Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 613

Rồi cô gần như bật thốt ra hai chữ: “Tống Nhiễm?”

Cô không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng chỉ thấy anh đang nhìn mình khẽ cười. Lương Hạnh chớp mắt, nhanh chóng hiểu rõ, mình đã đoán đúng rồi.

Hôm đó cô thu nhận giúp đỡ cô Tống một đêm, rồi tấm đó bỗng biến mất, giờ ngẫm lại cũng chẳng bất ngờ gì.

Nghĩ tới nhiều năm trước hai người đã cuộc gặp gỡ thần kỳ, cảm xúc trong lòng Lương Hạnh hơi kỳ lạ, cô cố ý hỏi bằng giọng điệu hơi oán trách: “Lúc đó cô Tống đẹp không?”

Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm cô: “Anh đã không còn nhớ nữa.”

Lương Hạnh phán đoán ngay, chắc chắn người đàn ông này đang ứng biến, nên cố ý mở to mắt, gần như áp sát mặt, muốn tìm ra chút cảm xúc hoảng loạn từ trên mặt anh.

Nhưng anh cực kỳ bình tĩnh ung dung đáp lại ánh mắt của cô, rồi lặp lại câu nói ban nãy: “Anh thật sự không còn nhớ nữa.”

Sáng hôm đó, Tống Nhiễm bảo có chuyện muốn nói với anh, anh vừa bước vào phòng, cô ta đã lấy tấm ảnh trong túi xách ra, rồi hỏi anh: “Mùa hè 9 năm trước, có phải anh đã tham dự cuộc thi chèo thuyền ở Maldives, rồi cứu một người phụ nữ bị rơi xuống nước, đúng không?”

Anh nhìn chằm chằm tấm ảnh đó, giọng điệu vốn trêu chọc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô là người bị rơi xuống nước đó?”

Không hiểu sao sắc mặt đối phương lại trở nên lạnh lẽo, không lên tiếng phủ nhận, mà giơ tấm ảnh trong tay hỏi anh: “Anh có để bụng chuyện tôi mang nó đi không?”

Triệu Mịch Thanh không từ chối, thoáng cảm thấy bên trong có thứ gì đó đáng để tìm tòi.

Rồi anh nhớ lại chuyện năm đó, sau khi anh cập bến, anh và đồng đội vội vàng đưa người lên xe cứu thương, sau đó anh cũng không tìm hiểu thân phận và những thứ khác của người bị rơi xuống nước.

Sở dĩ Tống Nhiễm nhận ra là vì nhìn thấy tấm ảnh đó, rồi nhận ra logo trên ngực bộ đồ chèo thuyền của anh.

Ký ức vốn đã chôn giấu rất lâu ở dưới đáy lòng bỗng bị moi lên, Tống Nhiễm đã từng nhiều lần cố gắng nhớ lại chi tiết mình được một sức mạnh trầm ổn vớt lên, sau khi từ từ chìm xuống biển sâu, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh đó, toàn bộ ký ức bỗng tuôn ra.

Bên này, Kinh Đô.

Trong lúc Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đang trò chuyện, thì Tống Nhiễm cũng vừa trở về từ Phong Thụy, lúc tháo trang sức cô kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, nhìn thấy bức ảnh để dưới cùng chồng sản phẩm chăm sóc và bảo dưỡng da, thì lấy ra xem thì đặt trở lại.

Trong đầu cô nhớ lại chuyện mới xảy ra ở công ty, rồi không khỏi bật cười.

Tầm một tiếng trước, cô đứng trong văn phòng thư ký của Phong Nhụy, chặn trợ lý của Thượng Điền lại hỏi: “Tổng giám đốc Thượng đâu?”

Trợ lý đó nở nụ cười máy móc nói với cô rằng, vì hợp tác với bên Italia xuất hiện một số vấn đề nhỏ, nên tổng giám đốc Thượng tạm thời đi công tác để thương lượng rồi.

Cô nghe xong chỉ khẽ cười, chẳng hề lộ ra một chút nghi ngờ, thậm chí còn cố ý đưa hộp cơm mà mình mang tới vào tay đối phương: “Nếu tổng giám đốc Thượng không có ở đây, vậy thì thứ này cho cô.”

Trước khi rời đi cô còn căn dặn: “Khi nào tổng giám đốc Thượng về thì nói với tôi một tiếng, tôi có chuyện muốn tìm anh ta.”

Trợ lý cầm hộp cơm gật đầu lia lịa, nhưng thấy bóng lưng xoay người rời đi đó đã biến mất ở cửa thang máy, thì nhanh chóng tiến vào văn phòng, rồi gọi điện báo cáo tình huống với tổng giám đốc nhà mình: “Cô Tống vừa tới đây, tôi đã nói anh đi Italia rồi.”

Advertisement
';
Advertisement