Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 415: ĐÃ CHO ANH TA CƠ HỘI RỒI

Cô gái xa lạ trước mặt toát ra khí chất sinh viên, cổ đeo một chiếc polaroid màu hồng, tay cầm một xấp ảnh, nở nụ cười ngọt ngào với anh.

Lương Hạnh nhận ra, nên lúng túng thoát khỏi tay anh, vừa đứng thẳng dậy vừa chỉnh lại tóc rối ở thái dương.

“Có chuyện gì không?” Ánh mắt Triệu Mịch Thanh thâm trầm, cảnh giác, nhìn vào bảng tên trên ngực cô gái.

“Chào anh.” Cô gái cười tươi tắn, đưa xấp ảnh trong tay tới trước mặt hai người: “Tôi là sinh viên làm thêm ở đây, hơn nữa còn thích chụp ảnh, thấy hai người trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi.”

Trên người cô gái toát ra khí chất tươi tắn chỉ thuộc về thiếu nữ, lúc cười mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, lộ ra áng vẻ ngây thơ trong sáng.

Lương Hạnh hơi nhẹ nhõm, vươn tay nhận lấy xấp ảnh trong tay cô gái, rồi cầm mấy tấm lên xem, khóe miệng không khỏi cong lên.

Trong bố cục hoàn hảo của cô gái, gần như chụp lại toàn bộ quá trình hai người dịu dàng nhìn nhau dưới ngọn đèn đường khi mới bước vào công viên, đến khi sắp bước ra khỏi đây.

Nếu không nhìn thấy mấy bức ảnh này, cô sẽ không nhận ra, ánh mắt Triệu Mịch Thanh luôn nhìn về phía cô, gần như chưa từng dời đi.

Cô mỉm cười, nhìn cô gái nói: “Cảm ơn cô, ý tưởng chụp ảnh theo suốt chặng đường của cô rất hay, tôi rất thích.”

“Tôi mua hết mấy bức ảnh này.” Triệu Mịch Thanh chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt anh không thoải mái như Lương Hạnh, vừa thâm trầm mở miệng, vừa lấy ví tiền trong túi ra: “Bao nhiêu tiền?”

Cô gái nghe vậy thì cười xán lạn, không khỏi nhón chân liếc nhìn ví tiền của anh, rồi giơ năm ngón tay nói: “Cũng không đắt lắm, một tấm 150 nghìn, ở đây có mười tấm.”

Triệu Mịch Thanh không hề do dự, rút tiền mặt trong ví ra, trước khi cô gái nhận lấy bằng hai tay đã giơ cao lên, ngón tay cô gái xẹt qua mép tờ tiền.

Cô gái hơi ngạc nhiên chà lòng bàn tay, nhìn chằm chằm xấp tiền mặt bằng đôi mắt sáng rỡ: “Anh này, nếu anh cảm thấy đắt thì chúng ta có thể thương lượng lại giá cả.”

Lương Hạnh quay đầu nhìn bóng dáng đã biến mất trong đám đông, rồi lại nhìn chằm chằm mấy ảnh hư quá sáng trong tay, mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng chưa kịp đặt câu hỏi, thì người đàn ông bên cạnh đã ôm vai cô, tiếp tục dắt cô đi về phía trước: “Chúng ta đi thôi.”

Cô mím môi cười, cất mấy bức ảnh vào túi, rồi đi theo anh.

Hai người men theo đường cũ trở về, lúc sắp bước ra cổng thì điện thoại trong túi Triệu Mịch Thanh bỗng đổ chuông.

Anh nhíu mày, ngừng bước, như dự cảm được chuyện gì đó.

Lương Hạnh cũng im lặng, nhìn anh lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, càng nhíu chặt mày hơn, sau khi nghe máy anh im lặng hai giây, rồi cúp máy.

“Em ra ngoài đợi anh ở trong xe trước đi.” Triệu Mịch Thanh nắm tay cô, trầm giọng nói.

“Vâng.” Lương Hạnh lạnh nhạt đáp, cũng không truy hỏi gì nhiều, lúc này đám đông đã xem xong pháo hoa quay trở về, cô theo dòng người đi ra ngoài, trước khi đi còn níu lấy tay anh nói: “Em đợi anh ở trong xe.”

Triệu Mịch Thanh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, đến khi cô đi ra ngoài cổng, anh mới xoay người đi tới một con đường vắng lặng ở bên cạnh.

Anh đi qua một con đường rợp bóng cây, rồi dừng trước một cửa hàng, anh đứng ở cửa, đối diện với người phụ nữ đang tựa lưng vào mép cửa.

“Tôi nghe nói cô đã tới Kinh Đô rồi, nhưng không ngờ cô lại ở đây.” Triệu Mịch Thanh mở miệng, cả người anh bị bóng cây rậm rạp ở trước cửa bao phủ, nhất thời không nhìn thấy được vẻ mặt của anh.

Tề Uyên buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, kiến trúc gỗ cổ xưa ở phía sau đã làm nổi bật sườn xám màu xanh thêu chỉ vàng trên người cô, càng làm cô trở nên xinh đẹp, quyến rũ.

Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ hồng, nhường đường cho anh: “Ban đêm gió lớn, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Triệu Mịch Thanh đi vào theo cô, cảnh vật trước mặt hơi quen thuộc, cách trang trí và nội thất bên trong đều dựa theo phong cách ở Nam Thành lúc trước, ngay cả bức bình phong đối diện cánh cửa, cũng giống y như đúc.

Anh nhìn xung quanh, rồi tầm mắt bị một bức tường ảnh hấp dẫn.

Chân anh vô thức ngừng ở đó, lạnh nhạt nhìn lướt qua, rồi khóa chặt bức ảnh anh và Lương Hạnh đang hôn nhau dưới ánh đèn trong vô số bức ảnh.

Không thể không nói, bức ảnh này chụp rất đẹp.

Tề Uyên cũng ngừng bước sau lưng anh, tầm mắt cũng nhìn vào bức ảnh đó, hai tay lại vô thức khoanh trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt hờ hững: “Cô gái đó nói với tôi rằng, anh đã bỏ ra một số tiền lớn để mua hết ảnh trong tay cô ta.”

“Ừm.” Mắt Triệu Mịch Thanh sâu thẳm, không hề phủ nhận.

“Anh cũng đừng trách cô ta, hễ là ảnh họ chụp thì đều có thể gắn trên bức tường này, vì tôi sẽ thưởng thêm cho họ một khoản tiền.” Cô kéo dài âm điệu, rồi dời mắt nhìn bóng lưng gọn gàng dứt khoát của anh.

Triệu Mịch Thanh thu hồi tầm mắt, anh cũng biết rõ giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này.

Anh xoay người, vén bức bình phong bên cạnh lên, vuốt ve đường vân gỗ thô màu đỏ sậm, khóe miệng nở nụ cười tà mị: “Thượng Điền vẫn thật lòng với cô.”

Nhắc đến Thượng Điền, Tề Uyên không khỏi biến sắc.

Cô xoay người, né tránh tầm mắt của anh, rồi vòng qua sảnh trước, đi ra phía sau rót hai tách trà, sau đó đưa một tách lên miệng mình, còn tách kia đưa tới trước mặt Triệu Mịch Thanh.

“Cảm ơn.” Anh nhận lấy, cầm ở trong tay chứ không muốn uống.

Tề Uyên cụp mắt nhìn tách trà màu trắng trong tay anh, đáy tách có mấy cánh hoa nhài, rồi nở nụ cười, như hiểu rõ chuyện gì đó: “Tôi nói rồi mà tại sao anh lại mua hết ảnh, hóa ra đã sớm biết mối quan hệ giữa tôi và Thượng Điền, sợ tôi nói cho anh ta biết…”

Cô bỗng ngước mắt lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện lên tia sáng khôn khéo, bổ sung thêm một câu: “Anh và Lương Hạnh lại ở bên nhau à?”

Sắc mặt Triệu Mịch Thanh trở nên thâm trầm: “Không phải tôi sợ, nhưng né tránh nguy hiểm là bản tính của con người.”

“Tôi hận cô ta.” Ánh mắt Tề Uyên bỗng trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Nếu không có cô ta, thì nhà họ Tề chúng tôi sẽ không trở nên như vậy, nghe nói gần đây đầu tư của Thượng Điền đều là do anh phá rối, anh nói thử xem nếu tôi nói chuyện này cho anh ta, liệu anh ta có thừa cơ đối phó người phụ nữ mà anh yêu thương không?”

Ánh mắt cô độc ác, hàm ý uy hiếp rất rõ ràng, nháy mắt đã khác xa cô gái kích động liều lĩnh ban đầu.

Nhưng dù Tề Uyên ngụy trang như vậy, vẫn bị Triệu Mịch Thanh dễ dàng nhìn thấu.

“Tôi không tới đây vì chuyện này.” Anh né tránh lời uy hiếp của cô, đặt tách trà trong tay qua một bên: “Từ khi cô rời đi, Cố Thời luôn tìm kiếm cô.”

Cố Thời luôn là gai nhọn trong tim Tề Uyên, không được nói đến hay chạm vào.

Quả nhiên chỉ cần nghe thấy cái tên này, đáy mắt đang tích tụ hơi thở tàn nhẫn của cô nhất thời tan biến, khóe miệng không khỏi run rẩy, né tránh tầm mắt của Triệu Mịch Thanh.

“Anh đừng nhắc đến anh ta với tôi, tôi đã cho anh ta cơ hội rồi.” Giọng nói của cô cũng đang run rẩy, nắm chặt tách trà trong tay đến mức ngón tay trắng bệch.

“Anh ta hối hận rồi, giờ anh ta sống không tốt cho lắm.” Anh đã nắm chặt quyền chủ động này, từng chút phá vỡ nỗi lòng của cô: “Nếu cô đồng ý, thì giờ cô vẫn còn cơ hội để quay đầu lại.”

“Hết rồi!” Tề Uyên bỗng sụp đổ, tách trà trong tay rơi xuống sàn, nước bắn tung tóe, cô lùi về sau, rồi tựa lưng vào mép cửa nói: “Tôi đã sớm mất hết cơ hội rồi, huống hồ, người như anh ta làm gì biết hối hận…”

Cô cười tự giễu, hai tay nắm cổ áo sườn xám, đáy mắt nhất thời mờ mịt.

Advertisement
';
Advertisement