Tranh bỏ đói nên đã ăn trước cái gì rồi không?”

Triệu Mịch Thanh sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, anh xoa khóe miệng, là dầu mỡ dính của Lương Hạnh.

Advertisement
';
Advertisement