Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 61: CÓ MỤC ĐÍCH KHÁC

Vốn cho rằng cô nói đã đủ rõ ràng rồi, ai biết Thượng Điền cười, nói: “Xảy ra sai lầm thì tính cho tôi, công lao tính cho cô. Cứ xem như luyện tập một chút, dù sao tôi vẫn rất tin tưởng cô Lương.”

Quý tổng cũng cười khích lệ: “Thượng tổng cũng nói vậy rồi, Tiểu Lương à, cô đồng ý đi, đây là một cơ hội rèn luyện không tệ.”

Lương Hạnh cười cứng ngắc, trong lòng hung hăng mắng, cô không thèm cơ hội này, thêm vài tháng nữa, cho dù cô có thể che giấu chuyện mang thai cũng không dám tiếp tục làm việc nữa, công trình lớn kiểu này sao cô dám tùy tiện nhận, nhưng bây giờ hai người đều nói vậy, cô lại hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt.

Thượng Điền và Quý tổng không biết cô mang thai, nhưng Triệu Mịch Thanh rõ ràng, anh khẽ nhíu mày, nhìn Thượng Điền như cười như không nói: “Thượng tổng, tôi rất khâm phục sự dũng cảm của anh, lấy vài trăm tỷ ra chơi với giám đốc nhỏ, anh không sợ một đi không trở lại? Dù năng lực có mạnh cũng chỉ là người mới chỉ có kinh nghiệm làm việc ba năm, cho dù là Quý tổng phụ trách cũng phải cẩn thận, lòng tin của anh ít nhiều có chút thiên vị.”

Mấy người có mặt đều không nghĩ tới anh sẽ bỗng nhiên chen miệng, ánh mắt đồng loại nhìn anh.

Thượng Điền nhướn mày, cong môi, nhàn nhạt cười: “Tôi nghe nói Long Đằng cũng đã hợp tác với Doanh Tín rồi, cũng là do cô Lương ở giữa tiếp ứng, Triệu tổng không thiên vị?”

Triệu Mịch Thanh không để ý ăn thức ăn, hời hợt mở miệng: “Đại khái là Quý tổng đang khích lệ người mới đi, nếu là tôi, tôi sẽ không dùng.”

Lương Hạnh: “…”

Người đàn ông này đang giúp cô hay là cố ý chơi cô?

Thượng Điền phì cười: “Vậy có thể là Triệu tổng vẫn không hiểu cô Lương lắm, chỉ là người mới làm việc ba năm, có thể hiểu rõ ngành này như vậy, cô Lương hẳn đã rất cố gắng, vậy cơ hội này của tôi hẳn rất đúng lúc.”

Anh ta nói rồi nhìn Lương Hạnh: “Cô Lương không cần có quá nhiều áp lực, phía tôi cũng có người phối hợp với cô, có vấn đề gì cô có thể tìm họ bất cứ lúc nào.”

Đáy mắt đen sẫm của Triệu Mịch Thanh lóe lên ý lạnh, không mở miệng nữa, cũng không nhìn Lương Hạnh.

Nhưng trong lòng anh lúc này gần như có thể khẳng định, Thượng Điền đối với Lương Hạnh tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Lương Hạnh mím môi rũ mắt, trong lòng cô rõ ràng, lời đã nói đến nước này, cô đã hoàn toàn không còn tư cách cự tuyệt.

Hai giây sau, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, trưng ra nụ cười, gật đầu: “Được, Thượng tổng đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt nhất, tranh thủ không khiến anh và Quý tổng tổn thất.”

“Được, tới, tôi kính cô.” Thượng Điền cười với Quý tổng, sau đó giơ ly nhìn cô.

Lương Hạnh nhìn ly rượu trước mặt, do dự một giây, định nhấp môi rồi đặt xuống.

Cụng ly với Thượng Điền, vừa muốn uống liền nghe thấy giọng nói nhàn nhã ở đối diện vang lên: “giám đốc Lương lát nữa không phải muốn đến bệnh viện thăm mẹ sao? Chẳng lẽ còn muốn uống rượu lái xe?”

Lương Hạnh sững sốt, nhìn Triệu Mịch Thanh, âm thầm trừng mắt anh.

Cho dù anh muốn giúp cô, cũng không cần dùng cách tệ như vậy đi?

Thoáng chốc, cô chỉ có thể kiên trì cười nói với Thượng Điền: “Xin lỗi Thượng tổng, lát nữa tôi còn phải lái xe đến bệnh viện, lần này không thể uống cạn với anh rồi, nếu không anh uống với Quý tổng và Triệu tổng, tôi giúp các anh rót rượu.”

Thượng Điền lắc đầu bắt đắc dĩ cười: “Cô xem đầu óc tôi, xém chút quên mất, Quý tổng, Triệu tổng, nếu không chúng ta uống?”

