Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

Chương 569

 

“Được rồi.” Cô ta vén mái tóc rối ra, khôi phục một thân khí thế sạch sẽ lưu loát: “Tìm anh có việc.”

 

Trương Quyền ngồi trên chiếc sô pha độc lập ở một bên, nhìn cánh tay bị thương của cô ta và khóe mắt nhìn kỹ còn có vết thương như ẩn như hiện: “Bị làm sao, sao không có nghe anh cô nói?”

 

Bé Mèo cầm ly nước yên lặng nhấp một ngụm nhỏ, thấy thế vội vàng nói: “Mẹ xảy ra tai nạn xe.”

 

Ba từ ‘tai nạn xe’ dọa Trương Quyền lập tức từ trên sô pha nhảy cẫng lên, đi tới bóp má của Cung Kì kiểm tra trên dưới: “Sao thế? Cô đâm người ta hay là người ta đâm cô, xảy ra án mạng không?”

 

Cung Kì thầm cạn lời, chỉ để mặc gương mặt trời sinh cao quý đó của mình bị bóp cho biến hình, rồi trợn mắt lườm.

 

Đây chính là cảnh cô có thể dự liệu, phản ứng của Trương Quyền như vậy, người anh trai đó của cô ta nếu như biết, sợ rằng sẽ khoa trương hơn gấp trăm lần.

 

“Không sao, chuyện này đã qua rồi.” Đợi người đánh giá cô ta từ trên xuống dưới xong, Cung Kì một tay đẩy ra, sắc mặt cũng ngưng trọng: “Tìm anh là có chuyện khác.”

 

“Chuyện gì?” Trương Quyền quay lại ghế sô pha, sau khi phản ứng lại đột nhiên chỉ về phía cửa cầu thang đằng sau: “Cô không phải là tôi kêu tôi nuôi mèo cho cô nha?”

 

Cung Kì không nặng không nhẹ, đưa đôi mắt mắt quét qua: “Sao thế, chút chuyện nhỏ này anh cũng không bằng lòng?”

 

Sau đó, cô ta lại đổi một tư thế thoải mái hơn ngồi dậy, một tay ôm cái gối ôm ở bên cạnh, thần sắc trên mặt cũng thoải mái: “Đương nhiên rồi, tìm anh chắc chắn còn có chuyện quan trọng hơn.”

 

Ở trong ánh mắt cảnh giác lại run rẩy của Trương Quyền, Cung Kì đưa tay từ trong túi lấy ra một tập văn kiện tài liệu, quăng trên bàn trà. Nhếch môi nở nụ cười tà mị: “Lương Hạnh tiến cử với tôi, nói anh có thiên phú trong diễn xuất?”

 

Đợi lật hết một đống tài liệu đó, lại nghe lời trần thuật rõ ràng ngắn gọn bên tai, Trương Quyền nhíu mày, mặt mày bí xị dựa vào lưng ghế sô pha: “Một thanh niên chính trực, các cô tại sao muốn bức hại người đó?”

 

“Thanh niên chính trực, anh sao?” Cô gái cầm ly nước đã trống không, rất từ tốn dằn xuống bàn trà: “Đừng có được hời còn ra vẻ, việc làm xong rồi thì tôi suy nghĩ chuyển một nửa cổ phần của nhà hàng trong tay tôi cho anh, đến lúc đó anh không cần bị anh trai tôi chèn ép rồi.”

 

Điều kiện này ngược lại rất có sức cám dỗ, người đàn ông lại thẳng người, giống như do dự một trận: “Được, vừa hay gần đây phía Kinh Đô cũng không có việc gì của tôi, xem như hành thiện tích đức đi.”

 

Nói xong xuyên qua văn kiện tài liệu dựng đứng trong tay đánh giá cô gái mang vẻ thong dong điềm nhiên: “Nói thật, cô đối với Cố Thời đó không phải là có ý tứ chứ? Anh trai cô đối với anh ta không phải quá hài lòng, biết rồi chắc chắn muốn nháo ầm lên.”

 

Chủ đề tiến triển đến mục tiêu mong đợi, Cung Kì cũng không có nhiều ý kiến, nói tiếp nữa chắc chắn không tránh lại phải dây dưa đến vấn đề tình cảm, những điều này là cái cô lười đáp lại.

 

Vì thế sau khi đứng dậy thì vẫy tay với Bé Mèo, nắm tay của cô bé trước khi rời khỏi thì nháy mắt một cái với người đàn ông ngồi trên sô pha: “Yên tâm, tôi nhắm vào người phụ nữ đó, thuần túy là vì tính cách có thù tất báo này của tôi, không thay đổi được.”

 

— Kim Lăng Hỗ Thượng, mỗi năm sẽ có hai cuộc đấu giá từ thiện trong giới tài chính, sau khi Triệu Mịch Thanh dẫn dắt Thượng Đỉnh xuất hiện trên tờ báo kinh tế không lâu, trong mail công ty nhận được thiệp mời của tổ chức từ thiện Hỗ Thượng gửi đến.

 

Chuyện này vốn muốn sắp xếp anh Hoắc đi, nưng sau khi kết thúc đơn hàng của Sếp Mao, Triệu Mịch Thanh bắt buộc phải thực hiện lời hứa trước của mình, chừa đủ thời gian chuẩn bị thời gian hôn lễ cho đôi vợ chồng này.

 

“Ông cụ Tống là một trong những người đại diện danh dự sớm nhất của buổi đấu giá từ thiện này, nể mặt của ông ta, lần này cũng là phải đi.” Đối diện với sự chất vấn của Lương Hạnh, Triệu Mịch Thanh ngồi trên sô pha lật sạch không nhanh không chậm đáp lại, đồng thời còn có một lý do quan trọng hơn khiến anh đến đó: “Nơi đó còn có cơ hội kinh doanh.”

 

Một bên khác ở Kinh Đô, Thượng Điền từ năm đầu tiên sáng lập Phong Thụy thì bắt đầu nhận được thiệp mời của bữa tiệc, mục đích mới đầu giống với Triệu Mịch Thanh, chính là để mở cộng cơ hội kinh doanh và mối quan hệ, trong này mượn quan hệ của ai, tự nhiên không nói cũng rõ.

 

Mỗi năm, cho dù không có thời gian, anh cũng sẽ xin đại diện tham gia ít nhất một lần, đấu giá một vài thứ mang tính tượng trưng trở về, cái quan trọng trước giờ tự nhiên không phải là những món đồ cổ kia, mà là danh tiếng của Phong Thụy anh ta.

 

Bữa tiệc từ thiện của Xuân Triều năm nay, Thượng Điền quyết định đích thân tham gia.

 

Vì vậy người phụ nữ hiện nay đang nằm trong lòng anh ta, một tay cầm bảng vẽ, đang viết viết vẽ vẽ.

 

Anh ta cúp mắt nhìn đỉnh đầu của cô ta, ngón tay giống như hữu tình hay vô ý lướt qua những lọn tóc đen đó, cuối cùng từ từ di chuyển xuống, sờ dái tai mềm mềm của cô ta.

 

Cơ thể của cô gái co rúm lại theo bản năng, dựa vào lòng của anh ta, lại khẽ ‘á’ một tiếng.

Advertisement
';
Advertisement