Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 363: BỘ VÁY PHÙ DÂU TRÔNG RẤT BÌNH THƯỜNG

Cuối cùng cuộc họp cũng đã kết thúc giống như trong dự định của Lương Hạnh, sau khi kết thúc thì người trong phòng họp đã giải tán hết, chỉ còn lại hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau.

Trên mặt của Trịnh Vân xuất hiện một nụ cười tái nhợt: “Lương Hạnh, cô thật là tâm cơ!”

Lương Hạnh nghe nói như vậy thì cũng không phản bác, cô cười nhẹ nói lại: “Người có thể ngồi đến vị trí như thế này, ai dám nói mình không có chút tâm cơ.”

Huống hồ gì hiện tại cô cũng đã hiểu “tâm cơ” thật ra cũng không phải là thứ gì hư hỏng.

Nhưng mà có một vài chuyện Lương Hạnh không đồng ý, cô chậm rãi mở miệng làm sáng tỏ: “Dự tính ban đầu trở về phòng thị trường của tôi cũng không có liên quan gì với cô, sau khi trở về nếu như cô có thể yên ổn hợp tác với tôi thì tôi sẽ không đụng chạm tới cô, nhưng mà cô cứ khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của tôi, cô tưởng là tôi vẫn để mặc cho cô muốn làm gì thì làm giống như trước kia?”

Nói xong liền nhấc chân đi khỏi, để lại một mình Trịnh Vân ngồi ngây ngốc ở đó, cũng không biết ngồi bao lâu, thẳng cho đến khi quanh người bị một cơn lạnh quét qua và cảnh vật xung quanh dần dần tối sầm lại, cô ta mới thả lỏng cảm xúc kiềm chế rất lâu, vùi đầu khóc lên.

Lương Hạnh trở về phòng làm việc một lần nữa, không bao lâu Tống Ba loại gõ cửa bước vào, đầu tiên là thò đầu thăm dò vào bên trong, giống như đang xác nhận tâm trạng của Lương Hạnh.

Lúc này cô đang uống một ly cà phê, lúc ngẩng đầu lên chú ý đến cái đầu vươn ra ở cạnh cửa liền gọi người bước vào, đợi sau khi người đến gần rồi thì mới mở miệng: “Là trợ lý, cậu có thể làm cho mình trông ổn trọng một chút được không hả.”

Tống Ba gãi gãi cái ót, có chút ngượng ngùng, cười cười: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Nói xong lại thăm dò nhìn Lương Hạnh một chút, trong mắt loé lên một biểu cảm không xác định. Lương Hạnh nhìn thấu cậu ta: “Cậu có lời gì thì cứ nói đi.”

Tống Ba nghe vậy thì đứng thẳng lưng, sau khi ho khan hai tiếng lại thấp giọng hỏi: “Tôi có một vấn đề vẫn không hiểu, tôi không phải là người thích hợp cho vị trí trợ lý phó tổng giám, tại sao cô lại chọn tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi đã từng học cùng cô nửa năm?”

Người đàn ông vừa mới tốt nghiệp hỏi xong câu nói này, thế sau đó lại cảm thấy ngại ngùng, lại cúi thấp đầu mấy phần. Vấn đề này thật ra đã quanh quẩn ở trong lòng của cậu ta rất lâu, cậu ta không hỏi ra khỏi miệng thì sẽ thấy rất khó chịu, nhưng mà lại càng sợ sau khi hỏi ra rồi thì nhận được đáp án làm cho mình thất vọng.

Mà Lương Hạnh lại bất ngờ ngơ ngác trước câu hỏi của cậu ta, suy nghĩ dường như lâm vào trong một đoạn hồi ức nào đó, cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần, khóe miệng che giấu ý cười nhàn nhạt: “Năng lực của một người sẽ được tích lũy theo thời gian mà dần dần tăng lên, mà bản chất của một người sẽ không bởi vì thời gian xảy ra thay đổi bao nhiêu, đây chính là nguyên nhân mà tôi đã nhìn trúng cậu.”

Cũng là bài học cô đã nhận được từ Mục Điệp, chính xác mà nói là Mộc Điệp.

Anh ta đã đổi lại tên trước đó của mình, nửa năm gần đây đã bắt đầu có chút thành tựu.

Tống Ba nghe thấy lời nói này dường như đã hiểu rồi, nhưng mà lại hình như không phải hiểu cho lắm, chỉ là gật đầu một cái, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “À đúng rồi, lúc cô họp thì cô Châu La La có gọi điện thoại tới, hình như là hẹn thử quần áo gì đó, nghe thấy âm thanh dường như là cảm xúc của cô ấy không tốt cho lắm…”

Nhắc đến Châu La La, Lương Hạnh bỗng nhiên nhớ đến một số chuyện, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, phất tay kêu Tống Ba đang đứng trước mặt đi ra ngoài rồi mình mới vội vàng dọn dẹp đồ đạc ra khỏi phòng làm việc.

Hơn hai mươi phút sau đến cổng của tiệm áo cưới, vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy anh Hoắc đang ngồi trên ghế salon trong khu chờ đợi gọi điện thoại, sau khi anh ta nhìn thấy Lương Hạnh thì liền chỉ chỉ vào cầu thang ở sau lưng, nháy mắt ra hiệu.

