Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 555

 

Ngày hôm nay hiếm khi phòng bệnh mới yên tĩnh, chỉ có một mình Cung Kì đang ngồi ở trên giường đọc sách, nhìn thấy hai người đi đến cửa cũng không nhiệt tình chào hỏi cho lắm, chỉ mời người ngồi xuống, đóng sách lại rồi đi đến máy đun nước rót hai ly nước ấm.

 

Lương Hạnh biết là ngày hôm nay Cố Thời đưa Bé Mèo đến trại trẻ mồ côi, cho nên mới đặc biệt chọn thời gian này mà đến.

 

Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Châu La La nói chuyện cả đường khát khô cả họng đang tu ly nước ấm, Lương Hạnh cúi đầu cười, cô lấy ra một xấp tài liệu ở trong phòng làm việc hồi lúc nãy từ trong túi rồi ném lên trên giường bệnh.

 

“Thứ cô cần đây.” Cô cong môi cười, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

 

Băng gạc ở trên mặt của Cung Kì đã được tháo xuống, chỉ là vết sẹo dưới khóe mắt vẫn còn chưa đến giai đoạn khép lại, không có phấn trang điểm, khí chất có vẻ dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

 

Cô ta ngồi xếp bằng, khoác trên người cái áo len màu trắng, một tay mở túi tài liệu đó ra, đổ vật ở bên trong ra.

 

Gần như là có một đống tài liệu trải dài ở trên giường.

 

Cô ta vừa thờ ơ lật xem, vừa nghe Lương Hạnh chậm rãi nói lại: “Năm năm trước, ba của cô Bao vừa mới về hưu, tất cả các báo cáo kiểm tra sức khỏe trước đó trong đơn vị đều có chỉ tiêu bình thường, không có bệnh tim hay bệnh di truyền, cho nên lại có thể trùng hợp phát bệnh tim cùng một ngày, điểm này có nghi vấn.”

 

“Ừ, tiếp tục đi.” Cung Kì gật đầu, biểu thị tán thành, ánh mắt thuận theo phương hướng của ngón tay đang di chuyển, lấy ra một tấm ảnh chụp dễ nhìn từ trong số đó, vừa nhìn liền bị Lương Hạnh ở bên cạnh kịp thời nắm bắt.

 

“Bạn trai cũ của cô Bao là cậu con trai thứ hai của một vị chủ tịch trong một công ty cỡ trung nào đó ở Nam Thành, năm ngoái hai người vừa mới chia tay nhau, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, điểm thú vị duy nhất đó chính là cô có biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào không?”

 

Lương Hạnh hỏi như vậy, làm khiến cho Cung Kì có suy đoán ở trong đầu, Châu La La cách đó không xa còn chớp mắt, vẻ mặt không hiểu cho lắm, cô đã lên tiếng nói: “Tai nạn giao thông?”

 

Nhận được cái gật đầu im lặng của Lương Hạnh, người phụ nữ với khí sắc còn chưa sáng sủa ở trên giường bệnh đột nhiên lại nở một nụ cười tà mị, vừa cười vừa ném tấm ảnh chụp ở trong tay vào trong một đống tài liệu: “Thú vị đó chứ.”

 

“Lại là đụng xe hả?” Châu La La giật mình hiểu được, liên quan đến đầu đuôi câu chuyện tai nạn giao thông của Cung Kì, cô đã từng nghe Lương Hạnh nói sơ qua, cho nên sau khi chớp chớp mắt lại không hiểu cho lắm mà hỏi: “Cậu cả Cố cũng được coi như là một người bước qua vạn bụi hoa, chút mánh khóe ấy mà cũng không nhìn ra nữa à?”

 

Nghe thắc mắc của Châu La La, Lương Hạnh và Cung Kì liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều trầm mặc.

 

Ngược lại Châu La La cũng đã hiểu ra, tự mình giải thích nghi vấn của mình: “Tớ thấy là Cố Thời đối với cô Bao đó cũng không có tình cảm chân thật là bao.”

 

Sự thật chính là như thế.

 

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô Bao, Cung Kì đã nhìn thấu Cố Thời, dường như là anh ta lựa chọn người phụ nữ đó không có liên quan gì tới tình yêu, cho nên dù có biết mánh khóe thì như thế nào chứ?

 

Những gì mà anh ta muốn là một lá chắn có thể che đậy tất cả sự phóng túng của anh ta, có thể giúp cho anh ta có một cuộc sống giống với đa số nam nữ trẻ tuổi, tốt nhất là người phụ nữ này có mang theo mục đích và ngụy trang mà đến, như thế này thì có thể làm giảm bớt cảm giác áy náy và bất an ở trong lòng của anh ta.

 

Cùng lúc đó, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà anh ta không lựa chọn Cung Kì.

 

Sau khi chia tay với Tề Uyên, Cố Thời đã hoàn toàn hiểu được cuộc đời ba mươi năm trước của mình từ một con bài tốt lại đánh cho nát bươm là như thế nào, anh ta cùng với Cung Kì là người có kế hoạch, có yêu cầu là hai thái cực khác nhau, anh ta không có dũng khí để sánh vai đứng cùng một chỗ với cô.

 

Cho nên sau khi say rượu tỉnh lại, anh ta chọn người phụ nữ không cẩn thận va quẹt xe của anh ta, từ đó rời xa những ồn ào xa hoa trụy lạc, học theo dáng vẻ của Triệu Mịch Thanh làm một người đàn ông tốt.

 

Thật ra thì trái tim của anh ta đã chết rồi.

 

Vốn dĩ là Cung Kì muốn khoanh tay đứng nhìn, tiện thể nhìn xem cuối cùng người đàn ông này sẽ hư thối thành bộ dạng gì, nhưng mà cô Bao không biết trời cao đất rộng cứ chủ động trêu chọc, cái này không thể trách cô ta được.

 

Lương Hạnh và Cung Kì không lập tức trả lời suy đoán của Châu La La, mà hình như là cô cũng không để ý cho lắm, đưa tay tìm cái gì đó từ trong đống tài liệu ấy, hứng thú lật quyển sách: “Ồ, đây là ai vậy, khẩu khí lại lớn như thế?”

 

Sau khi tùy ý lật hai trang rồi lại đưa vào trong tay của Cung Kì, Lương Hạnh thì ngồi ở một bên, không nhanh không chậm lên tiếng giải thích: “Đây là biệt danh của cô Bao.”

 

Những tài liệu được lấy ra đều là những thông tin về những bài blog khoe khoang sự giàu có của bọn họ, sớm nhất là đầu năm ngoái, Cung Kì cũng không xem kỹ, chỉ nhịn không được mà tán dương: “Ngay cả cái này mà anh Triệu cũng có thể tra ra, năng lực nghiệp vụ còn mạnh hơn so với thám tử tư.”

Advertisement
';
Advertisement