Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 504

“Không có gì, chỉ là chúc em năm mới vui vẻ.”

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, không đợi bên kia nói thêm gì.

Thở ra một hơi dài đầy sương mù, cơ thể rời khỏi thân cây, nhấc chân bước tới chiếc xe con đậu bên đường.

Sau khi lên xe, bật điều hòa, một luồng hơi nóng tỏa ra, anh ta gắng gượng xoa dịu lại cảm xúc, sau một lúc im lặng, bấm gọi cho Triệu Mịch Thanh.

“Chuyện giữa Tề Uyên và Thượng Điền, có phải là anh biết rõ sự tình?”

Đầu dây bên kia dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

Anh ta khẽ gật đầu cười, không có ý trách cứ, nhưng nói một cách kiên định và quả quyết: “Còn xem tôi là anh em, hãy cho tôi địa chỉ của cô ấy ở kinh đô.”

Dừng lại một chút, anh ta lại giải thích một cách nhẹ nhàng: “Yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện.”

Triệu Mịch Thanh ở đầu bên kia điện thoại đang đứng trước bệ cửa sổ nhà mình, nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn mà nặng nề truyền tới, trong lòng vô cùng bí bách: “Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện.”

Mùng ba Tết, Kinh Đô lại có tuyết rơi.

Vừa mới ăn xong cơm trưa bên bàn ăn nhà họ Tống, Thượng Điền đã giơ tay nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, tỏ rõ ý không muốn ở lại lâu hơn nữa.

“Công ty vẫn còn một cuộc họp dự án, con xin phép đi trước.” Anh ta gật đầu với ông cụ đang ngồi ở ghế chính, giữ thái độ lễ phép và tôn trọng cơ bản.

Vẻ mặt ông cụ nghiêm nghị, nhưng chỉ đáp lại nhẹ nhàng, khua tay với anh ta bảo: “Đi đi.”

Trong suốt thời gian đó không hề ngẩng đầu nhìn.

Biểu cảm của Thượng Điền vẫn như thường, chào mẹ Tống rồi mới rời đi.

Anh ta và Tống Nhiễm không giao tiếp với nhau nhiều, thậm chí trước lúc đi cũng không hỏi ý cô ta. Hai người già nhìn thấy vậy chỉ nhìn dáng vẻ yên lặng ăn cơm của con gái mà không nói thêm gì.

Lúc anh ta vừa bước ra khỏi phòng đi về phía cổng biệt thự, dì giúp việc trong nhà bỗng dưng đẩy cửa đi vào: “Thưa ông, có người tới thăm.”

Sắc mặt ông cụ không thay đổi, chỉ hỏi: “Ai vậy?”

Bước chân của Thượng Điền khựng lại, chỉ vì nghe được người tới thăm không ai khác chính là cựu tổng giám đốc Long Đằng Triệu Mịch Thanh.

Dù đã hết sức kiềm chế, nhưng anh ta vẫn lộ ra đôi chút kinh ngạc.

Anh ta vẫn im lặng đi tiếp về phía cổng. Khi đi qua cổng vừa hay chạm mặt với Triệu Mịch Thanh. Hai người nhìn nhau, vẫn giữ nụ cười ôn hòa với đối phương.

truyền con nối. Ông ấy được xem là người có công nhất trong số đó.

Thấy không còn sớm, Triệu Mịch Thanh đứng dậy, anh chỉnh lại cúc áo vest rồi cười nói: “Bác yên tâm, lòng tin của cháu với Thượng Đỉnh một phần đến từ bản thân, một phần là vì bác.”

Rời khỏi nhà họ Tống, anh lại gọi xe ra sân bay. Lúc đi sang bên đường, bỗng dưng một chiếc ô tô màu xám bạc đột nhiên đỗ lại trước mặt anh. Anh nhìn kĩ thì nhìn rõ được người đàn ông đang ngồi ghế sau trên xe.

“Vẫn chưa ăn Tết xong mà sếp Triệu đã không quản ngại vất vả chạy đến Kinh Đô rồi.” Giọng Thượng Điền lạnh tanh, anh ta mở cửa xe rồi nói: “Không dễ gọi xe đâu, chi bằng tôi tiện đường tiễn anh một đoạn.”

Sau một chốc băn khoăn, Triệu Mịch Thanh cong môi mỉm cười.

Vốn không định từ chối, nhưng lúc này có một chiếc xe trống khách vừa khéo đi ngang, anh liền đưa tay ra vẫy lại.

Xe vòng qua xe của Thượng Điền, dừng lại phía trước. Anh mở cửa xe, ngoảnh đầu lại cười nói với Thượng Điền: “Xem ra tôi và sếp Thượng vẫn còn thiếu chút duyên phận.”

Advertisement
';
Advertisement