…  

             Thành Thập Nhất, cửa hàng người máy.  

             Nơi này buôn bán người máy số lượng lớn, mặc kệ là gia chính hay là cảnh giới hoặc là người nhân tạo… Chỉ cần có tiền thì đều có thể mua được.  

             – Tiền Vạn Dương, mày biết những cửa hàng này là do ai mở không? – Vương Hạo quay đầu nhìn thoáng qua cửa hàng hai bên đường phố, trong thành Thập Nhất tấc đất tấc vàng này, có cửa hàng là tuyệt đối có được một con gà mẹ biết đẻ trứng vàng.  

             – Những cửa hàng này là đoàn lính đánh thuê trong công hội Kẻ Mạo Hiểm thuê của phân viện Thập Nhất, sau đó giao cho xã đoàn của phân viện Thập Nhất quản lý. Nghe nói hàng năm tiền thuê nhà thấp nhất cũng cần đến một trăm vạn điểm cống hiến. – Tiền Vạn Dương giới thiệu nói.  

             – Công hội Kẻ Mạo Hiểm? Đoàn lính đánh thuê? Xã đoàn? – Vương Hạo nghĩ nghĩ, nếu như nhớ không lầm thì công hội Kẻ Mạo Hiểm là một trong năm đại thế lực của Liên Bang Stars, bọn chúng đều là từ một đám bình dân không sợ chết hợp thành.  

             Bọn chúng vô cùng tự do, phân tán. Có khi có thể ở trên các tinh cầu lớn săn giết yêu thú, sau đó đem yêu thú bán đổi tiền; có khi có thể vượt biên giới của Liên Bang Stars, đến những tinh hệ khác cướp đoạt một phen; có khi còn có thể làm người áp tải Stars, giúp người vận chuyển hàng hóa…  

             Dù sao chỉ cần có thể kiếm tiền thì cơ bản bọn chúng sẽ làm tất cả, chỉ có điều bọn chúng xưa nay không làm chuyện phạm pháp ở Liên Bang Stars, thậm chí Liên Bang Stars bị những tinh hệ khác công kích, bọn chúng còn ra tay giúp đỡ.  

             Đương nhiên điều này không phải nói bọn chúng yêu quý Liên Bang Stars đến cỡ nào mà là bọn chúng đều hiểu, Liên Bang Stars là ô dù của bọn chúng, bọn chúng cần phải có chỗ nghỉ ngơi và tiếp tế, nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị người ta tiêu diệt.  

             Mà bốn đại học lớn trọng điểm đều hợp thành từ học sinh bình dân, cho nên đương nhiên trở thành địa bàn bồi dưỡng nhân tài của công hội Kẻ Mạo Hiểm.  

             Đồng thời để có thể tạo được quan hệ tốt, đoàn lính đánh thuê trong công hội Kẻ Mạo Hiểm liền bỏ vốn thuê một cửa hàng, để cho xã đoàn mà mình xem trọng đến quản lý. Lúc làm nhiệm vụ buôn bán một chút có được vật phẩm cấp thấp, sau đó kiếm được tiền chia cho xã đoàn. Đây cũng có thể nói là một loại tài trợ biến tướng.  

             Khi Vương Hạo và Tiền Vạn Dương đi vào cửa hàng người máy, một nữ sinh tướng mạo vui vẻ tiến lên đón tiếp, lễ phép hỏi: – Bạn học, hoan nghênh quang lâm, xin hỏi bạn cần mua loại người máy nào?  

             Tiền Vạn Dương kéo Vương Hạo lại, chép chép miệng với người trong cửa hàng: – Lão đại, anh xem là Triệu Tiểu Ngọc, còn có chị đại của xã Tường Vi, Nguyên Linh.  

             – Triệu Tiểu Ngọc? Nguyên Linh? – Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lại, sau khi cậu nhìn thấy người con gái mảnh khảnh kia liền lập tức nhớ tới Triệu Tiểu Ngọc là một trong hai nữ sinh theo đuổi Trần Diệu.  

