Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 618

Sau đó cô chống khuỷu tay xuống bàn, gác cằm lên mu bàn tay, nháy mắt với người đàn ông trước mặt, rồi ngoắc ngón tay với anh.

Chính cô cũng không nhận ra, hành động này của cô quyến rũ đến nhường nào.

Nhưng chắc chắn lúc này trái tim trong ngực Cố Thời đang thích thú không ngừng nhảy cẫng lên, như con thỏ mà Đan Nhiêu ôm.

Thậm chí mặt anh còn nhanh chóng đỏ bừng, yết hầu chuyển động lên xuống, cực kỳ nghe lời chồm người tới hỏi: “Sao thế?”

Cô vẫn nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Nếu tôi giúp anh giải quyết cô Bao kia, thì anh định cảm ơn tôi thế nào?”

Cố Thời hơi sửng sốt, hình như đã hiểu rõ “trò quỷ” trong bữa ăn là gì, nhưng cũng có chút hứng thú, nên từ từ nở nụ cười xấu xa.

Anh làm như chẳng hề gì nhún vai nói: “Tùy cô, cô cứ tùy ý đưa ra điều kiện, miễn sao tôi có thể thỏa mãn cô.”

Cung Kì ngồi thẳng người, hơi khinh bỉ hừ lạnh: “Anh cũng mạnh miệng đấy.”

Rồi cô nhìn thấy hai người được nhân viên phục vụ dẫn tới bên cầu thang, cô hơi thu hồi tầm mắt, nhướng mày ra hiệu với người đàn ông trước mặt.

Cố Thời chỉ ngước mắt lên nhìn cô, rồi hờ hững tiếp tục cắt nửa miếng thịt còn lại trong dĩa.

Anh không cần nghĩ cũng biết, người đang mang đôi giày cao gót giẫm lên mặt sàn phát ra tiếng “cộp cộp” ở bên tai là ai.

“Khoảng thời gian gần đây không liên lạc gì mấy, tôi còn tưởng rằng những lời lúc đó của cô chỉ là đùa thôi.” Trước những lời nói tràn đầy tình ý, chân thành của Trương Quyền, cô Bao giả vờ uống nước che đi sự hoảng loạn.

Đôi mắt sáng ngời của cô ta xoay chuyển liên tục, không dám nhìn mãi vào người đàn ông trước mặt.

“Lần trước tôi thấy cô có vẻ rất khó xử, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải có chuyện gấp gì khó nói hay không, nên vẫn luôn do dự không biết có nên tìm cô tiếp không.”

Trương Quyền lịch sự, dịu dàng nở nụ cười, im lặng một lúc, anh ta chợt như đùa như thật đoán một câu: “Cô Bao xinh đẹp như vậy, chắc là đã có bạn trai rồi chứ?”

Anh ta dễ dàng lấy được quyền chủ động, kéo câu chuyện về phía mình.

Cô Bao khẽ “ừm” một tiếng, rất nhanh đã che giấu được sự hoảng loạn và ngại ngùng của mình, ngay sau đó lại cầm cốc nước lên tay, cười nói: “Không có.”

“Vậy thì tốt.” Khóe mắt người đàn ông cong lên, sắc mặt thoải mái hơn: “Ngày đó không cẩn thận va chạm vào xe cô, tôi rất xin lỗi, nhưng nghĩ lại, có lẽ đó chính là duyên phận mà ông trời tạo ra.”

Lại cố ý ngập ngừng một lúc nữa, anh ta mới nhàn nhạt khàn giọng nói một câu: “Trên đường đến đây tôi vẫn luôn lo lắng, một cô gái tốt như cô, lỡ như có người nhanh chân đến trước, mà tôi cũng không thể đập chậu cướp hoa được…”

Cô Bao nghe thấy lời này, bất giác nhớ đến Cố Thời, nhưng nghĩ đến thái độ của anh đối với mình mấy ngày nay, lại thêm cuộc trò chuyện giữa hai người ở bệnh viện lúc trưa liền cảm thấy hi vọng để cứu vãn là quá đỗi mỏng manh.”

Bất kể có thể cứu vãn hay không, giữ lại chiếc lốp dự phòng trước mắt này cũng không có gì xấu.

Nếu đã như vậy… Cô cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự chua xót, khiến người ta không khỏi thấy thương hại, thở dài: “Vốn là có, nhưng tôi và anh ấy đã chia tay rồi, chuyện đã qua thì không cần phải nhắc lại nữa.”

Trong một góc cách đó không xa, đôi nam nữ kia từ đầu đến cuối vẫn luôn dỏng tai lắng nghe.

Advertisement
';
Advertisement