Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 343: CÓ PHẢI ANH KHÔNG DÁM KHÔNG

Triệu Mịch Thanh về đến nhà, rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, không ngờ đèn trong phòng vẫn còn mở, Lương Hạnh ngồi ở đầu giường, cô đang đọc quyển sách thị trường marketing mình cầm trong tay.

Người đàn ông chậm rãi đến gần, giống như không nỡ quấy rầy cô, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh Lương Hạnh đã ngẩng đầu lên, cười nhạt, vươn tay về phía anh.

“Sao còn chưa ngủ?” Lòng bàn tay ấm áp bao phủ, sao đó ngồi xuống giường.

Lương Hạnh gập sách lại, sau đó ngáp một cái: “Hơi lo lắng, lâu rồi không có đi học.”

Vừa nói vừa nở nụ cười không có ý tốt: “Có phải anh sẽ nói rằng có đi hay không thì em vẫn là cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tuổi?”

Triệu Mịch Thanh nheo mắt lại suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, vậy mai anh đưa em đến.”

Lương Hạnh nghe vậy thì nghi ngờ, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “Triệu Mịch Thanh, anh có ý gì vậy, muốn mượn cơ hội này để làm quen với cô gái nhỏ xinh đẹp khác sao?”

Nói xong, chớp chớp đôi mắt to, giống như muốn tìm chứng cứ gì đó, chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông nghiêm nghị, nheo mắt lại dò hỏi: “Có phải có bạn học nam không? Anh lo lắng cái này hơi.”

Xì một tiếng bật cười, người đàn ông đối diện cũng không che giấu được ý cười, hai người nhìn nhau, trong giây lát đó có loại ảo giác về yên bình của năm tháng.

Cất sách lại, không ngừng thúc giục: “Nhanh đi tắm đi.”

Người đàn ông lên tiếng trả lời, cơ thể bất ngờ nghiêng về phía trước, đến gần hôn nhẹ trán cô.

Ý cười trên khóe miệng của Lương Hạnh đột nhiên cứng đờ khi tiếp xúc với cổ áo sơ mi của Triệu Mịch Thanh, ánh mắt run rẩy vất vả lắm mới thu lại, rời khỏi cơ thể của người đàn ông cô vẫn còn duy trì nét cười dịu dàng.

Không nhìn ra chút khác thường.

Mùi nước hoa quen thuộc rất lâu chưa tiêu tan, duy nhất thuộc về mùi nước hoa trên người Tề Hàm.

Nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà nắm, Lương Hạnh tắt đèn đi, chỉ để lại đèn tường không sáng lắm, chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ mơ màng màng có người ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, cơ thể Lương Hạnh cuộn tròn lại, ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái để ngủ, ý thức cũng dần mơ hồ.

Sáng sớm hôm sau, khi ăn bữa sáng xong, dì ôm nhóc con ra khỏi phòng, trên mặt nhóc con mập mạp trắng trẻo, đang khóc hu hu.

Triệu Mịch Thanh nghe tiếng thì cau mày, đặt ly sữa bỏ đã uống được một nửa xuống, đáy mắt ngơ ngác và hoang mang khi lần đầu làm cha: “An Khê làm sao vậy?”

Lương Hạnh đứng dậy, nhận lấy bé cưng từ trong tay dì, nghe vậy thì tức giận liếc Triệu Mịch Thanh: “Đây là An Ngôn.”

Nói rồi ôm bé cưng vào trong phòng, vén áo lên muốn cho con bú.

Triệu Mịch Thanh lúng túng uống hết nửa cốc sữa bò, đi theo phía sau. Đẩy cửa đi vào, bé cưng nằm trong giường trẻ sơ sinh, Triệu An Khê mở to mắt đang đưa hai tay lên không trung khoa tay múa chân, sau khi nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đẩy cửa vào thì lập tức a a a a kêu lên, mắt cũng híp lại.

Triệu Mịch Thanh ra vẻ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cũng đã tan ra, đứng ở chỗ đó kinh ngạc nhìn, hơi thất thần.

Chậm rãi đưa một ngón tay qua, nhóc con lập tức cũng đưa tay ra nắm, bàn tay nho nhỏ chỉ có thể nắm được ngón trỏ của anh.

Nắm chặt rồi, lại cười “Khanh khách”.

Lương Hạnh toát mồ hôi, đặt An Ngôn đã ngủ yên trong vòng tay mình xuống, lại nhận An Khê từ trong tay của Triệu Mịch Thanh.