             Về phần Nguyên Linh, hắn cũng nhớ hôm qua chính là Nguyên Linh này mang theo một nhóm con gái chặn trước cửa nhà hắn.  

             Chỉ là lúc này mặt mũi Triệu Tiểu Ngọc tràn đầy nước mắt, dáng vẻ thương tâm gần chết, Nguyên Linh đứng một bên đang thấp giọng an ủi cô.  

             – Tiểu Ngọc, em và Phán Nhi đều là người của xã Tường Vi chúng ta, bây giờ vì một đứa con trai mà náo thành như vậy có được không? – Nguyên Linh mặt phấn mang theo sát ý, hừ lạnh một tiếng: – Người có thể nhận Vương Hạo làm lão đại quả nhiên đều không phải là thứ tốt đẹp gì…  

             – Thế nhưng em thật sự rất thích anh Trần Diệu… – Triệu Tiểu Ngọc thút thít.  

             – Này, cô gái, cô có ý gì hả? – Vương Hạo nhảy ra ngoài, mặt mũi đầy vẻ không vui, cái gì gọi là người có thể nhận Vương Hạo làm lão đại đều không phải là người tốt?  

             Rõ ràng là tên Trần Diệu kia không phải là thứ gì tốt, khắp nơi lưu tình, dựa vào cái gì mà không nói hắn.  

             Nguyên Linh quay đầu nhìn lại, có chút ngoài ý muốn thấy Vương Hạo, nhưng một giây sau ánh mắt liền trở nên khinh bỉ, sau đó không nhìn Vương Hạo nữa.  

             Lần này Vương Hạo hoàn toàn nổi giận, cô gái đáng chết này, không chỉ hãm hại nhân phẩm của hắn sau lưng mà còn xem thường hắn như thế, đơn giản là không có vương pháp.  

             – Cậu chính là lão đại của Trần Diệu, Vương Hạo?  

             Ánh mắt Triệu Tiểu Ngọc mang theo nước mắt lóe lên một tia vui mừng: – Bạn có thể giúp tôi nói với anh Trần Diệu một chút không, không cần phải nhanh như vậy đã từ chối tôi…  

             Vương Hạo lập tức ngốc lăng, những người này có thể nghiêm túc chút được không, lão tử muốn là trùm phản diện chuyện xấu, không phải là chuyên gia tình cảm xử lý tranh chấp tình cảm cho các người.  

             – Tiểu Ngọc, sao em còn chưa hết hi vọng vậy! – Nguyên Linh cảm thấy đau đầu, thực sự không biết Trần Diệu này có gì tốt.  

             – Chị Nguyên Linh, em chỉ là thích anh Trần Diệu.  

             Khuôn mặt Triệu Tiểu Ngọc quật cường, từ nhỏ cô đã được người nhà nâng trong lòng bàn tay, lần này lại bại bởi mặt bánh bao Lâm Phán Nhi kia, dù nói gì cô cũng không cam tâm.  

             Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Trần Diệu thật sự không tệ, tính cách và thiên phú đều rất tốt, rất thích hợp với cô.  

             Vương Hạo híp mắt, trên dưới đánh giá Triệu Tiểu Ngọc, sau đó lắc đầu nói: – Nói thật, dựa vào điều kiện của cậu mà muốn giữ trái tim của Trần Diệu thì rất khó.  

             Triệu Tiểu Ngọc này hoàn toàn là cây gậy trúc, toàn thân cao thấp không có hai lạng thịt, thuộc loại muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông kia.  

             Mà nữ sinh gọi là Lâm Phán Nhi mà cậu nhìn thấy lần trước kia, mặc dù có chút thịt, nhưng tối thiểu người ta còn có ngực, nếu đem ra so sánh thì Trần Diệu lựa chọn ai căn bản không cần phải nghĩ.  

             Trong lòng Triệu Tiểu Ngọc xiết chặt, liên thanh hỏi: – Vậy không có biện pháp khác sao?  

             – Biện pháp không phải là không có, chỉ là phải xem Triệu tiểu thư định bỏ ra bao nhiêu thôi? – Vương Hạo nhíu mày nói với Triệu Tiểu Ngọc.  

