Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 564

 

Những chuyện mà cô ta nói mình không muốn làm, cũng bao gồm, hoặc là nói quan trọng nhất chính là lần thay thế này.

 

Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào cô ta, hiểu rất rõ một người bị gia đình làm liên lụy, so với danh môn vọng tộc vừa mới sinh ra liền ngậm thìa vàng, sự chênh lệch trong đó không chỉ đơn giản là tiền tài.

 

Còn có bối cảnh, có những thứ mà người vừa mới sinh ra có thể chạm được mà có rất ít người đến hai mươi ba mươi tuổi mới có thể nhìn thấy, rõ ràng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, còn phải giả vờ như là một bộ dạng vừa buồn cười vừa chua xót.

 

Trong một cái chớp mắt như thế, cô ta muốn chọc thủng giấc mộng đẹp của cô gái, nhưng mà suy nghĩ lại là nó khó chứ cũng không phải là không thể thực hiện.

 

Kịp thời dừng câu chuyện, hỏi cô ta: “Vậy cô định thi vào trường nào?”

 

Trong miệng vẫn còn nhai đi nhai lại, ánh mắt rất chân thành mà chớp chớp, sau khi suy nghĩ, mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng mà vẫn nói rất thẳng thắn: “Cambridge.”

 

Hàm hồ nặn ra hai chữ, một giây sau lại cảm thấy xấu hổ mà nhún vai, cười cười: “Rất khó.”

 

Tống Nhiễm lại muốn nói cái gì đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang vội vàng đi đến cửa, vừa mới liếc mắt nhìn qua liền nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, Thượng Điền với tư thế mệt mỏi phong trần, trông có vẻ uể oải muốn vã mồ hôi.

 

Anh ta đứng ở bên cạnh cửa, nhìn bầu không khí tươi đẹp ở trên giường, lông mày không tự giác mà nhíu chặt lại.

 

“Tống Nhiễm.” Đứng ở phía xa xa, anh ta nghiêm túc gọi tên của cô ta, đợi sau khi cô ta nghe thấy rồi thì mới bước ra.

 

Nhưng mà cô Tống này nghe thì nghe đó, nhưng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ giả vờ như là không biết mà hỏi anh ta: “Sao vậy?”

 

Cô gái ôm lấy cái chăn ở trên người vô thức nâng cao tay lên che bụng lại, dùng một cái tay khác chọc vào cánh tay của Tống Nhiễm, cẩn thận gọi một tiếng: “Chị Nhiễm.”

 

Đối với Thượng Điền, cô ta vẫn thấy sợ hãi, gặp nhau được hai lần, đều là nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo đủ để chèn ép lòng người, trên người của anh ta mang theo khi chất mà cho dù có đứng cách xa vài mét cũng có thể làm cho người ta không thở nổi.

 

Tống Nhiễm nhìn thoáng qua cô gái, cuối cùng lại hơi di chuyển thân thể, mặt mày hơi cong lên: “Nếu như là bởi vì chuyện của Sếp Mao, vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi, tôi với ông ấy cũng không quen thuộc cho lắm.”

 

Thượng Điền đứng bên cạnh cửa thấy Tống Nhiễm đã chủ động nói đúng chủ đề, anh ta cũng không kiềm chế cái gì nữa, sải bước đi vào, rũ mắt xuống đánh giá cô ta: “Triệu Mịch Thanh không có tài liệu ở trong tay của tôi, không có khả năng có được hợp đồng này một cách dễ dàng như thế.”

 

Nói không rõ, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng.

 

Tống Nhiễm vẫn ngồi đó, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lẽo nhắc nhở anh ta: “Anh đừng có quên ba của tôi và ông Mao là bạn bè, nếu như không phải có mối quan hệ của ông ấy, lúc đó anh cũng không giải quyết được ông ta đâu.”

 

Một câu nhắc nhở này hiển nhiên đã làm ngọn lửa đang kiềm chế ở trong lòng của Thượng Điền lại cháy dữ dội hơn mấy phần, bước chân của anh ta khẽ đi lại gần, trên cơ bản là dán chặt ở bên chân của Tống Nhiễm: “Có người nhìn thấy một mình cô đi vào trong phòng làm việc của tôi.”

 

Vừa mới nói xong, lúc này Tống Nhiễm cũng đã đứng dậy, hơi xoay người lại nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đứng trước mặt cô ta, đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo có nếp gấp của anh ta, phủi phủi những hạt bụi không tồn tại ở phía trên.

 

“Tiền đầu tư của Phong Thụy, có một nửa là của nhà họ Tống chúng tôi, tôi còn là vợ của tổng giám đốc, có thân phận nào mà không đủ để tôi có thể tự mình bước vào trong phòng làm việc của Thượng Điền cơ chứ?” Cô ta dừng lại một chút, sau khi chỉnh quần áo xong thì lại bỏ tay xuống: “Anh đặc biệt đến đây một chuyến là muốn chứng thực cái gì?”

 

“Không cần chứng thực.” Trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta trở nên sắc bén, giống như là đã chứng thực được đáp án mà mình muốn, sau đó lại nói: “Tôi chỉ đến đây để nói cho cô biết rằng ngày hôm nay về nhà ba mẹ tôi dùng cơm.”

 

“Được.” Tống Nhiễm nhướng mày đồng ý.

 

Lúc người kia đang siết chặt quả đấm, nhấc chân muốn rời khỏi, cô ta lại làm như lơ đãng mà khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhắc nhở một câu: “Theo như tôi được biết, hôn lễ của phó tổng giám đốc Hoắc Thượng Đỉnh sẽ được tổ chức vào ngày tám tháng sau, đến lúc đó bọn họ, bao gồm cả Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh đều sẽ bay đến Maldives tham gia hôn lễ, đây chính là cơ hội tốt nhất của anh.”

 

Bước chân đang rời khỏi của người đàn ông dừng lại, yên lặng chờ đợi cô ta nói xong, sau đó không quay đầu lại mà trực tiếp đi khỏi.

 

Thấy người đã đi xa, cánh cửa trước mắt bị đóng “cạch” lại, ánh mắt lạnh lẽo của Tống Nhiễm mới dần dần được thả lỏng.

Advertisement
';
Advertisement