Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 547

 

“Cô Cung, cô làm như vậy…” Không có gì bất ngờ xảy ra, cô Bao là người không thể giữ bình tĩnh mà lên tiếng trước, cô ta vẫn có xúc động muốn lý luận nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, vẻ mặt vừa hiền lành lại vừa khó xử, có ý đồ muốn thương lượng: “Như thế này đi có được không, chúng tôi mời cho cô một y tá với giá cao, mỗi ngày chăm sóc cho sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của cô.”

 

Dừng lại một chút, đôi mắt mở to hơn mấy phần rồi sau đó lại bổ sung thêm: “Một người không đủ, vậy thì hai người, như thế nào?”

 

“Không được.” Cung Kì nghe vậy, ánh mắt lại dừng ở trên người của cô Bao, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó lại cường điệu nói: “Đã nói rồi, chuyện này xảy ra với Cung Kì tôi, cũng không phải là dùng tiền có thể giải quyết được.”

 

“Vậy không được.” Cô Bao cắn răng, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tức giận không thể che giấu được, một cánh tay của cô ta để xuôi ở bên người, bàn tay vẫn luôn nắm chặt lại thành nắm đấm, một cái tay khác thì khoác ở trên người của Cố Thời cũng vô thức cuộn tròn lại.

 

Giống như lâm vào quân địch.

 

Cái này cùng với cô Bao hào phóng đúng mực trong ấn tượng của Cung Kì đã trở nên có mấy phần khác biệt, cô ta nở một độ cong thắng lợi bên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

 

Cuối cùng, chỉ nhìn thấy người phụ nữ trước mắt giãy giụa một hồi, lại nói: “Nếu không thì cứ như vậy đi, mỗi ngày tôi sẽ xin nghỉ phép ở trường học nửa ngày đến bệnh viện chăm sóc cho cô Cung, thẳng cho đến khi cô xuất viện mới thôi.”

 

Cung Kì nghe nói vậy, cũng không trả lời nhanh, giống như là đang do dự.

 

Cả nửa ngày sau cô mới nhiều mà nói, có vẻ như là khó xử: “Làm như thế này không ảnh hưởng tới công việc của cô hả?”

 

Đương nhiên là có ảnh hưởng rồi, nhưng mà cô Bao lại miễn cưỡng cười: “Ngoại trừ đánh giá cuối kỳ thì những cái khác cũng không quan trọng, nói tóm lại là cũng không đến mức bỏ công việc, dù sao thì tai họa này là do tôi đã gây ra, tôi nên phụ trách đến cùng.”

 

Vừa nói vừa đánh giá Cung Kì.

 

Nếu như là người thường thông tình đạt lý một chút, chắc chắn là lúc này sẽ thỏa hiệp.

 

Nhưng mà Cung Kì lại là một người thông minh tỉnh táo, nhưng có đôi khi không phải là hiền lành.

 

“Người này không phải là bạn trai của cô à, ba cô bị bệnh, anh ta có thể chăm sóc giúp cho cô, tại sao lúc này lại không thể phụ trách giúp cho cô chứ? Dù sao thì bây giờ anh ta cũng là một người rảnh rỗi mà không phải sao?”

 

Cung Kì lạnh lùng nói, hiển nhiên đã không có kiên nhẫn: “Tôi đã nói điều kiện rất rõ ràng rồi, nếu như không đồng ý thì đợi đến lúc luật sư của tôi kiện cáo đi, cô Bao chạy xe điện bị hỏng phanh trong khu vực dành cho người đi bộ, còn đụng người qua đường bị thương. Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng mà một khi công khai thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đối với nghề nhà giáo của cô có đúng không?”

 

Cô ta hùng hổ dọa người, cuối cùng cũng đã chờ được tiếng đồng ý của Cố Thời: “Được, tôi đồng ý với cô.”

 

Âm thanh ngột ngạt quanh quẩn trong không gian to như thế làm cho cô Bao đành phải nuốt xuống những lời mình muốn nói, nhìn thấy cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh, có chút tủi thân mà kéo cánh tay của anh ta: “Anh Thời…”

 

Ánh mắt của Cố Thời mang ý cười, một tay xoa đỉnh đầu của cô ta: “Không có chuyện gì đâu, không cần phải lo lắng.”

 

Cung Kì trên giường bệnh cười như không cười nhìn bọn họ, nhìn cô Bao thấy chuyện này đã không có cách nào cứu vãn, rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười dịu dàng, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt: “Em xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

 

Sau đó hai người lại muốn nói cái gì đấy, Cung Kì vô cùng không kiên nhẫn mà khoát khoát tay: “Thật ngại quá, tôi muốn nghỉ ngơi, đừng có dính nhau ở trước mặt của tôi.”

 

Đợi đến lúc một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, Cung Kì mới không thèm nhìn bó hoa ở bên cạnh, hương hoa xộc vào trong mũi, cô ta nâng cánh tay đang được cố định lên rồi vung một cái, bó hoa đó bịch một tiếng rơi xuống tiến thẳng vào trong thùng rác.

 

Lương Hạnh có thể nhìn thấy được chuyện này không phải là trùng hợp bình thường, làm sao mà Cung Kì lại không nhận ra cơ chứ.

 

Trí thông minh của cô Bao không phải là giả, nhưng mà lần này liên quan đến phỏng đoán trước đó không chắc chắn là do iq của cô ta cao hay là do tâm cơ, sau trải qua chuyện này, lần này rốt cuộc cũng đã có phán đoán cơ bản.

 

“Ý của cô là cô Bao cố ý đụng vào cô?” Lương Hạnh nghe đại khái, mặc dù là Cung Kì không nói rõ nhưng mà cô cũng có thể phỏng đoán ra.

 

Ăn hết hộp dâu ở trong tay, rốt cuộc Cung Kì cũng đã tập trung ánh mắt ở trên người của Lương Hạnh, nghe vậy, đuôi lông mày có hơi nhếch lên: “Chưa chắc, nhưng mà có thể điều tra mà không phải sao?”

 

Lương Hạnh nhìn gương mặt cười xấu xa của cô ta, vô thức tránh né: “Cô muốn làm cái gì?”

 

“Mời thám tử cũng không phải là không được, nhưng mà nếu như anh Triệu nhà chị đồng ý giúp đỡ, cũng có thể cho tôi chút phí.” Một tay của Cung Kì chống đỡ bên mép giường, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn: “Điều tra cô ta giúp tôi, cùng với người ba đang nằm viện của cô ta, nghe nói là ở bệnh viện gần đây, chắc có lẽ là bệnh viện này.”

Advertisement
';
Advertisement