Quý tổng cực kỳ khách sáo bưng ly lên: “Chuyện này đương nhiên, hôm nay tôi chính là tới bồi hai vị, tửu lượng không tốt, hai vị đừng chê cười.”

Triệu Mịch Thanh liếc nhìn Lương Hạnh, cầm ly trước mặt lên, khóe môi khẽ nhếch, chuyển sang hai người: “Thượng tổng.”

Ba người uống.

Lương Hạnh ở bên cạnh ăn một chút tượng trưng, sau đó đứng dậy nhận bình rượu trong tay nhân viên phục vụ đi rót cho ba người, đi tới trước mặt Triệu Mịch Thanh, nhìn anh một cái, sau đó rót đầy ly, rõ ràng nhiều hơn hai người kia rất nhiều.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, không lên tiếng.

Thượng Điền thấy vậy, cười đùa: “Xem ra vừa rồi Triệu tổng nói chuyện không dễ nghe đã bị cô Lương ghi thù rồi. Nhưng mà, nói thật lòng, tôi cũng cảm thấy bất bình thay cô Lương, Triệu tổng phải uống hết.”

Triệu Mịch Thanh bình tĩnh, ánh mặt thản nhiên, khiến người ta nhìn có cảm giác lười biếng đứng một bên xem kịch.

Anh nhìn Thượng Điền, nhếch khóe môi, cầm ly lên, ý tứ sâu xa nói: “Xem ra Thượng tổng hôm nay là có mục đích khác.”

Lời này cũng có chút khiêu khích.

Quý tổng sững sốt, nhìn Lương Hạnh, vội làm lành: “Haha…Thượng tổng hôm nay nhất định không phải tới để uống rượu, công ty nhỏ của tôi sau này còn phải nhờ hai vị giúp đỡ nhiều hơn, Thượng tổng có thể tới Nam Thành phát triển, thật sự là giúp chúng tôi không ít, ly này, xem như tôi kính anh.”

Quý tổng cũng không ngốc, ông ta vốn lớn hơn hai người gần mười tuổi, mặc dù nói hậu sinh khả úy, nhưng lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, mưa to gió lớn nào cũng từng gặp, Thượng tổng ở trước mặt này cũng xem là nhân vật một tay che trời ở thủ đô, dạng phụ nữ nào chưa từng thấy, nhưng hôm nay quá mức ân cần với Lương Hạnh, người tinh mắt thoáng chốc liền có thể nhìn ra.

Ông ta cũng có thể nhìn ra, huống chi Triệu Mịch Thanh.

Nhưng làm cấp trên, chuyện riêng của người khác không tiện nhúng tay, xem ra ông ta cần quay về âm thầm thăm dò tin tức về Lương Hạnh mới được.

Thượng Điền nghe vậy, nhìn Triệu Mịch Thanh, đặt ly xuống, bờ môi mỏng cong lên: “Triệu tổng có thể ngồi ở đây, hẳn cũng không phải để uống rượu đi?”

Ánh mắt người đàn ông khẽ lóe, không nói chuyện.

Quả thực nếu không phải Lương Hạnh ở đây, anh sớm đã mượn cớ đi rồi.

Nhưng từ câu này trong miệng Thượng Điền, dường như anh ta đã biết tâm tư của anh, điều này khiến trong lòng Triệu Mịch Thanh bỗng nhiên có chút cảnh giác.

Lương Hạnh cúi đầu, làm bộ không hiểu ý của hai người.

Nhưng quả thực cô cũng không hiểu, mặc dù có thể cảm nhận được trong lời nói của hai người đang thăm dò lẫn nhau, nhưng cô thực sự đoán không ra hai người rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng mà, cô cũng không muốn quản nhiều như vậy, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.

Không biết qua bao lâu, lúc Lương Hạnh đưa bình rượu rỗng thứ ba trong tay cho nhân viên phục vụ, mấy người cuối cùng không uống nữa, nhưng dường như cũng không định kết thúc ngay lập tức.

Trên mặt ba người ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút men say, nhưng dù sao cũng là cao thủ trên thương trường, hoàn toàn nhìn không ra thất lễ.

Bữa ăn này khiến Lương Hạnh rất không thoải mái, cô giả vờ giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đụng đụng Quý tổng, nhỏ giọng nói: “Quý tổng, tôi hơi lo lắng cho mẹ, tôi có thể đi trước một bước tới bệnh viện xem thử không?”

Quý tổng còn chưa trả lời, Thượng Điền đã cười cười, tuấn mĩ trầm ổn có chút mê người: “Cô Lương mau quay về đi, thay tôi chào hỏi bác gái, nếu có cơ hội, tôi sẽ đến bệnh viện thăm.”

Lời của anh ta nói ra, Quý tổng mới gật đầu: “Đi đi, đợi lát nữa thư ký sẽ tới đưa tôi về.”

Advertisement
';
Advertisement