Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 591

Bé Mèo vốn sinh ra đã đáng yêu, lại được Cung Kì ăn mặc rất xinh đẹp, cộng thêm nửa năm nay đã học được không ít quy tắc, nên rất lễ phép với mọi người, hiếm khi không được ai yêu thích.

Ngoài người phụ nữ trước mặt, rõ ràng sắc mặt đã tái mét, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt dịu dàng tươi cười.

Cô Bao đỡ cánh tay ông cụ, cũng đang cụp mắt nhìn đứa bé ngoan ngoãn được mọi người yêu thích này, không nhịn được khen ngợi: “Hình như bé Mèo lại cao lên rồi.”

Cô vươn tay, xoa đầu cô bé, mọi cử chỉ đều hiện rõ sự lễ phép phong độ, làm người khác không nhìn ra sơ hở.

Cung Kì đang từ tốn đi về phía mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười vẫy tay với cô bé: “Bé Mèo, con lại đây.”

Cung Kì lại dắt bé Mèo đi tới bên cạnh ông cụ Cố, cô lễ phép chào hỏi rồi được tiếp đón vào nhà.

Sau khi bước vào nhà thì đi thẳng vào phòng ăn, lúc đi qua phòng khách cô nhìn thấy trên bàn trà bày đầy quà cáp, trong đó có một số là do Cung Kì mang tới, còn lại trông có vẻ bình dân hơn, không cần đoán cũng biết đây là thành ý của cô Bao.

Cô Bao được sinh ra trong gia đình lao động bình thường, nên chuẩn bị quà thích hợp là được, nếu mua quà quá đắt sẽ không ổn thỏa, bản thân cô cũng biết rất rõ điều này.

Nhưng lúc đi ngang qua phòng khách, cô cố ý quan sát sắc mặt Cung Kì, không khỏi nhìn thấy nụ cười như đang châm biếm trên khóe miệng người phụ nữ, trong lòng vẫn hơi khó chịu.

Tất nhiên ngoài mặt, cô vẫn không có biểu hiện gì.

Cô chỉ lặng lẽ cùng bé Mèo kèm hai bên ông cụ Cố cùng đi vào phòng ăn, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông cụ, cô cũng mím môi cười dịu dàng.

Cung Kì đang đi theo sau, cách khoảng 1m, lúc cô định bước vào bỗng bị sức mạnh trầm ổn ở phía sau kéo lại, cô chưa kịp kinh ngạc thốt lên, đã bị kéo đi lảo đảo, rồi tiến vào căn phòng xa lạ ở sát vách.

Trong phòng không bật đèn, tầm mắt tối đen, Cung Kì bị kéo vào, bỗng va vào khung cửa ở phía sau, làm cô đau đến mức sau lưng tê tái.

Lửa giận trong lòng xông thẳng lên đầu, dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ ở sân sau, cô lạnh lùng nhìn đường nét điển trai đang gần trong gang tấc.

Mặc dù không nhìn thấy rõ cảm xúc cụ thể trên mặt anh, nhưng cô có thể dễ dàng nắm bắt tia thăng trầm trong đôi mắt đen láy đó.

“Anh căng thẳng cái gì?” Cô nở nụ cười tà mị, điệu bộ chẳng hề thỏa hiệp, khi đối mặt với thế tiến công hùng hổ.

Cố Thời đã bình tĩnh lại, anh buông bàn tay đang giữ chặt vai cô ra, cả người cũng sợ hãi lùi về sau hai bước, dựa vào vách tường hỏi cô: “Cung Kì, cô lại tới đây giở trò gì?”

Dứt lời, hơi thở vốn dồn dập cũng dần bình ổn trở lại.

Đúng lúc có một tia sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ kính chiếu thẳng lên người anh, Cung Kì dời tầm mắt xuống dưới, nhìn chằm chằm mu bàn tay, vì dùng sức siết lại mà nổi gân xanh đang buông xuôi bên người, cô bỗng nhếch miệng cười.

“Anh cảm thấy sao, cậu cả Cố?” Cô khoanh hai tay trước ngực, dời mắt khỏi người anh, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại câu hỏi: “Anh cảm thấy tôi tới đây để giở trò gì?”

Cố Thời không thể không thừa nhận, lúc ở phòng khách nghe người giúp việc trong nhà tới báo, có một cô gái dẫn một bé gái tới thăm, tim anh bỗng đập mạnh, như rớt một nhịp.

Lúc đó nhận ra cảm xúc của mình, Cô Thời chẳng muốn thừa nhận.

Nên lúc ba đứng dậy, dặn mọi người cùng ra ngoài chào đón, bước chân anh kiên định, đứng sau lưng cô Bao, định tập trung sự chú ý vào người phụ nữ ở trước mặt.

Nhưng lúc nhìn thấy cô đi dọc theo hành lang trong sân, toàn bộ ánh mắt vẫn dễ dàng bị bóng người đó thu hút, chẳng có thời gian để nghỉ ngơi hay chống cự.

Anh thầm nghĩ, Cố Thời, không được.

Advertisement
';
Advertisement