Lương Hạnh hiểu ngay, trực tiếp đi lên lầu hai.

Sau khi lên lầu liền nhìn thấy một bóng dáng mặc váy cưới màu trắng đứng đưa lưng về phía cô, dáng người của người phụ nữ thon gọn, cầm trong tay hoa văn bông hoa thêu màu trắng đính trên áo cưới, làm cho đường cong sống lưng được điêu khắc vô cùng tinh xảo, trong lúc nhất thời Lương Hạnh nhìn đến nỗi ngây người, bước chân bỗng nhiên dừng lại cả nửa ngày.

Một cảm xúc khó tả lướt qua trong lòng cô, nhưng mà nhanh chóng bị cô che giấu đi, khóe mắt cong lên tràn ngập ý cười thưởng thức bóng lưng này.

Châu La La nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt không vui cho lắm: “Lương Hạnh, hẹn ngày hôm nay thử quần áo của phù dâu, đã sớm nhắc nhở cậu ba lần rồi mà cậu còn quên được nữa hả, có phải là cậu cố ý không muốn không?”

Nụ cười của Lương Hạnh dịu dàng trong trẻo, nghe thấy lời nói này thì không hề che giấu chút nào mà gật gật đầu, đây cũng là lần thứ ba xác nhận lại với Châu La La: “Cậu thật sự dự định muốn để tớ làm phù dâu cho cậu hả? Tớ là người đã ly hôn.”

Đã ly hôn, đã từng sinh con, dây dưa một năm với chồng trước rồi cuối cùng lại không có kết quả, Lương Hạnh thật sự cảm thấy mình không thích hợp làm phù dâu cho người ta. Mặc dù là con người của cô không tin tưởng vào số phận, nhưng mà những việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của người bạn tốt nhất của mình, cô vẫn hi vọng là đối phương có thể cẩn thận suy nghĩ.

Cô thuận thế ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, ngước mắt nở nụ cười: “Cậu có thể sắp xếp cho tớ một vị trí của khách quý, tớ đảm bảo sẽ tặng cậu một số tiền mừng lớn.”

Sắc mặt của Châu La La âm trầm, lập tức kiêu ngạo giương cằm, bày ra một tư thế không cho thỏa hiệp: “Lương Hạnh, tớ đã nói với cậu là chuyện này không cho thương lượng rồi mà, cùng lắm thì sau này nếu như tớ với anh Hoắc không thể tiếp tục ở bên nhau thì cũng sẽ không đẩy trách nhiệm lên trên người của phù dâu là cậu, có được không hả?”

Lương Hạnh nhất thời có chút im lặng, còn không biết nói cái gì, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh Hoắc ở sau lưng, mang theo chút cưng chiều trêu chọc: “Nào có cô dâu nào nói như vậy đâu chứ?”

Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn anh Hoắc, lập tức tự giác đứng cùng một chiến tuyến: “Anh Hoắc, vợ của anh muốn quản thúc tôi kia kìa, đừng có sinh một thái tử nhỏ thì cưng chiều cô ấy lên đến tận trời.”

Châu La La tức giận cầm váy lên, nhận lấy bộ váy của phù dâu đã được chuẩn bị từ trước ở trong tay của nhân viên phục vụ nhét vào trong ngực của Lương Hạnh: “Đừng có kể khổ với tớ nữa, cậu nhanh chóng thay đồ đi, nếu không thì tối nay tớ sẽ đưa Tiểu Bảo đến nhà của cậu đó.”

Nói xong lại đẩy người ta vào trong phòng thay đồ.

Lương Hạnh bất đắc dĩ thay quần áo, có chút ngượng ngùng mà che lấy cổ áo chữ v của mình, lẩm bẩm trong miệng: “La La, tớ thấy là bộ quần áo này có vẻ không phù hợp…”

Dường như là nhận ra một hơi thở khác thường, trong lòng bỗng nhiên rung động một giây, trong nháy mắt đó cô lại không có dũng khí ngẩng đầu lên.

Giống như là cô nghe thấy âm thanh của một người, chỉ là một tiếng ho khan nhẹ nhàng nhưng mà lại khuấy động cảm giác ở trong lòng, tiếp theo cảm giác tê liệt lan tràn tứ chi hoàn toàn đánh úp cô.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Triệu Mịch Thanh.

Người đàn ông vốn dĩ đang trò chuyện với anh Hoắc, sau khi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, trong nháy mắt đáy mắt trở nên âm trầm, dường như tất cả âm thanh xung quanh đều đã bị nuốt chửng.

Gặp lại nhau sau một năm, hai người đều ăn ý mà kiềm chế hơn phân nửa cảm xúc ở trong lòng.

Cả nửa ngày người đàn ông mới di chuyển tầm mắt nhìn thấy cảnh tượng làm cho lòng người sôi trào ở trước ngực cô, sau đó lại yên lặng nheo mắt lại, nhìn Châu La La với một ánh mắt không mấy thiện cảm: “Bộ váy phù dâu trông rất bình thường.”

Advertisement
';
Advertisement