Triền miên sau ly hôn (full) Lương Hạnh – Triệu Mịch Thanh

CHƯƠNG 74: TẶNG HOA

“Cơ hội học tập gì?” Mục Điệp mỉm cười, nhưng không lộ ra một chút hưng phấn nào.

Lương Hạnh bật máy tính lên, thản nhiên nói: “Tuần này phải đi Tấn Thành gặp một vài khách hàng. Nếu cậu có thời gian thì thu xếp một chút, đến khi đó đi cùng tôi và tiểu Trương.”

“Vẫn cần danh thiếp sao?”

“…”

Lương Hạnh nhướng mày, cười như không cười nhìn cậu ta: “Cái trò bịp bợm này đối với cậu mà nói không phải quá đơn giản sao?”

Thằng nhóc này lại trêu chọc cô chuyện lần trước, cần danh thiếp thì sao chứ? Lúc cô mới gia nhập công ty còn vất vả hơn cậu ta rất nhiều.

“Hì hì…” Mục Điệp sờ sờ đầu, cười giống như một thằng ngốc, giơ hết hàm răng trắng bóc ra: “Tôi có thời gian. Chị nói cho tôi thời gian xuất phát đi, để tôi chuẩn bị một chút.”

Lương Hạnh nhìn máy tính, giọng lạnh nhạt: “Cái này chút nữa tôi sẽ bảo Tiểu Trương nói cho cậu biết. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết chính là cậu phải hoàn thành hết công việc đang làm đã.”

Tất nhiên, cô không chút nghi ngờ năng lực của cậu ta.

“Chuyện này chắc chắn rồi.” Cậu ta nghiêm túc gật đầu: “Chị Lương, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”

“Chờ một chút.” Lương Hạnh nghiêng đầu nhìn cốc cà phê giấy trong tay, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, dặn dò: “Chuyện tôi dặn dò lúc trước, cậu đi làm đi.”

Mục Điệp giật mình: “Hả?”

Theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy cốc cà phê từ khi cô đặt xuống vẫn chưa chạm vào, cậu ta chợt nhớ ra: “Đặt đồ uống cho Long Đằng? Không phải chị nói không đặt sao?”

Lương Hạnh gõ ngón tay lên bàn phím, cười thản nhiên: “Buổi sáng không uống được thì buổi chiều lại đưa đến, người ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chúng ta phải báo đáp một chút, nếu không họ sẽ bảo mình hẹp hòi. Cậu đặt trước đi, không cần thanh toán, chốc nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”

“Vâng.” Mục Điệp mờ mịt gật đầu một cái, xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lấy lại tinh thần đi đến bên cạnh bàn, cười cười: “Cho tôi xem LOGO đi, chốc nữa lên mạng tìm tòi một chút.”

Mở camera điện thoại ra, cậu ta cầm cốc giấy lên, nhưng khi ngón tay vừa chạm đến, sắc mặt cậu ta liền thay đổi: “Đá?”

“Không, không phải đồ uống nóng sao? Cái cốc này của chị sao lại có đá?” Mục Điệp không thể tin được, cầm cốc lên lắc lắc, phát hiện có ít đá vụn.

Thời tiết bây giờ, dù trưa có hơi nóng một chút nhưng cũng không ai uống đồ uống lạnh cả.

Thảo nào, cô vừa bước vào liền uống nước nóng.

Lương Hạnh không chút để ý cười một tiếng: “Có thể là giao nhầm.”

Khóe miệng Mục Điệp giật giật, cô còn có tâm trạng để nói đùa sao.

Vừa rồi thư ký Phó rõ ràng đã nói mẫu mới đó là đặt riêng cho cô, sao có thể nhầm lẫn được?

Cậu ta do dự một lúc, tò mò hỏi: “Chị Lương, chị có mâu thuẫn với thư ký Phó đó hả? Trước đây hai người có quen nhau à?”

Công ty Long Đằng đó không phải vừa chuyển sang phía đối diện sao?

Lương Hạnh buồn cười nhìn cậu ta: “Biết cậu nhiều chuyện, nhưng không ngờ còn nhiều chuyện hơn cả đàn bà. Được rồi, ân oán giữa phụ nữ cậu đừng tò mò nữa, cứ làm như tôi đã nói, nhưng mà, đừng quên nói với họ là thư ký Phó mời. Thời tiết hanh khô buổi chiều rất dễ buồn ngủ, uống đồ uống lạnh sẽ giúp họ nâng cao tinh thần hơn.

Mục Điệp sờ cằm, cười tinh nghịch: “Tôi hiểu rồi, chị Lương, chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp chị báo thù.”

“…”

Tôi lại không nói là muốn báo thù.

Nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xua tay bảo cậu ta đi làm việc.

Ở bên ngoài, Phó Tuyết Thảo cũng đi rồi, lúc đến dưới lầu của công ty, cô ta bấm một số điện thoại và đi ra ngoài.

Điện thoại được kết nối, trên mặt cô ta lập tức lộ ra nụ cười, nhanh nhẹn khôn khéo nói: “Bác gái, tối nay con và bác đi ăn cơm nhé?”

“…”

“Vâng, buổi tối gặp, tạm biệt bác.”