             Tiền Vạn Dương trợn mắt há mồm, trong lòng thốt lên một tiếng lớn “ngọa tào”, đây là ý gì? Chẳng lẽ lão đại thấy thời tiết bắt đầu chuyển lạnh định đưa cho Trần Diệu một cái mũ`*` sao?  

             `*`Ý bạn Dương nói bạn Hạo cắm sừng bạn Diệu =.=  

             – Vương Hạo, cậu vô sỉ…  

             Hai mắt Triệu Tiểu Ngọc căm tức nhìn Vương Hạo, cảnh giác lùi về sau lưng Nguyên Linh.  

             – Vương Hạo, nơi này không chào đón cậu, mau chóng đi đi… – Lông mày Nguyên Linh dựng đứng, khí tức toàn thân bàng bạc bắt đầu sôi trào.  

             Vương Hạo bị chửi liền không kịp chuẩn bị, sao cậu lại vô sỉ chứ? Cậu chỉ là nghĩ đến trong nhà Triệu Tiểu Ngọc buôn bán súng ống, dự định doạ dẫm chút để lắp đặt vũ khí trên phi thuyền Hắc Long mà thôi, như vậy cũng vô sỉ?  

             Ừ… Việc này hình như thật sự có chút vô sỉ, nhưng mắng chửi người khác là các cô không đúng.  

             Vương Hạo một mặt ghét bỏ nhìn Triệu Tiểu Ngọc: – Còn nói yêu Trần Diệu, bây giờ kêu cậu tiêu ít tiền cũng không chịu, đáng đời cho độc thân cả đời.  

             Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, dùng tiền? Chẳng lẽ Vương Hạo nói trả giá một chút chính là dùng tiền?  

             – Dùng tiền? – Gương mặt xinh đẹp của Triệu Tiểu Ngọc có chút ửng đỏ, hình như cô hiểu sai rồi, có điều ai bảo thanh danh Vương Hạo thối như vậy, khiến người ta lập tức liên tưởng đến phương diện kia.  

             – Vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể làm cho anh Trần Diệu thích tôi? – Triệu Tiểu Ngọc xấu hổ hỏi.  

             Vương Hạo sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt không hiểu những cô gái này, mới vừa rồi còn mắng hắn gần chết, sao bây giờ lại là vẻ mặt này?  

             Nhưng mà có tiền đưa tới cửa, cậu cũng sẽ không đẩy ra ngoài.  

             – Khụ khụ… – Vương Hạo tằng hắng một cái nói: – Nghe nói gia đình Triệu tiểu thư buôn bán súng ống, hôm nay tôi vừa mua một chiếc phi thuyền Hắc Long, nhưng phía trên còn chưa lắp đặt vũ khí…  

             – Tôi có thể nói cha tôi bớt hai mươi phần trăm ưu đãi cho cậu… – Triệu Tiểu Ngọc đánh gãy lời Vương Hạo.  

             – Triệu tiểu thư hình như nghe không hiểu ý của tôi. – Vương Hạo lắc đầu: – Trên người tôi không có tiền!  

             – Phụt…  

             Tất cả mọi người có mặt đều phun ra, đại gia cậu! Không có tiền thì đến mua vũ khí gì chứ? Chẳng lẽ là muốn người ta tặng miễn phí cho cậu ư? Có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế cũng quá là biết xấu hổ!  

             Khóe miệng Triệu Tiểu Ngọc giật giật: – Tôi có thể nói cha tôi, miễn phí lắp cho cậu một số vũ khí tổn thương cấp một.  

             Vương Hạo nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói: – Không có vũ khí tổn thương cấp bốn, tôi hoàn toàn không để vào mắt.  

             – Khụ khụ…  

             Đám người lại bị sặc, quá TM vô sỉ rồi, không có tiền mà còn dám so đo như vậy, còn không có tổn thương cấp bốn thì không để vào mắt, tâm cũng quá TM lớn rồi!

Advertisement
';
Advertisement