Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 482

Cuối cùng, cô ta nghiêng người ra phía sau, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Cô ta lại nhàn nhạt mở miệng: “Đa số cổ phần của Long Đẳng bây giờ vẫn nằm trong tay bà cụ đó của nhà họ Triệu. Nếu tôi đoán không sai thì trong tay anh hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ có hơn 20% lại cộng thêm chỗ mà tôi cho anh, anh cũng không thể làm thành việc lớn gì cả.”

Muốn nắm giữ quyền kiểm soát tuyệt đối Long Đẳng. Anh ta còn thiếu nhiều lắm.

Tống Nhiễm nói trúng tim đen, trực tiếp đánh vào tâm sự nặng nề nhất trong lòng của Thượng Điền.

Cho dù vừa rồi anh ta nói ra lời nói như vậy, một giây sau, Tống Nhiễm vẫn bĩnh tĩnh y như cũ. Thái độ bình tĩnh, lạnh lùng giống như một người máy không hề có cảm xúc.

Đối diện với sự im lặng lâu dài của người đàn ông, cô ta đột nhiên cong môi, mở mắt, quay đầu lại đối mặt với anh ta.

Trong mắt nhuộm dần sự đùa cợt và mong muốn tìm hiểu. Lúc này cô ta không hề che giấu, giống như cô ta đang chờ đợi xem tấu hài vậy. “Tôi có một ý kiến rất hay, có thể giúp anh nắm được quyền kiểm soát tuyệt đối Long Đằng.”

Trong lúc đôi mắt người đàn ông đang co lại, người phụ nữ lại quay đầu ra bên ngoài cửa số rồi bình tĩnh tự thuật xong tất cả mọi thứ.

Thái độ cô ta lười nhác không để ý gì giống như cô ta đang nói một vài chuyện vụn vặt bình thường với chồng vậy. Mà người đàn ông híp mắt nghe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, nắm tay càng lúc càng nắm chặt hơn.

Cảm xúc trong lòng dâng lên rồi lại đột nhiên hạ xuống.

Tống Nhiễm nói xong rồi vẫn không hề nhìn anh ta. Cô ta nhìn chăm chú vào dòng xe cộ qua lại bên đường phố rồi hỏi một cách bỡn cọt: “Sao? Ý kiến của tôi như thế nào?”

Cách giao thừa còn chưa đến một tuần, trên đường phố ánh đèn như khung cửi, hương vị Tết ngập tràn trong đám đông càng ngày càng đậm, phần lớn các trung tâm thương mại và cửa hàng đã trang trí từ rất sớm, vô cùng náo nhiệt vui mừng.

Lúc này là lúc thiệp mời mừng thọ của bà cụ nhà họ Tề ở Nam Thành được gửi đến các gia đình vẫn được coi là nhà có danh vọng.

Nhà họ Tề cho đến bây giờ, chỉ có một bà cụ khổ sở ra sức chèo chống, danh dự, uy tín đã sớm không còn như năm đó. cụ bà vừa sai người đi phát thiệp mời vừa thở dài trong lòng, nghĩ rằng người tới sẽ không nhiều nhưng lại sợ những người bạn cũ thư hương môn đệ sẽ không tới.

Bà đã lớn tuổi rồi, vốn cũng không cần làm những chuyện này nhưng vẫn khăng khăng giữ chút chí khí này, muốn đề cho người khác biết, nhà họ Tề của bà vẫn còn, vẫn chưa sụp đỗ.

Hôm này ở trung tâm thương mại, Lương Hạnh đưa Cung Kì đi dạo phố, mua quần áo, cô ta vừa chọn vừa chê, mà Lương Hạnh đi phía sau cô ta, nhìn kĩ tắm thiệp mời màu đỏ trong tay, bỗng nhiên bật cười.

Không hỗ là gia đình thư hương, thiệp mời cũng giống như được thiết kế riêng, làm cực kì tao nhã, xinh đẹp, mấy chữ lớn được thiếp vàng phía trên viết rất uyên chuyền, rất có khí phách.

Thấy Lương Hạnh cười không rõ nguyên nhân, Cung Kì đặt quần áo trong tay xuống, không nhịn được liếc cô một cái: “Có chuyện gì buồn cười vậy sao?”

“Bây giờ cô là đúng là tâm phúc trước mặt Quý tổng, ngay cả tiệc rượu mang tính cá nhân này mà ông ta cũng bảo cô thay ông ta đi.” Cô vừa nói vừa nhét thiệp mời vào trong túi của Cung Kì, sau đó vỗ vỗ lớp bụi vàng trong lòng bàn tay xuống.

“Chị ít nói mấy lời châm chọc đi.” Cung Kì ướm thử một cái quần dài màu đen sáng ở trước người, quay đầu hỏi Lương Hạnh: “Cái này thế nào?”

“Cũng được.” Lương Hạnh ăn mặc tùy ý, đứng trước một cái gương to nhìn gương mặt đã trang điểm đẹp đế, người con gái có tinh thần sung mãn, không nhịn được vân vê đôi môi: “Đại thọ của cụ bà, cô ăn mặc sang trọng như vậy làm cái gì?”

Cô nói xong, hai tay chuyển động trước ngực, giọng điệu dò xét , chế giễu: “ Cô có biết hay không, Có Thời cũng sẽ tới?”

Tin tức Cố Thời sẽ tới này, Lương Hạnh nghe được ở chỗ Triệu Mịch Thanh.

Chỉ biết Nhà họ Cố cũng nhận được thiệp mời nhưng sau cùng Nhà họ Cố có cử người đi hay không, sẽ cử ai đi thì không chắc chắn. Nhưng lúc Triệu Mịch Thanh khom lưng rửa chén trong nhà bếp lại bình tĩnh, nói ra với giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ta sẽ tới.”

Mà Lương Hạnh nghe xong, trong tay cầm tắm thiệp mời giống như Cung Kì nhận được, thay đổi tầm mắt, nhìn vào bóng lưng người đàn ông: “Vậy còn anh?”

Thiệp mời được gửi đến Cao ốc Long Đẳng, cuối cùng trong lúc Lưu Nam dọn dẹp thùng thư chứa đồ vắt đi mới lục được nên đưa đến tay Triệu Mịch Thanh.

Advertisement
';
Advertisement