Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 581

Nói chung, Thượng Điền nuốt không trôi bữa cơm này rồi.

Với thân phận và địa vị của anh ta hiện tại thì chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai trong bữa tiệc nhưng mỗi khi quay về nhà họ Tống thì lại như cải táng, đánh cho mọi sự giấu diếm của anh ta lộ nguyên hình.

Ở đây, sẽ không có ai thực sự tôn trọng anh ta, đặc biệt là ngày hôm nay.

Anh ta không khỏi hoài nghi chính mình liệu đã nỗ lực đủ hay chưa? Anh ta không có bối cảnh chống đỡ trời sinh như Tống Nhiễm, cho nên dù cố gắng trăm ngàn lần đi nữa thì những thứ đã ăn sâu vào cốt tủy vẫn không cách nào thay đổi được.

Tống Nhiễm ngay từ khi sinh ra đã có được địa vị mà nửa đời sau của anh ta cũng khó với tới được. Đó là sự thật.

Nghĩ đến đây, Thượng Điền cong môi tự giễu, bỏ ngoài tai những lời không nên nghe.

Sau khi ăn xong bữa tối, Tống Nhiễm liền lên lầu vào phòng, tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà, lúc đi ra thì thấy trong phòng khách ngoài ông cụ Tống còn có Thượng Điền.

Thượng Điền chưa đi, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu liền ngẩng đầu nhìn lên, tiện thể đứng dậy: “Xong chưa? Về thôi.”

Tống Nhiễm đang đi xuống thì mặt chợt khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát cô ta đã cất bước đi về phía nhà ăn, đồng thời hờ hững đáp: “Hôm nay tôi ở lại đây, anh tự về đi.”

Cô vào phòng ăn rót nước xong thì lên lầu, Thượng Điền cũng theo lên và cản lại kịp lúc cô định đi vào phòng.

Anh chống tay lên khung cửa, nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới cánh tay của mình: “Em không về cùng anh, không sợ mẹ lo lắng sao? Bà ấy già rồi, không được khỏe.”

Không biết là nhắc nhở hay là cảnh cáo, Tống Nhiễm tựa vào cánh cửa gỗ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Ngày mai tôi sẽ đưa mẹ đến bệnh viện nên ở lại đây cho tiện.”

Lý do từ chối quá hợp lý, nói xong cô lại muốn mở cánh cửa sau lưng mình để vào phòng nhưng cánh tay vừa mới đặt vào nắm cửa đã bất ngờ bị anh ta giữ lại.

Đáy mắt của người đàn ông vằn đỏ, giọng nói cũng gằn gằn: “Cố ý gọi tôi đến đây là để nhục mạ tôi sao? Ông cụ không vừa mắt con rể nhưng lại khen ngợi một gã không gặp mặt hơn hai mươi năm à?”

Giờ khắc này Tống Nhiễm thấy Thượng Điền chẳng khác nào một kẻ mất lý trí.

Không đợi cô đáp lại, anh ta đã giữ tay cô ép sát vào cửa, cúi đầu dí sát mặt thở một hơi ấm nóng vào chiếc cổ trắng nõn nà của cô ta.

Sau một lúc im lặng, anh ta đột nhiên cong môi: “Có bất mãn thế nào đi nữa thì cô cũng là vợ của Thượng Điền này.”

Lời này nhằm mục đích nhục nhã Tống Nhiễm nhưng không ngờ cô ta không những không khó chịu mà ngược lại còn để mặc cho anh ta chế nhạo, cô chỉ nhếch mép cười.

Ánh mắt của cô ta hiện rõ sự thương cảm.

“Thượng Điền, làm chồng của Tống Nhiễm này đáng để anh kiêu ngạo như vậy à?” Cô ngừng một chút rồi lại cười ngặt nghẽo: “Đáng tiếc, đánh lận con đen lại là bản chất của anh rồi.”

Dứt lời, cô ta cụp mắt xuống, nhìn nước lạnh văng lên tay vì sự giằng co nho nhỏ này rồi khẽ nâng tay hắt hết số nước còn lại.

Hắt toàn bộ lên mặt người đàn ông, hết sức công bằng.

Khoảnh khắc anh ta nhắm mặt lại và kinh ngạc, cô ta nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh ta đồng thời nhìn anh ta một cách đầy thương cảm: “Bây giờ anh đã hiểu tại sao anh lại rất xứng đôi vừa lứa với Tề Phong chưa?”

Nói xong, cô ta tiện tay mở cửa đi vào, lúc cửa sắp đóng lại, cô ta nở một nụ cười quyến rũ: “Thượng Điền, anh muốn thoát ly khỏi nỗi ám ảnh mà nhà họ Tống gây ra cho mình thì anh vẫn còn kém lắm nhưng tôi lại rất có hứng thú muốn xem anh sẽ đi được tới đâu.”

Advertisement
';
Advertisement