Sau khi cúp máy, nụ cười trên khóe miệng Phó Tuyết Thảo dần trở nên lạnh lùng, cô ta ngước mắt nhìn lên công ty Doanh Tín, ánh mắt đầy hận thù.

………

Buổi chiều, Lương Hạnh đang cùng cấp dưới thảo luận dự án ở phòng làm việc, âm thanh nghị luận trầm thấp, đột nhiên bị âm thanh ngoài cửa lấn át.

“Xin chào, cho hỏi người nào là Lương Hạnh?”

“Wow, là, là tìm chị Lương.”

“Trời ơi, ai mà lãng mạn thế?”

“…”

Tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Lúc này, Lương Hạnh đang nhìn máy tính của cấp dưới thì thầm gì đó, hoàn toàn không để ý.

“Chị Lương, chị Lương…”

Có người phấn khích đẩy cô một cái, lúc này Lương Hạnh mới hoàn hồn trở lại, ngây người nhìn cô ta: “Sao thế?”

“Cô là cô Lương sao?”

Lương Hạnh còn chưa phản ứng lại thì đã bị một bó hoa hồng đỏ tươi chắn ngang tầm mắt.

Cô sững sờ vài giây, thấy anh chàng giao hoa đưa tờ hóa đơn đến: “Cô Lương, mời cô ký tên.”

“Đây, là cái gì, là ai gửi tới?” Lương Hạnh có chút bối rối, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng ở công ty.

Anh chàng mỉm cười đưa cây bút cho cô: “Chúng tôi cũng không biết, đó là một khách hàng ẩn danh, mời cô ký tên.”

Lương Hạnh mím môi, suy nghĩ còn có chút hỗn loạn, cô ngây ngốc ký tên, sau đó ôm bó hoa hồng lớn ngây ngốc đứng đó.

Sau khi chàng trai kia đi khỏi, ánh mắt nhiều chuyện của mọi người lập tức quét tới.

“Chị Lương, đây là hoa anh rể tặng chị sao? Quá lãng mạn rồi?”

Có người không biết chuyện cô đã ly hôn từ lâu rồi, trên mặt đầy hâm mộ nhìn cô.

“Bó hoa hồng to như vậy, màu sắc còn rất đẹp, người ta đã tặng đến công ty luôn rồi, ôi chọc mù mắt tôi đi.”

“Chị Lương, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chị hả?” Sinh nhật của cô thì mọi người đều biết cả.

“…”

Làm như không nghe thấy những câu hỏi lảm nhảm xung quanh, Lương Hạnh nhìn chằm chằm bó hoa, cau mày suy nghĩ vài giây, sau đó ngước mắt lên cười với mọi người: “Không có tên người gửi, chắc là khách hàng tặng rồi, tôi đặt nó ở đây nhé, nếu mọi người thích thì cắm nó vào bình, đừng có vứt đầy trên sàn là được.”

Cô đặt hoa lên cái bàn bên cạnh, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Mục Điệp ngồi ở trong góc ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Lương Hạnh trở lại phòng làm việc, trong đầu vẫn đang tìm kiếm ai là người tặng hoa cho cô.

Nhưng người đầu tiên cô loại trừ là Triệu Mịch Thanh, chắc chắn không phải là người đàn ông đó.

Nhưng mà, trong số các khách hàng, gần đây cô cũng không liên lạc thân thiết với ai.

Vậy có thể là ai?

Ngồi trên ghế làm việc, Lương Hạnh gõ ngón tay lên mặt bàn, đang nheo mắt suy nghĩ miên man thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Cô giật mình, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi đến, là số điện thoại lạ, cô nhấn nút trả lời.

“Alo, xin chào.”

Sau mười mấy giây đổ chuông thì điện thoại đã có người nhận, ngay sau đó truyền đến âm thanh nhẹ nhàng và trầm lắng của người đàn ông.

“Cô Lương.”

Ánh mắt Lương Hạnh hơi thay đổi: “Thượng tổng?”

“Là tôi.” Người đàn ông cười nhẹ, rõ ràng là tâm trạng không tồi.

“Anh? Sao anh lại gọi cho tôi?” Lương Hạnh có chút kinh ngạc.

Lấy thân phận của anh ta, cho dù tìm Qúy tổng, cơ bản cũng sẽ để thư ký đi làm.

“Tôi muốn hỏi cô, cô có thích bó hoa đó không?”

Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, nở một nụ cười cứng ngắc: “Hoa là do anh tặng?”

Bây giờ cô có chút không hiểu nổi, Thượng Điền muốn làm cái gì?

Anh ta cư xử với mọi người đều khách sáo và lịch thiệp như vậy sao. Mặc dù cô chưa thấy anh ta cư xử với những người phụ nữ khác thế nào, nhưng tại sao anh ta lại tặng hoa cho cô?

“Đúng, cô thích không?”

Nụ cười của Lương Hạnh càng cứng ngắc hơn, giọng điệu khách khí trả lời lại: “Thích, nhưng mà… sao đột nhiên anh lại tặng hoa cho tôi?”

“Tôi không biết cô thích gì nên đã đặt hoa. Có phải đã gây phiền phức gì cho cô không?” Người đàn ông có chút ngượng ngùng.

“À, không có.” Lương Hạnh lập tức phủ nhận, sau đó khách khí hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi anh là anh có chuyện gì tìm tôi hả?”

Advertisement
';
Advertisement