Sau khi đút hai nhóc con uống sữa xong thì thời gian cũng không còn sớm, cô vội vàng thu dọn cặp sách rồi đi ra ngoài, lúc đến trước cửa còn không quên dặn dò: “Có sữa tươi trong tủ lạnh, đến lúc thì đút cho bọn nhỏ, có vấn đề gì thì cứ gọi cho cháu.”

Sau đó mới lên xe của Triệu Mịch Thanh, trên đường đến trường đều mơ hồ cảm thấy bất an.

Triệu Mịch Thanh vừa lái xe, vừa thấy cô tìm gì đó trong cặp mình, một lúc lâu sau mới lấy ra vật thể không xác định.

“Đây là gì?” Anh nheo mắt, nghiêm túc hỏi.

“A, là đồ vắt sữa nha, hai ngày nay hơi bị căng sữa.” Lương Hạnh thuận tay nhét vật thể không xác định vào cặp sách, thản nhiên trả lời.

“Đồ vắt sữa?” Đôi mắt Triệu Mịch Thanh không khỏi trừng lớn lên: “Em muốn vắt sữa ở trên lớp sao?”

Lời này giống như đâm trúng trái tim của phụ nữ, nghe vật thì đáng thương chớp chớp mắt: “Không phải, người khác đều là cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, em lại là một bác gái mang thiết bị vắt sữa ra ngoài.”

Nói xong nhét toàn bộ đồ vào, lật tấm gương trên đỉnh đầu của xe xuống, bắt đầu bổ sung lớp trang điểm: “Không được, phấn phải dày hơn một chút, không thể để người khác nhìn ra được.”

Một lớp phấn dày ở trên mặt, gò má vốn trắng nõn trang điểm đến không chân thực, Triệu Mịch Thanh nghiêng mắt nhìn bộ dáng chững chạc đàng hoàng của cô, hơi buồn cười.

Xe dừng trước toàn nhà của học viện thương nghiệp, Lương Hạnh sửa sang lại lớp trang điểm xong, ôm cặp sách trong tay xuống xe, Triệu Mịch Thanh nhìn theo, thấy bóng người đi xa rồi, mới chậm rãi khởi động động cơ.

Người phụ nữ vụng trộm, sau khi ôm cặp sách đi một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy dáng vẻ của mình quả thật là vô lễ, cố giả vờ bình tĩnh, khoác cặp sách trên lưng, thản nhiên bước đi.

Không ngờ sau lưng lại có một giọng nói tươi sáng truyền vào tai: “Bạn học, đồ của cậu rơi rồi này.”

Quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn đi về phía cô, cầm vật thể không xác định vừa nhặt được ở trên tay, cau mày quan sát, không nhìn ra đồ này có công dụng như nào.”

Vẻ mặt Lương Hạnh thoáng chốc đỏ bừng, nhận đồ từ trong tay đối phương, vội vàng cởi cặp sách muốn nhét vào, lúc này mới phát hiện minh không có kéo khóa cặp.

“Đây, đây là gì vậy…” Người đàn ông hình như còn tò mò.

Trong đầu Lương Hạnh lóe lên một tia sáng: “Thiết bị xoa bóp.”

Nói xong mắt sáng rực lên: “Tôi bị căng cơ thắt lưng, lên lớp ngồi lâu không có thoải mái, cho nên chuẩn bị sẵn.”

Người đàn ông lập tức hiểu rõ, ha ha cười hai tiếng, Lương Hạnh nhân cơ hội vội vàng nói cám ơn, sau đó chạy nhanh như một làn khói.

Thật vất vả mới tìm được phòng học và ngồi xuống chỗ của mình, không lâu sau thấy có bóng người quen thuộc đi từ cửa vào, trong tay người đàn ông cầm hai cuốn sách, sau khi vào trong phòng hình như cũng nhìn thấy Lương Hạnh.

Cười híp mắt đi đến chỗ cô, ngồi vị trí bên cạnh: “Thật trùng hợp nha…”

Vẻ mặt Lương Hạnh lúc trắng lúc xanh, theo bản năng nắm chặt dây đeo cặp sách, ngượng ngùng cười: “Thật, thật trùng hợp nha.”

Sách trước mặt lần lượt được mở ra, người đàn ông mở bìa sách: “Tôi tên Tống Ba.”

“Lương Hạnh.”

Người phụ nữ cười cười, màu môi chuyển sang màu trắng.

Advertisement
';
Advertisement