Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 467

Nói xong hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy người đàn ông ra, bước vào nhà.

Triệu Mịch Thanh đi theo phía sau, đôi mắt hơi rũ xuống, cởi tạp dề để qua một bên: “Mẹ đã đến công ty của Lương Hạnh?”

Anh đi thẳng vào vấn đề, chủ đề vô cùng sắc bén và rõ ràng.

Mẹ Triệu đi một vòng trong phòng khách, ánh mắt đảo qua khắp nơi, không có tiếp lời. Người đàn ông đứng trong phòng ăn vừa nhìn đã thấu tâm tư của mẹ mình, giọng mỉa mai xuyên tạc: “Hai đứa nhỏ không có ở đây, mẹ không cần nhìn nữa.”

Lúc này mẹ Triệu mới thu lại tầm mắt, xoay người lại sắc mặt vô cùng kiêu căng: “Đúng vậy, mẹ đã đến.

Không chỉ có hôm qua đã đến, hôm nay, ngày mai thậm chí sau này, mỗi ngày mẹ đều sẽ cho người đến trông chừng, ngày nào cũng gây ồn ào, cho đến khi nào cô ta bị công ty đuổi việc mới thôi.”

Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Triệu Mịch Thanh, mẹ Triệu nhướng mày vô cùng đắc ý: “Muốn mẹ buông tha cho cô ta, thì ngoan ngoãn theo mẹ trở về, làm những chuyện con nên làm một cách đàng hoàng!”

Triệu Mịch Thanh cuộn tròn năm ngón tay lại, lại nghe thấy giọng nói cảnh cáo lạnh lùng vang đến bên tai: “Nếu không mẹ cam đoan với con rằng, từ đây Lương Hạnh đừng hòng tìm được một công việc vừa ý.

Cô ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, nếu bằng lòng vì con đến quầy bán đồ lặt vặt làm một nhân viên bán hàng, hoặc là cả đời làm bà nội trợ gia đình, vậy cũng chưa chắc là không thể.”

Bà dừng lại, ánh mắt quanh quần trong không gian này, cuối cùng lại rơi vào người con trai mình: “Mẹ thấy cho dù cô ta có nguyện ý thì con cũng không nỡ… Suy cho cùng, qua mấy ngày nay mẹ biết được một chút, năng lực của cô ta quả thực không tệ.”

“Nếu mẹ cứ nhất quyết muốn như vậy, thì đừng trách con.” Sau khi mẹ Triệu nói xong, sắc mặt của Triệu Mịch Thanh hoàn toàn đông cứng lại, ngón tay siết chặt phát ra tiếng “rắc rắc”, cuối cùng giống như cảnh cáo: “Chỉ hy vọng đến lúc đó mẹ đừng hối hận.”

Hơi thở lạnh như băng quanh người tản ra, không khỏi khiến mẹ Triệu phải lùi về sau. Bà chỉ cảm thấy khí thế mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt khiến lòng bà run rấy, có một loại cảm giác khó tả đang lưu chảy trong máu.

“Con, con có ý gì?” Mẹ Triệu duỗi một ngón tay ra quơ quơ: “Con muốn khiến mẹ chết sao?

Đột nhiên cảm thấy lạnh cả răng, không ngờ người con trai mình tự tay nuôi lớn, gửi gắm hy vọng, cuối cùng lại vì một người phụ nữ mà chống đối lại bà, thậm chí đến bây giờ còn không có chút ý định quay đầu.

Bà cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng nhiều ngày như vậy, cho rằng anh có thể lấy lại lý trí, thấy rõ thực tế.

“Mẹ yên tâm, con sẽ không làm những chuyện giết người phạm pháp.” Giọng nói của Triệu Mịch Thanh lạnh lẽo và âm u. Anh xoay người cầm lấy hộp cơm đã đóng hộp xong, chuẩn bị đi ra ngoài: “Xin lỗi, con còn phải đi đón Lương Hạnh tan ca, nếu mẹ muốn thì có thể ở đây đợi thêm một lát.”

Mẹ Triệu đuồi theo, khi Triệu Mịch Thanh quay lại đóng cửa, đối diện với đôi mắt đỏ như máu của bà qua khe cửa, cổ họng anh cuộn lên cuộn xuống, nói một cách khó khăn: “Con muốn biết, tại sao mẹ không muốn chấp nhận Lương Hạnh như vậy?”

“Tại sao?” Bước chân của Mẹ Triệu chợt dừng lại, bà đột nhiên bật cười lạnh lùng: “Con còn hỏi mẹ tại sao? Vì cô ta mà con hết lần này đến lần khác phá vỡ ranh giới cuối cùng của bản thân, vì cô ta mà con chìm đắm vào sa đọa, vì cô ta mà con không tiếc bất hòa với người nhà, thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ. Con cũng biết hiện giờ công ty loạn thành ra thế nào rồi đấy. Những lý do này còn chưa đủ sao?”

Bà nói khàn cả giọng, gần như gào lên.

Triệu Mịch Thanh nghe xong, chỉ hờ hững cong môi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi tới cửa thang máy, thấy thang máy vẫn ở trên tầng cao nhất, anh không chần chừ mà đi thẳng đến cầu thang bên cạnh.

Đi một mạch xuống dưới, khóe miệng anh luôn nhếch lên nụ cười như có như không. Khi sắp đến tầng trệt, anh nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, rồi gọi cho Lương Hạnh.

“Anh ra ngoài rồi, đợi anh.”

Nghe được tiếng đáp lại nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, bước chân anh càng thêm vững chắc.

Trên đường đến bệnh viện sau khi đón Lương Hạnh, vẻ mặt của người phụ nữ luôn dịu dàng và bình thản, không lộ ra chút cảm xúc khác thường. Những chuyện xảy ra ở công ty mấy ngày nay, cô cũng chưa từng nhắc với anh một chữ nào.

Anh cũng giả vờ như không biết, vẫn kể những chuyện nhỏ ngày thường: “Hôm nay An Khê đã tát An Ngôn, một cái tát khiến thằng bé ngã sắp mặt. Con gái chúng ta sau này chắc chắn sẽ rất ghê gớm…”

Lương Hạnh bật cười, nhắm mắt lại, tựa vào bên cửa sổ nghỉ ngơi: “Anh đã chiều hư An Khê rồi đáy.”

Người ta nói rằng ba đều là nô lệ của con gái, sau khi trong nhà có cặp sinh đôi gái trai, Lương Hạnh coi như đã hiểu được sâu sắc điều này.

Nếu không có những chuyện chôn chặt trong lòng, thì những điều trước mắt này sẽ tốt đẹp biết bao.

Lương Hạnh giả vờ quay đầu ra phía ngoài cửa sổ, đôi mắt nhắm nghiền dần ướt át.

Advertisement
';
Advertisement