Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 575

Thượng Điền nhếch miệng mỉm cười, quay sang nhìn cô ta: “Cũng không phải đắt lắm, những món đồ này đều rất hợp đặt vào studio ảnh của em, những thứ khác nếu em cảm thấy không thích thì có thể đem đi quyên tặng.”

Ngừng một lúc, người đàn ông chợt dùng lòng bàn tay to lớn trùm lên tay của cô ta, ngón tay giữa khẽ ma sát như có ý lại như vô ý, anh ta khẽ nói: “Em thích là được.”

Tống Nhiễm rũ mắt nhìn qua, không thể nhìn thấy rõ hành động giữa hai người, nhưng ánh mắt của cô ta từ đầu đến cuối vẫn rất lạnh lùng.

Còn trợ lý ngồi bên cạnh Đan Nhiêu lại nảy sinh sự hiểu nhầm vì ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng lại nhìn qua phía này, dùng cùi chỏ huých cánh tay người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng thầm cười, khẽ nhắc nhở: “Cậu chủ, hình như cô Tống đang nhìn lén chúng ta đó.”

Đan Nhiêu đột nhiên cảm thấy như có ánh sáng chiếu rọi sau lưng, lặng lẽ điều chỉnh lại thế ngồi của mình cho nghiêm chỉnh hơn, khẽ ho hai tiếng che đi sự ngượng ngùng, đồng thời còn mím môi vờ như không để ý hỏi: “Vậy sao?”

Trợ lý lại quay đầu lại, sau đó liều mạng gật đầu: “Không sai đâu.”

Có rất nhiều món đồ ở hội trường được đấu giá cũng không tính là quá quý giá, nên có rất nhiều người tham gia, thời gian đấu giá một món đồ cũng không kéo dài quá lâu.

Nhưng Lương Hạnh ngồi xuống một lúc, thì cứ mãi ngáp ngắn ngáp dài, cô dựa vào vai Triệu Mịch Thanh lẩm bẩm nói: “Đấu giá nhiều như vậy, Thượng Điền muốn làm gì thế?”

Triệu Mịch Thanh rũ mắt nhìn cô, không trả lời câu hỏi này, mà cười hỏi cô có phải mệt rồi hay không, có muốn trở về nghỉ ngơi không. Lương Hạnh lắc đầu: “Em ở đây với anh.”

Lời nói này khiến Triệu Mịch Thanh chợt bật cười, anh không kiềm lòng được mà trêu chọc: “Có phải em lo cho tiền trong túi của chồng em không?”

“Cái gì?” Lời này khiến Lương Hạnh không hài lòng, cô liếc anh mấy cái, rồi lại dùng hai tay ôm chặt cánh tay anh: “Bây giờ anh có vợ có con rồi, tiết kiệm chút tiền cũng là điều nên làm mà.”

“Chồng em có tiền.” Triệu Mịch Thanh vẫn cố chấp, ánh mắt lại tràn đầy vẻ nuông chiều, khẽ hôn nhẹ một cái lên trán cô, nói: “Chọn một món mà em thích, chúng ta mua nó rồi sẽ trở về nghỉ ngơi.”

Dứt lời, món đồ phía trên cũng vừa được đấu giá xong, lúc này món đồ được cô nhân viên đẩy lên sân khấu là một chiếc quạt giấy gỗ tử đàn mang theo cảm giác năm tháng, ánh mắt Lương Hạnh sáng lên, vỗ vỗ vào cánh tay Triệu Mịch Thanh: “Em thấy cái đó không tệ đâu.”

Đến khi màn hình lớn chiếu video xong, MC lại giới thiệu lại một lần nữa rồi bắt đầu đấu giá.

Giá khởi điểm là sáu trăm triệu, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đều không quá hiểu rõ về phương diện này, nhưng ước tính nó cũng chỉ khoảng sáu trăm triệu đổ về.

Anh nhướng mày: “Thích?”

Sau đó cũng không đợi cô đáp lại, lặng lẽ đợi những người đấu giá dần dần ít đi, anh mới bắt đầu tham gia cùng bọn họ.

Phía bên kia, Tề Uyên cũng không tỏ ra có hứng thú với chiếc quạt này đến vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là tối nay Thượng Điền đã đấu giá quá nhiều đồ rồi, điều này ít nhiều khiến cô ta có chút lo sợ và bất an: “Thôi đi, em thấy đủ rồi, nhiều nữa cũng không có chỗ để.”

“Một chiếc quạt mà thôi, anh thấy nó rất hợp với bàn trang điểm gỗ màu đỏ trong phòng em.” Thượng Điền mỉm cười, cầm chiếc bảng đấu giá từ trong tay cô ta qua.

Trước khi giơ bảng lên, khóe mắt anh ta đã nhìn thấy Triệu Mịch Thanh bên cạnh cũng đang tham gia vào cuộc đấu giá, nụ cười trên gương mặt anh ta dần trở nên ngưng đọng, đáy mắt cũng lạnh lẽo, u ám hơn.

Anh ta không thể để người đàn ông kia như ý mọi chuyện được.

Ôm tâm thế tất thắng, Triệu Mịch Thanh và Thượng Điền đấu qua lại lẫn nhau, giá cả dần dần bị nâng lên đến chín trăm triệu.

Advertisement
';
Advertisement