Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 588

Anh không trả lời ngay, mà dang tay ôm chặt cô vào lòng, như thể mất khống chế muốn dùng sức, nhưng lại sợ làm đau cô nên cố gắng kiềm nén.

Một lúc sau, anh mới gác cằm lên cổ cô, hơi nóng trong miệng thổi bay sợi tóc mảnh mai bên tai, làm cô tê dại, cả người run rẩy.

Rồi anh khẽ nói vào tai cô: “Là em có thai rồi.”

Mắt cô không khỏi run rẩy, bàn tay đang ôm eo anh cũng lặng lẽ buông xuống, Lương Hạnh trợn tròn mắt, như chưa thể hiểu rõ.

Cô thoát ra khỏi ngực anh, ánh mắt bỗng lóe lên: “Anh nói vậy là sao? Rõ ràng không phải…”

Triệu Mịch Thanh mỉm cười, rút điện thoại trong túi ra, rồi mở nhật ký cuộc gọi đưa tới trước mặt cô. Anh chỉ vào một dãy số điện thoại bàn lạ, thời gian gọi là sau ba giờ chiều hôm qua.

Lúc đó chuyến bay đi Thành phố T của bọn họ vừa mới hạ cánh, Lương Hạnh thật sự có ấn tượng, vì sau khi anh đi nghe điện thoại về thì sắc mặt hơi khác thường.

“Em đã để lại số điện thoại dự phòng cho bác sĩ, hôm qua ông ta gọi nói với anh, em đã cầm nhầm biên lai khám bệnh.” Anh cố gắng nói ngắn gọn, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy: “Người này trùng tên với em, nhưng thời gian vào khám sớm hơn em một ngày, em không phát hiện ra à?”

Lương Hạnh nghe xong thì cảm thấy đầu óc nổ tung, một tay vô thức ôm bụng, chân cũng bất giác đi tới móc áo bên cạnh lục túi của mình.

Cô tìm thấy hồ sơ bệnh án mà mình cầm về từ bệnh viện, rồi kiểm tra tỉ mỉ ngày tháng tuổi tác, quả thật không giống.

Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm số liệu xét nghiệm Progesterone trên biên lai, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn: “Nói cách khác…”

Lúc cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Mịch Thanh, đáy mắt tràn ngập tia sáng mờ ảo, cô hơi sốt sắng, căng thẳng, vội hỏi: “Sao bác sĩ lại nói với anh?”

Lương Hạnh nhớ, hôm qua trước khi lên máy bay, điện thoại cô đâu có tắt nguồn, cô nghĩ nếu bác sĩ đã gọi cho Triệu Mịch Thanh, có lẽ thật sự là do duyên phận đã định.

Không ngờ anh còn biết sự thật cô mang thai trước cả cô.

Hai người đứng hai bên phòng ngủ, căn phòng rộng rãi bao trùm bầu không khí yên tĩnh vắng vẻ, Triệu Mịch Thanh mỉm cười, thâm tình nhìn người phụ nữ trước mặt: “Bác sĩ nói, mọi chỉ tiêu đều bình thường, chẩn đoán chính xác là đang mang thai.”

Dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng gõ cửa, rồi bên ngoài truyền vào tiếng hỏi han thay phiên nhau của hai bà mẹ.

Lương Hạnh mím đôi môi tái nhợt, rồi đi tới ôm lấy cánh tay Triệu Mịch Thanh.

Cô vừa mở cửa ra, đã nhận lấy một trận hỏi han ân cần, cô cụp mắt lặng lẽ lắng nghe, hai bà mẹ thay phiên nhau nói, cuối cùng đã quyết định vấn đề quan trọng nhất.

“Nếu để bụng to ra sẽ không được thuận tiện, chúng ta định ngày đi, qua một khoảng thời gian nữa chúng ta hãy tìm một người thầy để tính xem, tầm ba tháng nữa là được, đến lúc đó tổ chức hôn lễ là thích hợp nhất.”

Mẹ Triệu vừa dứt lời, mẹ Lương cũng bổ sung ngay: “Đúng đó, không được để tới khi đứa bé này chào đời, nếu đợi con bé ở cữ xong thì đó đã là chuyện của năm sau rồi.”

Lương Hạnh cụp mắt lắng nghe, ngón tay đang ôm lấy cánh tay Triệu Mịch Thanh dần siết chặt, vẻ mặt dịu dàng ung dung, nhưng vành mắt không khỏi nóng hổi.

Advertisement
';
Advertisement